Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2387. Mưa kiếm quang

Hàn Sâm rất tò mò về trận mưa kiếm quang này, tuy người ngoài đều nói là Bạch Hoàng đánh nát luồng kiếm quang kia, song Hàn Sâm cứ cảm thấy không đơn giản như vậy.
Hắn lại gọi Thánh Nữ Hải Yêu ra, để nàng xem mưa kiếm quang, sau đó kể một lượt về chuyện kiếm quang trùng tiêu trên đỉnh Hóa Cốt Sơn, song hắn không nói vì mình mà mỏm núi nứt ra.
Thánh Nữ Hải Yêu nghe xong lộ rõ sự kinh ngạc, nhìn mưa kiếm quang khắp trời trầm ngâm không nói.
“Ngươi có biết luồng kiếm quang kia rốt cuộc có huyền cơ gì không?” Hàn Sâm thấy Thánh Nữ Hải Yêu cứ im lặng mãi, nhíu mày mở miệng hỏi.
Thánh Nữ Hải Yêu thu ánh mắt lại, đáp: “Kiếm Cuồng có thể nói là cấm ky lớn nhất trong lịch sử tộc Hoàng Cực, hắn chỉ là tộc nhân Hoàng Cực bình thường, ngay cả Hoàng Thể cũng không có, song thiên phú về kiếm đạo của hắn lại cực kỳ khủng bố, lấy thân kiếm giả bình thường cuối cùng bước lên cảnh giới Thần Hóa, lại còn đánh khắp Hoàng Cực không địch thủ.”
“Những chuyện này ta đã biết rồi.” Hàn Sâm nói.
“Vậy ngươi có nghĩ tới, tại sao một cường giả kinh khủng như vậy lại không có danh tiếng gì bên ngoài tộc Hoàng Cực không?” Thánh Nữ Hải Yêu chợt hỏi.
“Ta cũng thấy vậy, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ, giải thích không thông. Chỉ có một suy đoán đáng tin cậy nhất là tộc Hoàng Cực dùng toàn lực nhốt hắn ở trong tộc, không cho hắn cơ hội rời khỏi tộc Hoàng Cực.” Hàn Sâm nói.
Thánh Nữ Hải Yêu lắc đầu: “Ngươi chỉ đoán đúng một nửa. Không phải Kiếm Cuồng không rời khỏi tộc Hoàng Cực, hơn nữa cũng không phải hắn không có danh tiếng gì, song người bên ngoài lại không biết tên Kiếm Cuồng, chỉ biết đến một cái tên khác của hắn mà thôi.”
“Ý ngươi nói là, Kiếm Cuồng vẫn luôn dùng tên giả lang thang khắp vũ trụ? Tại sao hắn phải làm như vậy?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
Thánh Nữ Hải Yêu lắc đầu: “Ta không biết nữa. Chuyện về Kiếm Cuồng †a cũng từng điều tra, song cũng chỉ biết được hình như hắn từng làm chuyện gì đó khiến tộc Hoàng Cực rất căm phẫn, rất nhiều tộc nhân tộc Hoàng Cực đều khinh thường hắn.”
Dứt lời, Thánh Nữ Hải Yêu nhìn cơn mưa kiếm quang khắp trời rơi xuống biển cả, chợt nói: “Nếu ta đoán không nhầm, chắc Kiếm Cuồng vẫn chưa chết đâu. Trận mưa kiếm quang này chính là cơ hội trùng sinh của hắn.”
“Ngươi muốn nói, Kiếm Cuồng vốn bị nhốt vào mỏm đá Ngạo Cốt Thiên Thành? Một luồng kiếm quang ấy chính là Kiếm Cuồng?” Hàn Sâm lập tức hiểu được ý của Thánh Nữ Hải Yêu.
“Cũng chỉ là một luồng ý thức mà thôi, có lẽ bây giờ đám người Bạch Hoàng hẳn đang rất đau đầu nhỉ? Nếu người đó sống lại thì e rằng tộc Hoàng Cực sẽ không được bình an nữa. Vậy mới tốt, tộc Hoàng Cực càng loạn thì lại càng có lợi cho ngươi và ta.” Thánh Nữ Hải Yêu mỉm cười nói.
“Nếu Kiếm Cuồng thật sự chỉ còn một luồng ý thức thì có thể trốn ra ngoài hay không còn rất khó nói chứ đừng mong khuấy đảo tộc Hoàng Cực.” Hàn Sâm không đồng ý lắm với lời nói của Thánh Nữ Hải Yêu.
Thánh Nữ Hải Yêu lắc đầu nói: “Hắn cần gì phải trốn chứ? Giờ mưa kiếm đã lan khắp tộc Hoàng cực rồi, hắn chỉ cần tùy tiện phụ thân vào bất cứ sinh vật nào, tộc Hoàng Cực muốn tìm ra hắn là chuyện không thể, hắn vốn chẳng cần phải chạy trốn.”
Hàn Sâm nghe Thánh Nữ Hải Yêu nói vậy, trái tim cũng khựng lại một nhịp, hơi do dự hỏi: “Kiếm Cuồng kia chắc không chọn ta để phụ thân đâu ha?”
“Tộc Hoàng Cực biết bao nhiêu người, bản thân Kiếm Cuồng lại không cần thiên phú quá tốt, không cần mạo hiểm chọn một Hoàng Tử làm đối tượng phụ thân, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.” Thánh Nữ Hải Yêu đáp.
Tuy nói vậy nhưng Hàn Sâm vẫn không yên tâm lắm, vẫn cẩn thận phòng bị.
Cũng may tận đến khi kiếm quang tạnh hẳn, tinh cầu Thủy Vực cũng không xảy ra tình huống khác lạ nào, lúc này Hàn Sâm mới xác định là mình lo xa.
Bởi vì trận mưa kiếm quang, kỳ thi cuối năm bị trì hoãn bảy ngày, sự nhiệt tình trước đó đã bị mài mòn hết sạch, hoặc có lẽ do chuyện mưa kiếm quang vẫn chưa có manh mối gì, lãnh đạo tộc Hoàng Cực cũng không có tâm trạng nào cho kỳ thi cuối năm. Tuy mưa kiếm quang đã dừng lại nhưng họ vẫn không mở lại kỳ thi cuối năm.
Hơn nữa bầu không khí trên cả nước Đế Hoàng đều rất căng thẳng, hầu như lâm vào trạng thái phong tỏa. Ngay cả tinh cầu Thủy Vực của Hàn Sâm cũng bị những phân bộ khác nhau lui tới điều tra suốt mấy ngày.
Có lẽ những nhân viên điều tra này cũng không biết họ đang tìm cái gì, trong lòng Hàn Sâm lại rất rõ, lãnh đạo tộc Hoàng Cực chắc chắn đang tìm kiếm luồng ý thức của Kiếm Cưồng.
“Đúng là một kẻ đáng sợ, chỉ còn lại một luồng ý thức mà vẫn khuấy động sóng to gió lớn như vậy. Làm người mà có thể làm được đến
mức như hắn coi như chết cũng không tiếc nuối.” Hàn Sâm lại tiễn một nhóm quan viên khác về, cảm khái nói.
Hàn Sâm vẫn đóng cửa không ra, chuyên tâm xung kích Động Huyền Kinh, hy vọng có thể thăng cấp Động Huyền Kinh lên cấp Vương.
Tuy độ khó trong việc thăng cấp Băng Cơ Ngọc Cốt và Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh khá thấp, song Hàn Sâm vẫn hy vọng có thể thăng cấp Động Huyền Kinh trước, vì Hàn Sâm cảm nhận được nguy hiểm ngày càng gần mà Động Huyền Kinh là loại thuật gen hắn sử dụng thuần thục nhất, cũng am hiểu nhất.
Sức mạnh của Động Huyền Kinh cũng là thứ mà những thuật gen khác không thể thay thế được. Trong chiến đấu thực tế, Hàn Sâm có thể không có Băng Cơ Ngọc Cốt, không có Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, thậm chí không có cả Vật Ngữ Gen cũng không ảnh hưởng quá lớn đến sức chiến đấu của Hàn Sâm.
Song nếu không có Động Huyền Kinh, sức chiến đấu của Hàn Sâm cũng phải giảm xuống một nửa là ít.
Cũng không phải nói ba loại thuật gen khác không lợi hại, mà là Động Huyền Kinh có độ phù hợp cao nhất với Hàn Sâm, cũng thích hợp nhất với tính cách của hắn, cho nên bình thường Hàn Sâm vẫn hay dùng Động Huyền Kinh nhất, đây chính là chỗ khác biệt.
Để ứng phó với nguy cơ có thể phát sinh tiếp theo hay cũng vì giao ước với Ninh Nguyệt sau này, Hàn Sâm đều phải nhanh chóng tăng cường thực lực của hắn, cách trực tiếp và đơn giản nhất chính là thăng cấp Động Huyền Kinh tới cấp Vương.
Hàn Sâm đã ngồi hơn một tháng trong phòng luyện công, Động Huyền Kinh không ngừng vận chuyển, cả người dường như biến thành một bộ phận trong cỗ máy vũ trụ.
Đúng, chính là một cỗ máy.
Trong con mắt của Hàn Sâm ở thể Động Huyền, cả vũ trụ giống như một cỗ máy tinh vi cực kỳ to lớn, từng nhành cây ngọn cỏ phiến đá dòng nước sâu kiến cá tôm đều là một bánh răng trong cỗ máy đó.
Những bánh răng này có lớn có nhỏ, cùng khớp lại với nhau, một cái di chuyển kéo theo sự vận động của toàn bộ cỗ máy, bất cứ bánh răng nào chuyển động cũng đều ảnh hưởng đến bánh răng khớp với nó, sau đó sẽ lan đến những bánh răng khác và khuếch tán ra.
Bản thân Hàn Sâm cũng là một bánh răng trong vô số những bánh răng, mà dưới sức mạnh của Động Huyền Kinh, Hàn Sâm có thể thấy được quan hệ giữa các bánh răng một cách trực quan hơn.
Loại cảm giác này kỳ diệu không gì sánh được, giống như hai chuyện thoạt nhìn không hề liên quan đến nhau, dưới con mắt của Hàn Sâm lại có thể thấy được rõ ràng quan hệ chuyển hóa sức mạnh giữa chúng. Song Hàn Sâm lại không biết mình phải làm thế nào để tác động đấn loại quan hệ này.
Hàn Sâm đã hiểu đại khái, nếu hắn có thể ảnh hưởng đến quan hệ chuyển hóa sức mạnh giữa các bánh răng thì chính là sức mạnh của Lĩnh Vực Vương Giả mà đại vũ trụ gen nhắc tới.
Sự hình thành của mỗi Lĩnh Vực Vương Giả đều là vì sức mạnh của Vương Giả đó có thể ảnh hưởng đến sự chuyển động của bánh răng, khiến vận tốc quay của nó tăng lên hoặc giảm đi, thậm chí khiến cho bánh răng nghịch chuyển, làm ảnh hưởng đến bánh răng khớp với nó cùng xoay theo và thay đổi quy luật vốn có, hình thành nên một vùng Lĩnh Vực đặc thù.
Hàn Sâm vẫn luôn cố gắng thúc đẩy bánh răng của mình vận chuyển, đáng tiếc lại không thành công, khó có thể thật sự ảnh hưởng đến sự vận động của cỗ máy vũ trụ, sản sinh ra cái gọi là Lĩnh Vực Vương Giả.
Hết chương 2387.
;hương 2388. Bánh răng vũ trụ bản mệnh khó có thể rung chuyểi
“Lại thất bại sao?” Sắc mặt Hàn Sâm trắng bệch, khí tức trên người tán loạn, ngay cả sinh cơ cũng hạ xuống mức độ cực thấp.
Toàn lực thúc đẩy sức mạnh của Động Huyền Kinh, mức tiêu hao quá lớn. Cần phải thúc đẩy bánh răng của bản thân chuyển động, từ đó mở ra Lĩnh Vực, đột phá cấp Vương, quá trình này vốn không khó khăn đến vậy.
Những Công Tước có tố chất thân thể kém hơn Hàn Sâm đều có thể hoàn thành quá trình thăng lên cấp Vương này. Song tố chất thân thể và sức mạnh như Hàn Sâm có thể đối kháng với rất nhiều cường giả cấp Vương lại không thể lay chuyển được bánh răng vũ trụ bản mệnh của chính mình dù đã toàn lực thúc đẩy Động Huyền Kinh.
Hàn Sâm đã nghĩ đến nguyên nhân, Lĩnh Vực Vương Giả chính là cần bánh răng vũ trụ của bản thân kéo theo cỗ máy vũ trụ chuyển động.
Trên lý thuyết, chỉ cần sức mạnh bản thân đủ lớn, có thể thúc đẩy bánh răng vũ trụ bản mệnh, từ đó kéo theo bánh răng vũ trụ có liên quan tới nó.
Sức mạnh của Hàn Sâm đủ lớn, có thể coi là có một không hai trong cấp Công Tước, song nó cũng đồng nghĩa với việc, bánh răng vũ trụ của hắn cũng là lớn nhất trong tất cả các Công Tước.
Bánh răng vũ trụ bản mệnh của các Công Tước khác có lẽ chỉ liên quan đến một hai bánh răng vũ trụ, song bánh răng vũ trụ của Hàn Sâm lại có thể móc nối với cả trăm, cả ngàn bánh răng vũ trụ. Liên hệ càng nhiều thì khi bắt đầu thúc đẩy nó, sức mạnh hắn cần phải bỏ ra cũng càng lớn.
Rõ ràng, bây giờ sức mạnh của Hàn Sâm còn chưa đủ để lay động bánh răng vũ trụ liên kết với hắn, không thể thúc đẩy được nó cho nên mới khó mà thăng lên cấp Vương.
Hàn Sâm thử bỏ qua Động Huyền Kinh, thăng Băng Cơ Ngọc Cốt lên cấp Vương trước. Song hắn nhanh chóng phát hiện ra, bởi vì bánh răng vũ trụ bản mệnh của hắn quá mạnh mẽ, và những bánh răng vũ trụ liên quan cũng quá nhiều, cho nên độ khó trong việc thăng cấp Thuật Băng Cơ Ngọc Cốt không chênh lệch bao nhiêu so với Động Huyền Kinh. Đáng sợ hơn là, Động Huyền Kinh vẫn có thể thấy được những bánh răng vũ trụ, song vận chuyển Băng Cơ Ngọc Cốt lại chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được có quy tắc tồn tại chứ không thể những thấy những bánh răng đó, độ khó còn cao hơn.
“Động Huyền Kinh, chỉ có Động Huyền Kinh có cơ hội lớn nhất để thúc đẩy bánh răng bản mệnh vận chuyển, chỉ cần Động Huyền Kinh có thể thành công thì những thuật gen sau đó sẽ dễ dàng rồi. Nhưng phải làm thế nào mới có thể thúc đẩy bánh răng của Động Huyền Kinh vận chuyển đây?” Hàn Sâm trầm tư suy nghĩ nhưng mãi mà cũng không nghĩ ra được cách nào hay.
Thân thể quá mạnh mẽ cũng là một sự phiền muộn, e rằng cũng chỉ có Hàn Sâm có loại phiền muộn này, vì thân thể hắn đã trải qua sự cải tạo của bốn loại thuật gen, sử dụng bất cứ thuật gen nào thăng cấp Vương đều không đủ để thúc đẩy bánh răng vũ trụ bản mệnh của hắn.
Song thân thể Hàn Sâm chỉ có một, để hắn đồng thời vận chuyển bốn loại thuật gen cùng thăng cấp vốn là chuyện không thể nào, đừng nói tới thăng cấp, đến lúc đó chỉ cần xảy ra xung đột giữa kinh mạch và khí tức đã đủ để hủy diệt thân thể hắn.
“May là ta chỉ tu bốn loại thuật gen, nếu tu nhiều thêm mấy loại chắc cũng đừng mong thăng lên cấp Vương nữa, có cho ta ăn tiên đan cũng không thúc đẩy nổi bánh răng vũ trụ bản mệnh.” Hàn Sâm đành tự an ủi mình như vậy.
“Dựa vào sức mạnh của bản thân ta thì không thể thành công được, vậy chỉ có thể mượn ngoại lực thôi. Trong thời khắc nguy hiểm như thăng cấp Vương mà mượn dùng ngoại lực, chỉ cần mất khống chế một chút thôi thì không chỉ đơn giản là thăng cấp thất bại, sợ rằng sẽ hủy diệt cả cơ thể của ta luôn.” Hàn Sâm trầm ngâm hồi lây, vẫn khó mà đưa ra lựa chọn được.
“Phải tìm một nguồn sức mạnh có thể tin tưởng được, ổn định lại có sức bạo phát vừa đủ. Vậy cũng chỉ có thể mời cường giả Thần Hóa giúp đỡ mới chắc chắn tuyệt đối được. Nhưng có cường giả cấp Thần Hóa nào chịu hy sinh giúp đỡ ta? Lại còn có thể để ta tin tưởng được?” Hàn Sâm ngẫm nghĩ một lát, chẳng tìm nổi cường giả Thần Hóa nào đáng tin cậy.
Trong những cường giả Thần Hóa hắn biết, lại còn khiến Hàn Sâm tín nhiệm chẳng ai khác ngoài Tiểu Hồng Điểu. Song sức mạnh của Tiểu Hồng Điểu quá táo bạo, hơn nữa năng lực khống chế của nó cũng không ổn, vốn không thích hợp để làm công việc tỉ mỉ thế này.
Trong số cường giả cấp Thần Hóa có thể làm đến trình độ này, Hàn Sâm nghĩ ngợi một lát, người tin tưởng được mà hắn nghĩ tới đầu tiên lại là Isa.
Dù sao Isa vẫn là kẻ thù của hắn, ngay cả Hàn Sâm cũng bị suy nghĩ của mình làm cho hết hồn.
Nhưng nghĩ lại thì trừ Isa ra, thật sự không còn cường giả Thần Hóa nào thích hợp hơn nữa.
“Đáng tiếc Isa lại ở tít Nguyệt Chi Hiệp, căn bản không thể đến giúp ta được, mà ta cũng không thể ra khỏi nước Đế Hoàng.” Hàn Sâm thầm cười khổ.
“Nêu không thể mời ai hỗ trợ thì cũng chỉ còn lại con đường mượn lực
là đi được thôi.” Mắt Hàn Sâm lóe lên ánh sáng rồi chợt tắt.
Hắn am hiểu kỹ xảo mượn lực như Đại Âm Dương Từ Lực Pháo, nếu có sức mạnh to lớn lại ổn định để mượn dùng thì cũng có thể thúc đẩy bánh răng vũ trụ bản mệnh.
Song như vậy chẳng khác gì nhảy múa trên mũi đao, chỉ một sai lầm chính là thịt nát xương tan.
Sức mạnh Hàn Sâm cần mượn dùng nhất định phải vượt trên sức mạnh của bản thân hắn mới có thể thúc đẩy bánh răng vũ trụ bản mệnh. Dưới tình huống cần thao tác vô cùng tinh vi như vậy, khống chế sức mạnh không thuộc về mình để thăng lên cấp Vương, chỉ cần xuất hiện một chút sai lầm thì kết quả sẽ cực kỳ bi kịch.
“Đau đầu chết mất.” Hàn Sâm càng nghĩ càng thấy đau não, đưa tay day huyệt thái dương, vẫn không hạ quyết tâm được.
“Hoàng Tử điện hạ, Thập Công Chúa Bạch Lăng Sương cầu kiến.” Ly Ly đi đến bên ngoài cửa bẩm báo.
“Sao nàng lại tới đây nhỉ?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày. Vì gần đây tộc Hoàng Cực giới nghiêm điều tra vụ việc của Kiếm Cuồng, để tránh phiền toái không cần thiết, Hàn Sâm còn chưa đến chỗ Bạch Lăng Sương lấy nốt năm mươi gen dị chủng cấp Vương còn lại, không ngờ nàng lại tự tìm tới.
Khi Hàn Sâm bước ra phòng khách, hắn đã thấy Bạch Lăng Sương đang an vị trong đại sảnh uống trà, trông có vẻ cực kỳ thong dong.
“Thập Hoàng tỷ, sao tỷ lại rảnh rỗi đến chỗ ta chơi thế?” Hàn Sâm ngồi xuống ghế bên cạnh Bạch lăng Sương thuận miệng nói, cũng không khách khí với nàng.
“Tất nhiên là đưa đồ tới cho ngươi theo giao ước rồi.” Bạch Lăng Sương giơ tay ra hiệu, hai thị nữ sau lưng nàng bèn nâng một cái rương lớn ra, đặt trước mặt Hàn Sâm.
“Thập Lục đệ, ngươi đếm thử xem, bên trong là năm mươi gen dị
chủng cấp Vương, không thừa không thiếu.” Bạch Lăng Sương mỉm cười nói.
“Thập tỷ cứ nói một tiếng, tự ta đi là được rồi, còn làm phiền ngươi tới đây một chuyến.” Hàn Sâm cười rồi mở rương ra đếm, quả nhiên là năm mươi gen dị chủng cấp Vương.
“Ta đến đây còn có một vụ giao dịch lớn muốn bàn với ngươi.” Bạch Lăng Sương phất tay, lệnh cho thị nữ bên cạnh lui hết ra ngoài.
Hàn Sâm thấy Bạch Lăng Sương như vậy bèn để Ly Ly rời khỏi đại điện. Nhất thời cả đại điện chỉ còn hai người họ.
“Theo một nguồn tin đáng tin cậy, kỳ thi cuối năm lần này sẽ không tiếp tục nữa, lấy thứ hạng ở Hóa Cốt Sơn để quyết định. Thập Lục đệ ắt hẳn sẽ đứng nhất trong kỳ thi cuối năm rồi. Trừ phần thưởng là một món dị bảo Thần Hóa, còn có thể nhận được tư cách tiến vào tháp Thiên Mệnh một lần. Không biết ngươi có muốn bán tư cách này hay không?” Đôi mắt đẹp đẽ của Bạch Lăng Sương nhìn chằm chằm Hàn Sâm hỏi.
“Thật vậy sao?” Hàn Sâm mừng thầm trong lòng. Nếu có thể nhận được tư cách tiến vào tháp Thiên Mệnh thì đúng là không còn gì tốt hơn.
Hết chương 2388.
Bạn cần đăng nhập để bình luận