Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3097. Quà sinh nhật

Khi Hàn Sâm nói ra tên cửa hàng của mình, Phượng Phi Phi cảm thấy hơi quen tai nhưng lại không nhớ từng nghe qua ở đâu nên cũng không để ý.
Đám người cười cười nói nói, hư ảnh Đại Thiên Ma lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hàn Sâm, hai tay vươn từ phía sau lưng vuốt ve lồng ngực Hàn Sâm, hơi thở như lan thì thầm bên tai Hàn Sâm: “Tiểu tình lang của ta ơi, ca cơ xinh đẹp kia đã trúng chủng gen của người khác, sắp chết đến nơi rồi, ngươi nỡ để nàng chết sao?”
“Ngươi nói ai cơ?” Hàn Sâm dùng âm lượng chỉ mình có thể nghe được hỏi một câu, đồng thời nhìn thoáng qua Thuần Quang Nguyên trong túi áo, thấy tuy Thuần Quang Nguyên trên người hắn có phản ứng nhưng đều là nhằm vào chủng gen khác xung quanh, hoàn toàn không có phản ứng với sự xuất hiện của Đại Thiên Ma.
“Đương nhiên chính là Phượng Phi Phi kia rồi. Đúng là một cô gái xinh đẹp, ngay cả ta cũng thấy hơi rung động đấy. Đợi lát nữa nếu nàng thất khiếu chảy máu da, lột da mà chết, thực sự hơi đáng tiếc.” Đại Thiên Ma thân mật kề đôi môi đỏ mọng bên cạnh khuyên tai của Hàn Sâm, thanh âm cực kỳ mị hoặc truyền từng tiếng rành rọt vào tai Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhìn về phía Phượng Phi Phi. Tuy hiểu biết của hắn với chủng gen không nhiều nhưng dù sao cũng từng học sơ qua chút huyền học, không nhìn ra được Phượng Phi Phi có trúng chủng gen hay không nhưng có thể nhìn ra được, khí sắc của Phượng Phi Phi hơi sai sai, gương mặt ửng hồng bất thường.
Người bên ngoài nhìn chỉ cảm thấy kinh diễm, tựa như màu phấn hồng trên mặt thiếu nữa nhưng Hàn Sâm lại nhìn ra, trong sắc đỏ ấy chứa một luồng khí tà dị.
Hơn nữa trong đồng tử màu đen của Phượng Phi Phi cũng lờ mờ lộ ra †ia máu, không nhìn kỹ thì không thấy được gì, nhìn kỹ lại khiến người †a kinh hãi, tơ máu ấy giống như con rắn đang cựa quậy.
Lại nghĩ tới trước đó Phượng Phi Phi tự nhiên chảy máu cam, cảm thấy Đại Thiên Ma nói đúng đến tám chín mươi phần trăm.
“Làm thế nào mới có thể phá giải chủng gen trên người Phượng Phi Phi?” Hàn Sâm lại thấp giọng hỏi.
Nếu chỉ là một Phượng Phi Phi thì Hàn Sâm cũng lười xen vào việc của người khác. Nhưng Phượng Phi Phi lại là cô của Tiểu Âm, quan hệ với Tiểu Âm tốt như vậy, Hàn Sâm không muốn nhìn thấy Tiểu Âm đau lòng. Nếu đã biết thì hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được.
“Đây chính là Tư Mệnh Ma Chủng, chủng gen cấp Thần mạnh mẽ hiếm thấy. Chủ nhân của nó cũng đã bồi dưỡng Tư Mệnh Ma Chủng đến trình độ thể chung cực. Nếu phát hiện từ ban đầu thì muốn diệt trừ cũng không khó, đáng tiếc bây giờ mệnh hồn của nàng hầu như đã bị
Ma Chủng hoàn toàn ăn mòn, muốn trừ bỏ sẽ rất khó khăn.” Đại Thiên Ma cười híp mắt nói.
“Nói vậy là không cứu nổi à?” Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
“Không phải vậy. Nếu tiểu tình lang thích nàng thì đương nhiên ta sẽ dốc hết toàn lực cứu nàng. Nhưng chuyện này thật sự rất khó khăn, cẩn tiểu tình lang ngươi giúp ta mới được.” Đại Thiên Ma thở dài nói.
“Làm sao để giúp ngươi?” Hàn Sâm hỏi.
“Rất đơn giản, chỉ cần tiểu tình lang dùng máu mình vẽ một tấm phù, dán huyết phù kia lên người nàng là có thể thoát khỏi sức mạnh của Tư Mệnh Ma Chủng.” Đại Thiên Ma nói.
Hàn Sâm nghe xong bèn bĩu môi, căn bản không tin một chữ nào Đại Thiên Ma nói ra. Đại Thiên Ma muốn máu tươi vẽ bùa, e là muốn đối phó với hắn có khả năng cao hơn.
“Tiểu tình lang, nếu ngươi không cứu nàng thì nàng sẽ chết thật đó, không tin ngươi xem nhìn lỗ tai của nàng xem.” Đại Thiên Ma bình tĩnh nói.
Hàn Sâm nhìn về phía lỗ tai của Phượng Phi Phi. Vì hắn và Phượng Phi Phi ngồi ở hai bên Tiểu Âm, đối diện với nhau, Hàn Sâm dễ dàng thấy được tai trái của Phượng Phi Phi, thấy lỗ tai nàng đỏ lên như uống rượu quá chén.
Người bình thường sẽ không chú ý đến vết đỏ dị thường đó, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng Hàn Sâm xem kỹ, lại phát hiện trong lỗ tai Phượng Phi Phi dường như có tơ máu xuất hiện, hơn nữa còn đang lan ra bên ngoài.
Bởi vì Tư Mệnh Ma Chủng thực sự quá hiếm thấy, rất nhiều vương công quý tộc chưa chắc đã nghe nói tới, lúc này lại đang là phần cao trào của bữa tiệc, vốn chẳng ai chú ý tới một biểu hiện khác thường trên người Phượng Phi Phi, chỉ cho là tửu lượng của Phượng Phi Phi không được cao lắm.
Tuy Hàn Sâm nhìn ra được Phượng Phi Phi có vấn đề nhưng hắn không hiểu biết nhiều về chủng gen, cũng không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể loại trừ sức mạnh của chủng gen trên người Phượng Phi Phi.
Thấy Hàn Sâm không có động tĩnh gì, Đại Thiên Ma thở dài nói: “Tiểu oan gia ơi, ngươi đa nghi quá. Nếu ngươi đã không muốn dùng máu của mình thì chỉ còn lại có một cách. Trên người ngươi có chủng gen Huyết Mị Linh, sức mạnh của Huyết Mị Linh có thể tạm thời áp chế Tư Mệnh Ma Chủng, song chỉ có thể áp chế chủ muốn loại trừ triệt để sẽ không dễ dàng như vậy, còn cần phối hợp bí pháp đặc biệt mới được.”
“Phải làm thế nào?” Hàn Sâm nhỏ giọng hỏi.
Đại Thiên Ma rất thẳng thắn, thuật lại phương pháp cho Hàn Sâm nghe, cũng không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang có ý định gì.
Bữa tiệc được tiến hành vô cùng thuận lợi. Vừa qua mười hai giờ, trong phòng tiệc lập tức lóe sáng ánh đèn tựa như pháo hoa nở rộ, mọi người cùng nâng chén chúc Phượng Âm Âm sinh nhật vui vẻ.
Sau khi chúc mừng xong, Phượng Phi Phi đưa một cái hộp đến trước mặt Phượng Âm Âm, cưng chiều nói: “Tiểu Âm, đây là lễ vật cô tặng cho ngươi, xem có thích hay không.”
“Cảm ơn cô.” Phượng Âm Âm thành thạo mở hộp ra. Đây là việc mà năm nào nàng cũng làm, cho nên cũng đã sớm quen thuộc.
Rất nhanh chiếc hộp đã được Phượng Âm Âm mở ra. Chỉ thấy trong hộp đặt một quả trứng gen toàn thân sáng chói như bảo thạch, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nhạc diệu kỳ vang lên trên mặt trứng gen.
Phượng Âm Âm chỉ biết đây là trứng gen, lại không nhận ra là trứng gen gì.
Tư Đồ Nhã bên cạnh nhìn thấy trứng gen kia, trong lòng vừa ghen ty vừa ước ao, tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng nói: “Tiểu Âm, cô ngươi tốt với ngươi quá đi mất. Đây chính là chủng gen hệ âm đại danh đỉnh đỉnh - Thu Âm Thiền. Tuy Thu Âm Thiền chỉ là chủng gen cấp Hầu Tước nhưng lại cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt đối với ca cơ mà nói, Thu Âm Thiền có thể trao cho chủ nhân của nó âm sắc thu ý thê lương. Loại kia âm sắc khàn khàn ấy khi cất tiếng hát sẽ cực kỳ đặc biệt, không biết có bao nhiêu ca sĩ muốn một con Thu Âm Thiền mà không được.”
Câu cuối cùng của Tư Đồ Nhã là lời thật lòng, ngay cả nàng cũng muốn một con Thu Âm Thiền, đáng tiếc Thu Âm Thiền thực sự quá hiếm thấy, tuy chỉ là cấp Hầu Tước nhưng với ca sĩ thì nó còn có giá trị hơn cả chủng gen cấp Vương, bất kể là ca sĩ nào, nhận được Thu Âm Thiền đều sẽ như nhặt được chí bảo, căn bản sẽ không tùy tiện bán ra, cho dù có tiền cũng chưa chắc mua được.
“Cảm ơn cô, ta thích lắm.” Phượng Âm Âm ôm cổ Phượng Phi Phi, hôn lên gò má nàng.
“Ngươi thích là được rồi. Thật ra Thu Âm Thiền thích hợp với người trưởng thành hơn, ta vốn muốn tặng cho ngươi một con Bát Âm Trùng biến dị, đó mới là chủng gen thích hợp với ngươi nhất, đáng tiếc…” Phượng Phi Phi nói đến đây thì không tiếp tục nữa, nghĩ đến cái kia trứng Bát Âm Trùng biến dị báo giá gần ngàn vạn kia, nàng cũng không biết làm sao.
Một vị công tử trẻ tuổi bên cạnh nói: “Trứng Bát Âm Trùng không khó tìm nhưng trứng Bát Âm Trùng biến dị lại là bảo vật có tiền cũng không mua được, còn hiếm thấy hơn cả Thu Âm Thiền, đúng là không dễ kiếm, Phượng Phi Phi có thể tìm được Thu Âm Thiền đã rất giỏi rồi.”
Đám người cũng nhao nhao đồng tình, Phượng Âm Âm cũng nói nàng thích Thu Âm Thiền hơn.
“Không biết Hàn công tử tặng lễ vật là chủng gen gì đây? Không phải là Bát Âm Trùng biến dị đấy chứ?” Một cô gái bàn bên cạnh đùa cợt nói.
Cô nàng vốn được sắp xếp ở bàn chính nhưng là vì Phượng Âm Âm kéo Hàn Sâm tới bàn chính nên nàng bị chen ra ngoài, cảm thấy rất mất mặt, tự nhiên cũng không vừa mắt Hàn Sâm, lúc này nhịn không được mở miệng châm chọc, muốn nhìn Hàn Sâm phải xấu hổ.
Hết chương 3097.
Bạn cần đăng nhập để bình luận