Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1744. Huyết dịch dị hóa

Hàn Sâm nhìn thấy mạch máu và máu của mình, không biết còn có thể gọi là máu nữa hay không, bởi vì tất cả máu trong mạch máu đều đã đông đặc lại thành tinh thể giống như hồng ngọc.
Trái tim và mạch máu đều đã ngừng hoạt động, không phải chúng không muốn hoạt động, mà là toàn bộ bên trong đều chứa đầy máu đặc giống như thủy tinh vậy, căn bản không có cách nào hoạt động.
Nếu như bây giờ có một bức tranh mặt cắt hệ thống mạch máu tim của Hàn Sâm thì sẽ thấy toàn thân hắn có một mạng nhện mạch giống như hồng ngọc vừa kỳ lạ vừa xinh đẹp.
Mặc dù trái tim, mạch máu và máu đều đã ngừng hoạt động, nhưng mà Hàn Sâm không hề cảm thấy cơ thể có chỗ nào không ổn, hơn nữa cơ thể còn từ từ có chuyển biến tốt.
Những vết thương kia trên người Hàn Sâm cũng khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, trong chốc lát trên người cũng không nhìn thấy một chút sẹo nữa, giống như những vết thương kia từ trước đến giờ chưa từng tồn tại.
Lúc này, chẳng những Hàn Sâm không cảm thấy đau đớn nữa, trái lại trên người như có tinh thần sức lực sử dụng không hết, dường như chỉ cần một quyền là có thể đánh vỡ cả một tinh hệ.
“Ta biến thành dị chủng rồi sao?” Hàn Sâm siết tay lại, hắn cảm nhận sức mạnh kỳ diệu đã được tăng cường kia, thế nhưng trong lòng không hề có ham muốn giết chóc.
Trái lại Hàn Sâm còn cảm thấy một sức mạnh kỳ dị. Hàn Sâm đang muốn kỹ càng cảm giác sức mạnh kì dị kia thì Bảo Nhi lại nhảy vào trong lòng hắn, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hàn Sâm ôm lấy Bảo Nhị, tỉ mỉ quan sát nàng, xem ra dường như không có quá nhiều thay đổi, vẫn giống như trước đây, trên người ngoài điểm nhỏ màu vàng trên ấn đường kia ra thì cũng không có thêm gì nữa.
“Bảo Nhi, có phải ngươi mập lên một chút rồi không?” Hàn Sâm cảm thấy dường như cân nặng trong tay có gì đó sai sai, hình như Bảo Nhi nặng hơn một chút so với trước đây rồi.
Bảo Nhi đi theo Hàn Sâm lâu như vậy, cơ thể của nàng chưa từng thay đổi, đương nhiên Hàn Sâm vô cùng mẫn cảm với sự biến hóa trên cơ thể của nàng.
Hàn Sâm để Bảo Nhi xuống rồi nhìn cẩn thận. Hắn phát hiện Bảo Nhi cao hơn một chút so với lúc trước, khoảng hai centimet, mặc dù không nhiều nhưng mà thật sự cao hơn rồi.
“Cuối cùng ngươi cũng phải lớn lên rồi sao?” Hàn Sâm vô cùng thích thú, mặc dù Bảo Nhi như này cũng rất tốt, nhưng mà lại thiếu đi một phần vui sướng khi nhìn nàng lớn lên.
Nếu như thật sự có thể lớn lên, dĩ nhiên Hàn Sâm càng vui mừng hơn.
“Có thể lớn lên sao?” Bảo Nhi nhìn cơ thể của mình, vẻ mặt nghi ngờ, xem ra chính bản thân nàng cũng không hiểu lắm.
Hàn Sâm nhìn Thánh Đằng kia. Thánh Đằng vốn chiếm giữ khắp cả thế giới ngầm, giờ đây đã chết khô hết, không còn một chút sức sống nào.
Đương nhiên quả hồ lô cũng chẳng còn nữa, ngoại trừ điều đó ra thì thế giới ngầm cũng không có thay đổi gì khác.
Hàn Sâm dẫn theo Bảo Nhi rời khỏi Tí Hộ Sở Ám Linh. Sau đó hắn gọi Thủy Tổ Ám Linh trở về rồi để cả tộc Ám Linh cùng quay lại Tí Hộ Sở Ám Linh.
“Thật ngại quá, cây Thánh Đằng kia đã bị ta phá hủy rồi. Nếu các ngươi không chê thì thứ này coi như là bồi thường đi.” Hàn Sâm lấy mấy khối tinh hoa gen sinh mệnh lúc trước thu thập được đưa cho Thủy Tổ Ám Linh.
Nhưng Thủy Tổ Ám Linh không nhận lấy, chỉ vừa cười vừa nói: “Mầm †ai họa đó không có cũng tốt, là trước kia ta nghĩ quá mức nên mới như thế, sau khi trải qua lần này mới hiểu thứ tốt không giữ được, đó chính là thứ nguy hiểm, nếu như nó vẫn còn, đúng là ta không dám để bộ tộc Ám Linh tiếp tục ở lại chỗ này thật.”
Hàn Sâm hiểu rõ Thủy Tổ Ám Linh đang nói thật. Quả thật việc có một bảo bối như vậy ở chỗ này, Tí Hộ Sở Ám Linh không có ngày nào yên ổn, Hàn Sâm cũng không thể nào coi giữ chỗ này mãi được, cho nên không còn hồ lô và Thánh Đằng nữa, đối với Tí Hộ Sở Ám Linh mà nói, trái lại là một sự giải thoát.
Hàn Sâm truyền tống từ Tí Hộ Sở Ám Linh trở về Liên Minh. Sau khi về đến nhà thì hắn cẩn thận nghiên cứu cơ thể của mình, muốn xem xem rốt cuộc biến thành máu đặc có lợi ích gì.
Hàn Sâm còn chưa kịp nghiên cứu ra những vấn đề của máu kia thì bản thân lại kinh ngạc phát hiện, hình xăm Cửu Mệnh Huyết Miêu trên lưng mình đã không cánh mà bay.
“Cửu Mệnh Huyết Miêu thật sự bị máu hấp thu rồi sao?” Hàn Sâm quan sát máu bên trong mình, ngay cả chính hắn cũng không nhịn được khen ngợi, đúng là đẹp đẽ thật đấy.
Hắn thử vận chuyển Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, máu đặc kia lại dần dần tan ra giống như sống lại vậy, chầm chậm di chuyển trong cơ thể của Hàn Sâm.
Thân thể của Hàn Sâm cũng bộc phát ra sức mạnh lớn hơn, máu tinh thể tan ra cũng lại càng dữ dội. Lúc bình thường chúng hoàn toàn đông đặc, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng xấu với cơ thể của hắn, lúc này Hàn Sâm mới yên lòng.
Mãi đến giây phút này, Hàn Sâm mới có thời gian cẩn thận nghiên cứu loại sức mạnh khiến hắn cảm thấy vô cùng kì dị kia. Dường như loại sức mạnh kì dị đó không thuộc về bản thân hắn, nhưng mà máu bộc phát ra sức mạnh càng cường đại, sức mạnh kì dị mà hắn cảm nhận được kia cũng càng rõ rệt.
Cảm giác đó vô cùng đặc biệt, nó hệt như là có một luồng sức mạnh †ồn tại trong hư không, nói xa thì rất xa, nói gân dường như cũng rất gần, mà Hàn Sâm chỉ có lúc sử dụng sức mạnh huyết dịch mới có thể cảm ứng được sự tồn tại của sức mạnh kia.
Đương nhiên bình thường cũng sẽ cảm nhận được ít nhiều, thế nhưng cảm nhận bình thường rất mờ nhạt, không cảm ứng được rõ càng, giống như là không tồn tại vậy.
Sau khi máu của Hàn Sâm hoàn toàn biến thành chất lỏng, cảm giác đó vô cùng mạnh mẽ rõ rệt, dường như chỉ cần hắn mong muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm đến luồng sức mạnh kia.
Hàn Sâm không biết rốt cuộc luồng sức mạnh kia là cái gì, trong tình hình không có sự chuẩn bị, hắn cũng không có mong muốn thử đi mạo hiểm.
Bởi vì vẫn đang ở nhà họ La, Hàn Sâm dự định tới Tu La tộc một chuyến, cho nên muốn đi trước một bước, để mẹ tiếp tục ở lại nhà họ La cùng với La Hải Đường, đây cũng là tâm nguyện của chính La Lam.
Kỷ Yên Nhiên và Hàn Nghiên cũng phải ở lại chỗ này, đương nhiên Tiểu Hoa cũng chỉ có thể ở lại. Trước khi đi, Hàn Sâm muốn ôm Tiểu Hoa một cái, thế là bèn tới vườn hoa tìm hắn, nhưng mà còn chưa đến vườn hoa, sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt cơ thể đã đến trong vườn hoa rồi.
Chỉ thấy Tiểu Hoa ngồi ở trên xích đu trong vườn hoa chơi, mà có một con thú nhỏ màu máu nằm trên bả vai của hắn, con thú nhỏ kia như hồ ly mà không phải hồ ly, như mèo mà không phải mèo, chính là Lão Miêu của tộc Cửu Mệnh Huyết Miêu.
“Lão Miêu, ngươi đang làm gì vậy?” Sắc mặt Hàn Sâm có chút khó coi. Việc Lão Miêu chạy tới bên cạnh Tiểu Hoa khiến cho Hàn Sâm cảm thấy không ổn chút nào.
Lão Miêu nheo mắt lại cười khà khà, nói với Hàn Sâm: “Bạn cũ à, không cần lo lắng như vậy, chúng ta là bạn bè, ta sẽ không hại ngươi đâu. Ta chỉ muốn mượn con trai ngươi nuôi dưỡng vài năm, đợi hắn lớn lên rồi sẽ trả lại cho ngươi…”
Hàn Sâm không nói thêm gì, cơ thể phá vỡ không gian, dùng hết sức xông về phía Tiểu Hoa và Lão Miêu.
Nhưng mà Hàn Sâm còn chưa kịp lao tới chỗ đó, chỉ thấy ánh sáng đỏ chợt lóe lên, trong nháy mắt Lão Miêu và Tiểu Hoa đã dần dần biến mất, giống như bị ánh sáng đỏ kia cắn nuốt rồi vậy.
“Lão Miêu, ngươi là tên khốn kiếp, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Hàn Sâm giận dữ, nhưng mà chỗ đó đã không còn bóng dáng của Lão Miêu và Tiểu Hoa nữa rồi.
Kỷ Yên Nhiên gần như ngất đi, Hàn Sâm vội vã ôm lấy nàng an ủi: “Ngươi yên tâm, nếu tên kia thật sự muốn làm hại Tiểu Hoa thì sẽ không chờ tới bây giờ, cũng không cần nói lời vô ích với chúng ta nhiều như vậy. Hắn không âm thầm mang Tiểu Hoa đi, chính là muốn nói cho chúng ta biết, hắn sẽ không làm hại Tiểu Hoa.”
“Tiểu Hoa thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?” Hai mắt Kỷ Yên Nhiên đâm lệ, vẫn hết sức lo lắng, nói cho cùng thì cũng là mẫu tử liền tâm. “Chắc chắn không sao, ngươi yên tâm đi, ta sẽ tìm cách đưa Tiểu Hoa trở về.” Hàn Sâm căm hận nói: “Tên khốn kiếp Lão Miêu kia, ta sẽ không bỏ qua cho nó đâu.”
Hàn Sâm nói muốn đi ra ngoài tìm Tiểu Hoa, không phải chỉ là những lời căm hận, bởi vì hắn thật sự đã tìm ra cách có thể rời khỏi Tí Hộ Sở.
Hết chương 1744.
Bạn cần đăng nhập để bình luận