Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1403. Thăm Sinh Tử

Hàn Sâm cũng đem theo năm mươi Quả Thực Thần Cấp lấy được từ chỗ Ngọc Huyền mà Ngọc Huyền mới đưa cho hắn trước khi tiến vào Tí Hội Sở. Nói chung hắn cũng không thể ăn hết trong một thời gian ngắn được nên đã đem theo làm thức ăn của mình.
Ăn một Quả Gen Thần Cấp có thể mấy ngày không đói không khát, dinh dưỡng đủ để cho một người sống sót mười mấy ngày, lỡ như bị mắc kẹt lại ở bên trong, Hàn Sâm cũng có thể dựa vào những thứ này sống sót được một thời gian ngắn.
Ăn xong một trái, Hàn Sâm không ăn thêm nữa, chỉ cau mày nhìn Tường Vận Mệnh, nhớ lại lúc nãy trong những văn tự khắc trên bề mặt của kiến trúc kỳ lạ kia có những từ đề cập tới vận may.
Nếu như dựa theo ý nghĩa trên đó, muốn biết một người có vận may hay không cũng không quá khó khăn.
“Chẳng lẽ những văn tự khắc trên đó chính là cách để đi qua Tường Vận Mệnh này? Nếu nói như vậy…” Hàn Sâm âm thầm suy tư, sắc mặt thay đổi không ngừng.
Nghỉ ngơi một lúc, đám Vương Chiếu lại đề nghị đi theo bản đồ, lần này hắn muốn tự xem bản đồ để dẫn đường.
Lệ tiên sinh không có ý kiến gì, đưa bản đồ cho Vương Chiếu, Vương Chiếu dựa theo bản đồ đi trở về đường cũ, nhưng càng đi lại càng thấy không giống trước, không lâu sau, bọn họ vẫn quay trở lại trước Tường Vận Mệnh.
Liên tục thử nhiều lần, bất kể bọn họ đi như thế nào, cuối cùng cũng đều trở lại phía trước Tường Vận Mệnh.
Sắc mặt đám người Vương Chiếu bắt đầu có chút khó coi, rõ ràng bọn họ đã bị vây ở chỗ này rồi, trừ khi có thể mở Tường Vận Mệnh ra, hoặc là bay ra ngoài từ phía trên, nếu không thì không còn cách nào khác.
Bọn họ cũng không dũng cảm tới mức dám bay từ mây mù phía trên ra ngoài, nhưng không ai trong bọn họ dám xác định mình có đủ may mắn để mở Tường Vận Mệnh hay không?
Nói chung những người mạo hiểm đến nơi này đều là bị bắt buộc tới, có thể nói thẳng ra là xui tận mạng, không ai dám nhận là mình may mắn, nên tất nhiên cũng cũng không dám nhích tới gần Tường Vận Mệnh.
Cái chết của Dư Chí Do đã khiến bọn họ bị đả kích rất lớn, bọn họ không dám tùy tiện thử bất cứ thứ gì.
“Chỉ là một bức tường mà thôi, ta thấy chúng ta trực tiếp đập mẹ nó đi, nếu các ngươi không dám, vậy thì ta làm, cùng lắm thì chết.” Hứa Ngôn Mộng nghiến răng nói.
“Không được lỗ mãng.” Lệ tiên sinh lắc đầu, ngăn Hứa Ngôn Mộng lại, sau đó nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Tiểu Hàn, ngươi còn nhớ rõ những khắc văn mà chúng ta đã thấy ở mặt bên của kiến trúc kia không?”
“Còn nhớ được một chút.” Hàn Sâm gật đầu nói.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lệ tiên sinh và Hàn Sâm, không hiểu lúc này Lệ tiên sinh nói những thứ này làm gì.
Lệ tiên sinh hắng giọng một cái, nói tiếp: “Điều mà những khắc văn đó đề cập đến chính là vận mệnh luân hồi, trong đó có nói về vận may nữa, nếu muốn xác định người nào trong chúng ta có được vận may, thật ra cũng không phải là chuyện khó.”
“Lệ tiên sinh, ý của ngươi là, tìm ra người có vận may trong chúng ta để hắn mở Tường Vận Mệnh kia?” Vương Chiếu lập tức hiểu được ý trong lời nói của Lệ tiên sinh.
Lệ tiên sinh gật đầu: “Bây giờ chúng ta không đi ra ngoài được, coi như đây là con đường duy nhất.”
Chung Tam Tiếu hỏi thẳng: “Vậy thì làm thế nào mới biết được, rốt cuộc ai trong chúng ta là người có số mệnh tốt?”
“Trong khắc văn đó có một câu nói là vận may đi đến đâu, phận người theo đến đới, ý nghĩa đại khái là, một người có được vận may, sẽ có sứ mệnh mà người khác không có, có thể có được thứ mà người khác không có. Giống như là mua vé số, người khác không thể chạm vào nó, chỉ có hắn mới có thể chạm vào, tức là chỉ có hắn có được vận may mà người khác không có.” Lệ tiên sinh từ từ giải thích.
“Nói như vậy thì chúng ta chỉ cần rút thăm cũng có thể biết được ai là người may mắn nhất?” Chung Tam Tiếu nói.
“Theo lý thuyết thì đúng là như vậy.” Lệ tiên sinh gật đầu, nói.
“Vậy thì rút thăm đi, dù sao bị kẹt lại ở chỗ này sớm muộn cũng khó thoát khỏi cái chết, không bằng liều mạng một phen, người nào rút trúng thăm thì người đó phải đi mở bức tường kia ra.” Hứa Ngôn Mộng cáu kỉnh nói.
“Nếu như đã không có cách nào khác thì cứ làm như vậy đi.” Ánh mắt Vương Chiếu quét qua mọi người, thấy không ai lên tiếng, hắn lập tức lấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ từ trong lòng ngực ra, xé tám miếng giấy, sau đó viết một chữ “Vận” lên một miếng giấy, lại nói với mọi người: “Người nào rút được chữ “Vận, thì chính là người phải đi mở bức tường kia, thăm là do ta làm, để tránh nghi ngờ, ta sẽ là người rút sau cùng.”
Vừa nói, Vương Chiếu vừa gom tám miếng giấy lại, đặt trong cái túi hắn đem theo bên người rồi lắc đi lắc lại một lúc, sau đó ném túi xuống mặt đất giữa nhóm người: “Người nào rút trước?”
Mặc dù người ta vẫn thường nói người rút thăm đầu tiên tỷ lệ rút trúng là nhỏ nhất, nhưng dù sao vẫn có thể rút trúng, thế nên tất cả mọi đều chần chừ.
“Không có ai muốn rút trước à, vậy thì ta trước đi.” Lão Thu đi tới giữa, vươn tay vào trong túi, rút một mảnh giấy rồi mở ra.
Phía trên không có chữ “Vận”, mọi người căng thẳng hơn, tỷ lệ một phần tám bây giờ đã trở thành một phần bảy.
“Ta rút thứ hai.” Tiêu Lưu Ngọc cắn răng đi tới, thò vào trong túi, mò một tờ giấy lấy ra ngoài, vừa mở ra nhìn, sắc mặt hắn lập tức lập tức thay đổi.
Tờ giấy mà hắn rút ra, có một chữ “Vận” ngay ngắn.
“Lưu Ngọc…” Sắc mặt Vương Chiếu cũng có chút khó coi, Tiêu Lưu Ngọc là bạn tốt nhất của hắn ở trong Thần Vực.
Không ngờ rằng hắn lại rút trúng.
“Đây là số phận, nếu là vận mệnh muốn để ta đi, chắc là sẽ cho ta một con đường sống” Tiêu Lưu Ngọc cười cay đắng, giống như đang cầu xin, lại giống như đang an ủi chính mình.
“Cẩn thận” Môi Vương Chiếu mấp máy, cuối cùng cũng chỉ nói ra được hai chữ này.
Tiêu Lưu Ngọc rút trúng thăm sinh tử, không thể nào không đi, có nhiều ánh mắt như vậy, muốn trốn cũng không trốn được.
Nếu như bây giờ Tiêu Lưu Ngọc đổi ý không đi, đừng nói người Thiên Ngoại bên này không chấp nhận, cho dù là đám người Chung Tam Tiếu của Thần Vực bên kia sợ cũng sẽ không bằng lòng.
Suy cho cùng nếu như Tiêu Lưu Ngọc không đi, một trong bọn họ cũng phải có người đi.
Tiêu Lưu Ngọc gật đầu, giữa trán chợt lóe sáng, một thanh Bích Ngọc kiếm được hắn nắm trong tay, đây chính là hạch gen của hắn, chẳng qua là lạc ấn phía trên không lộ rõ nên không biết được là cấp bậc gì.
Tiêu Lưu Ngọc cầm Bích Ngọc kiếm, trên người rực lên kiếm quang hộ thể giống như bánh răng, sắc mặt chăm chú từng bước đi về phía Tường Vận Mệnh kia.
“Đừng qua đó, ngươi đi như vậy chắc chắn sẽ chết đấy.” Hàn Sâm đột nhiên cất tiếng.
Tiêu Lưu Ngọc lập tức dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hàn Sâm, ánh mắt của nhóm Vương Chiếu cũng tập trung trên người Hàn Sâm.
“Hắn không đi, chẳng lẽ ngươi đi?” Hứa Ngôn Mộng lạnh lùng nói.
Hàn Sâm lãnh đạm nói: “Hắn rút trúng thăm, sẽ phải mạo hiểm cái mạng của mình, chuyện đó và vận may khi trúng số hoàn toàn là hai việc khác nhau, người may mắn gì chứ, ta thấy là vận may của ngươi kém nhất mới đúng, như vậy không phải là đi chịu chết thì là cái gì?”
Tiêu Lưu Ngọc nghe xong, mồ hôi lạnh ứa ra, chân cũng bất động không bước được nữa.
Mặc dù nguyên tắc này mọi người đều biết, nhưng cũng mang theo một chút hi vọng “biết đâu”, nếu như hắn thật sự là người vận mệnh đã chọn lựa, biết đâu sẽ có thể đẩy Tường Vận Mệnh ra.
Thật ra thì bọn họ đã không còn đường nào, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần thôi. “Nếu nói như vậy, vậy thì hết cách rồi, bất kể người nào rút trúng, cũng
chỉ có thể nói là vận may không tốt.” Hứa Ngôn Mộng lại nói.
Trong lòng tất cả mọi người đều nghĩ thế, nếu kết quả việc rút thăm của Tiêu Lưu Ngọc lại là ngược lại, vậy thì rút thăm còn ý nghĩa gì nữa, dù rút kiểu gì cũng đúng với lý luận kia.
Hết chương 1403.
Bạn cần đăng nhập để bình luận