Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2384. Kiếm Cuồng

Bạch Lăng Sương nghe vậy không khỏi trợn mắt lườm Hàn Sâm, chỉ thấy Hàn Sâm cả người nhẹ nhàng thoải mái, chẳng có lấy một giọt mồ hôi, mặt không đỏ thở không gấp, nào có dáng dấp của sơn đạo khó đi.
Song Bạch Lăng Sương cũng không nói gì thêm, được Hàn Sâm đỡ đi về phía trước. Dưới cái nhìn của nàng, con đường mà Hàn Sâm đi đã lệch khỏi thềm đá, thậm chí đi ra tận ngoài núi, đi lơ lửng giữa bầu trời.
Thật ra họ vẫn đang ở trên thêm đá, song vì bị không gian gấp khúc ảnh hưởng nên mới khiến Bạch Lăng Sương có cảm giác như vậy.
Hàn Sâm đi được mấy bước, thấy Bạch Vi cách đó không xa cũng chạy loạn khắp nơi như những Hoàng Tử, Công Chúa kia.
Vì nàng bước đến đây khá muộn, chưa phải chịu ảnh hưởng quá lớn từ sức mạnh của không gian gấp khúc, đi cũng không chậm song không †ìm được đường đi chính xác thì có đi nữa đi mãi cũng chẳng có ích gì.
“Cô nàng này cũng là một người tốt, khi ấy còn muốn cứu Bảo Nhi về,
coi như cũng có tình có nghĩa.” Hàn Sâm suy tư một lát, lặng lẽ vận chuyển Động Huyền Khí Tràng, tiện tay đánh ra một luồng sức mạnh.
Bạch Vi đang đi lên sơn đạo, song dù có đi thế nào đều không thoát ra được khỏi thêm đá dường như vô cùng vô tận, trong lòng cũng không khỏi luống cuống.
Đột nhiên, Bạch Vi cảm nhận được một luồng khí tức như có như không vọt tới từ phía trên thêm đá, khi đến trước mặt nàng lại tản đi.
“Đây là…” Bạch Vi thâm thấy kỳ lạ trong lòng.
Bời vì sự ảnh hưởng của không gian gấp khúc nên dù hai người có đối mặt đi qua nhau trên sơn đạo hư không thì cũng không thể nào thấy được đối phương, cũng không cảm nhận được khí tức của đối phương, thậm chí không thể đụng vào nhau.
Giờ lại có một luồng khí tức xuất hiện trước mặt nàng, tất nhiên sẽ khiến Bạch Vi cảm thấy kỳ lạ.
Bạch Vi chợt nảy ra suy nghĩ, bèn đi theo luồng khí tức như có như không ấy, khí tức kia tiêu tán rất nhanh, nàng phải dùng hết sức kháng lại sức mạnh của không gian gấp khúc mới miễn cưỡng đuổi kịp.
Đi mãi đi mãi, Bạch Vi phat hiện thêm đá trước mặt đã biến mất, luồng khí tức kia đã rời khỏi thềm đá, lơ lửng bên ngoài ngọn núi.
Khí tức tiêu tán rất nhanh, không có thời gian do dự. Bạch Vi cắn răng, nhắm mắt đưa chân bước ra, cả người lơ lửng phía ngoài vách núi song không rớt xuống núi, đi hướng lên như đang bước chân trên mặt đất.
Bạch Vi mừng thầm, tiếp tục lao đi đuổi theo luồng khí tức. Bởi vì không có đường cho nên Bạch Vi chỉ có thể đuổi theo khí tức mà đi, chỉ cần một bước đi sai giãm hụt là sẽ ngã thẳng xuống núi.
Trên Hóa Cốt Sơn, ngay cả cường giả Thần Hóa cũng khó lăng không phi hành chứ chưa nói đến một Công Tước như Bạch Vi.
Chỉ có liều mạng đuổi theo luồng khí tức kia thì Bạch Vi mới có thể tìm được đúng đường trong hư không, nàng vẫn liều mạng chạy theo khí †ức ấy.
Khi Hàn Sâm đỡ Bạch Lăng Sương đi tới đỉnh núi, đã thấy có mấy vị Hoàng Tử, Công Chúa khác cũng đi lên đỉnh núi, trong đó có Bạch Thanh Hà.
Rõ ràng Bạch Thanh Hà cũng vừa mới đi lên, thấy Hàn Sâm và Bạch Lăng Sương cùng đi lên thì hơi bất ngờ.
Lúc này Hàn Sâm đã buông Bạch Lăng Sương ra, trừ Tứ Hoàng Tử và Nhị Công Chúa, không ai biết Bạch Lăng Sương được Hàn Sâm đỡ lên.
“Xem ra lần này ta thắng rồi.” Bạch Thanh Hà nhìn Hàn Sâm nói, nàng còn tưởng Hàn Sâm vừa mới đi lên.
Những Hoàng Tử, Công Chúa kia cũng cho là như thế, dù sao sơn đạo hư không cũng không chỉ dựa vào tốc độ nhanh là có thể đi lên được, Hàn Sâm đi trước đến sau cũng là chuyện bình thường.
Cả người Bạch Lăng Sương mồ hôi nhễ nhại, song khi thấy bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành lại rất mừng rỡ, gương mặt lộ rõ sự vui vẻ.
Đế văn nàng nhận được không có hai chữ Ngạo Cốt cho nên muốn đi qua sơn đạo hư không thật sự quá khó khăn, có một chữ Ngạo như Bạch Thanh Hà sẽ dễ hơn rất nhiều, không liên quan lắm đến chuyện †u vi mạnh yếu.
“Đây là kiếm ý Ngạo Cốt mà Kiếm Cuồng lưu lại sao?” Bạch Lăng Sương nhìn bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành, vẻ mặt mừng rð, tự lẩm bẩm.
Hàn Sâm cảm thấy rất khó hiểu, vì hắn chưa từng nghe thấy Hoàng Đế nào có niên hiệu Kiếm Cuồng cả, các loại niên hiệu Kiếm Thần, Kiếm Thánh gì đó có rất nhiều, còn cái tên Kiếm Cuồng nghe qua đã thấy chẳng giống niên hiệu của Hoàng Đế chút nào.
Bạch Thanh Hà đứng một bên tiếp lời: ‘Năm đó Kiếm Cuồng trời sinh phế thể, không kiểm tra ra được Hoàng thể gì hết, chịu đủ sự ức hiếp của tộc nhân, cuối cùng lại trực tiếp dùng một thanh kiếm thăng tới Thần Hóa. Tuy không có Hoàng thể song lại trở thành người mà cả tộc Hoàng Cực không ai địch nổi, những cường giả Thần Hóa có Hoàng Thể mạnh mẽ cũng bại dưới kiếm của hắn. Dù không xưng đế nhưng cũng đã là vị vua không ngai của tộc Hoàng Cực ta. Tộc Hoàng Cực có vô số cao thủ kiếm đạo, song nhắc đến người sùng bái kiếm đạo nhất không thể nghi ngờ chính là Kiếm Cuồng.”
Hàn Sâm thầm nghĩ: “Tộc Hoàng Cực lại có một người trâu bò như vậy, sao trước đây chưa từng được nghe nói đến nhỉ?”
Bạch Thanh Hà vừa dứt lời, chợt nghe cách đó không xa có một Công Chúa khinh thường nói: “Kiếm đạo của Kiếm Cuồng có lợi hại đến đâu thì cũng chẳng thể rửa sạch ô danh của hắn, có cái gì đáng để sùng bái chứ?”
Bạch Thanh Hà và Bạch Lăng Sương đều nhíu mày nhìn vị Công Chúa kia, song khi thấy rõ bộ dạng của nàng đều không nói gì nữa, rõ ràng có phần kiêng dè với nàng.
Hàn Sâm không có hứng thú gì với Công Chúa, hắn càng muốn biết về câu chuyện của Kiếm Cuồng. Rõ ràng Kiếm Cuồng có sự khác biệt với những cường giả tộc Hoàng Cực, ngay cả danh hiệu của hắn dường như cũng là cấm ky trong tộc Hoàng Cực.
Nếu là Bạch Dịch thật thì sẽ biết về chuyện của Kiếm Cuồng, đáng tiếc Hàn Sâm lại không phải Bạch Dịch, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Trong lúc nói chuyện lại thấy một người đi lên, hóa ra là Bạch Vi. Lúc này, cả người nàng ướt đẫm mồ hôi, thân mình run lẩy bẩy, hai chân hầu như sắp không đứng vững được nửa, thoạt nhìn có thể gắng gượng đi lên đã rất khó khăn.
Tuy có khí tức của Hàn Sâm dẫn đường nhưng thực lực của nàng quá yếu, dù có biết đường đi thì cấp Công Tước lên được đỉnh núi cũng không phải chuyện dễ dàng.
Rất nhiều Hoàng Tử, Công Chúa thấy Bạch Vi đi lên đầu thầm kinh ngạc. Hoàng Tử, Công Chúa cấp Công Tước có thể leo lên đến đỉnh núi cũng là hiếm thấy trong lịch sử tộc Hoàng Cực.
Ánh mắt Bạch Vi lướt qua người những Hoàng Tử Công Chúa, muốn biết ai đã để lại khí tức cho nàng đuổi theo, song lại không nhìn ra manh mối, không ai có loại khí tức này hết.
Lúc ánh mắt lướt qua người Hàn Sâm, trong mắt Bạch Vi toát lên sự thù hận, nhịn không được cắn môi, hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Sâm.
Rõ ràng nàng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Bạch Dịch thôn phệ đồng hóa Hàn Sâm, tất nhiên sẽ không nghĩ đến khí tức đó thuộc về hắn.
Bạch Vi quan sát hết một lượt cũng không nhìn ra ai đã để lại khí tức, chỉ có thể giữ sự cảm kích trong lòng, đi tới một bên quan sát bốn chữ Ngạo Cốt Thiên Thành.
Đám Bạch Lăng Sương cũng vậy, lên núi chỉ là một bài kiểm tra, kiếm ý Ngạo Cốt của Kiếm Cuồng lại là một lợi ích cực lớn, cho dù coi thường những chuyện Kiếm Cuồng làm ra thì vẫn cực kỳ thèm khát kiếm ý kia.
Hàn Sâm tìm một vị trí ngồi xuống, lấy tư thế thoải mái nhất để quan sát kiếm ý, song vẫn không có thu hoạch gì lớn.
Không phải thiên phú của Hàn Sâm không tốt, kiếm đạo thiếu sự tu dưỡng mà vì kiếm ý kia xung đột quá lớn với kiếm ý của bản thân Hàn Sâm, hoàn toàn là hai thái cực bất đồng, không có chỗ giao nhau nào. Cho nên kiếm ý của Hàn Sâm càng mạnh thì độ khó trong việc cảm nhận kiếm ý Ngạo Cốt của Kiếm Cuồng lại càng lớn.
Hết chương 2384.
Bạn cần đăng nhập để bình luận