Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2562. Thế nào là chia đều?

Lúc đầu, Hàn Sâm bị dọa đến giật cả mình, còn nghĩ những tên này đến đánh hội đồng mình nữa. Âm ï một hồi thì ra bọn họ đều đến để cầu được chúc phúc, hắn lập tức yên tâm.
“Thật không dám giấu giếm. Đối với tại hạ, việc chúc phúc không chỉ sẽ tổn thương đến thân thể mà còn sẽ hao tổn tuổi thọ rất lớn. Chúc phúc một lần nếu không đợi nửa năm trở lên thì cơ thể rất khó để hồi phục, hơn nữa ít nhất sẽ mất một trăm năm tuổi thọ. Nếu lúc trước không phải ta đang cần một nhóm gen dị chủng gấp, đừng nói là hai ngàn, cho dù bốn ngàn, năm ngàn ta cũng sẽ không làm chuyện thương thân tổn mệnh đó, sau này e rằng phải khiến chư vị thất vọng rồi.” Hàn Sâm ra vẻ bất đắc dĩ, mà nói.
Mặc dù sử dụng Huyết Mạch Mệnh Thần quả thật hao tổn khá lớn, nhưng cũng không khoa trương đến mức như những gì Hàn Sâm nói, chỉ cần nghỉ ngơi một hai ngày là cũng khôi phục được kha khá rồi. Còn về tổn hại tuổi thọ gì đó đều là Hàn Sâm đang nói sằng, nói bậy.
Hàn Sâm nói như thế. Thứ nhất là vì hắn không mong muốn dễ dàng chúc phúc cho một người nào đó, thứ hai là để tự bảo vệ thân phận. Nếu không thì ai đến, hắn cũng chúc phúc cho thì sau này sẽ không
còn đáng tiền nữa.
Mọi người cũng không quá nghỉ ngờ những lời mà Hàn Sâm nói. Để có thể tạo ra cường giả Thần Hóa, nếu nói không phải đánh đổi chút nào, bọn họ đương nhiên sẽ cảm thấy không thể tin tưởng.
Nhưng điều khiến bọn họ buồn bực là, Hàn Sâm hiển nhiên không định nhận thêm gen dị chủng cấp Vương để chúc phúc cho người khác nữa.
Hiện giờ cường giả của các tộc đều vô cùng hối hận. Nếu sớm biết sẽ thành ra thế này thì lúc đầu khi Hàn Sâm báo giá hai ngàn sẽ chúc phúc, bọn họ sẽ không hề do dự mà mua cơ hội lần đó để được chúc phúc này.
Bây giờ thì tốt rồi, cho dù có tăng gấp bội gen dị chủng cấp Vương thì cũng không đổi được cơ hội để được chúc phúc.
“Tự nhiên để cho Tộc Huỷ Diệt nhặt được một món hời lớn!” Rất nhiều hào môn thượng tộc đều vô cùng buồn bực trong lòng, sinh ra vô vàn ngưỡng mộ, đố ky, căm hận đối với Baal của Tộc Huỷ Diệt.
“Thần phụ đại nhân, nô gia sẵn lòng lấy thân báo đáp, sau này làm nô †ì, hầu gái, làm trâu làm ngựa, chỉ cầu xin ngài đại phát từ bi, chúc
phúc cho nô gia một lần.” Một mỹ nữ của tộc Mị Hồ liếc mắt đưa tình với Hàn Sâm rồi nói.
“Hàn sư, đây là Thiên Bảo Thần Liên của tộc Ngũ Bảo chúng ta, ăn một hạt sen là có thể tăng thêm mười năm tuổi thọ. Chỗ này có hai mươi
lần”
ba hạt sen, chỉ cầu Hàn sư ban phúc cho công tử tộc ta một lần. “Hàn sư…”
Hàn Sâm nói không nhận gen dị chủng nữa, lập tức cso người đầu óc lanh lợi, bắt đầu hứa hẹn vô vàn lợi ích, chỉ mong có thể được Hàn Sâm chúc phúc một lần.
“Hiện tại thân thể của ta chưa khỏi hẳn, thật sự không có sức lực để chúc phúc, cho dù bây giờ có hứa hẹn thì cũng không có tác dụng gì. Các vị vẫn đợi sau khi cơ thể ta hồi phục rồi hãy đến” Nhưng dù Hàn Sâm có nói thế nào cũng vô dụng, thật sự không thể thoát khỏi bọn họ, chỉ đành truyền tống rời khỏi Lĩnh Vực Hạch Tâm.
Khi về đến Cá Voi Trắng, Hàn Sâm đổi sang thân phận Kim Tệ, bước vào Lĩnh Vực Hạch Tâm lần nữa.
Có được hai ngàn gen dị chủng của Baal, nhưng hắn vẫn còn thiếu một chút để đạt đến toàn bộ bốn loại Lĩnh Vực tăng lên cửu trọng, Hàn Sâm định tự đi săn giết một ít là cũng đủ rồi. Hắn cũng có thể thuận tiện luyện tập thuấn di và Thuật Đại Phá Diệt.
Sau khi dùng thân phận Kim Tệ bước vào thì không có nhiều người trông coi hắn nữa, nhưng không phải hoàn toàn không có người.
Hàn Sâm tìm được một lò đúc kiếm bằng đồng cổ, vừa bay đi chưa được bao xa đã nhìn thấy hai cô gái của Thiên Tộc bay đến. Một người là Lý Khả Nhi mà hắn đã rất quen thuộc, còn một cô gái váy trắng che mặt nữa. Hàn Sâm không nhìn thấy tướng mạo, cũng không quen biết, nhưng trông có vẻ cũng là người của Thiên Tộc.
“Kim Tệ huynh, đã lâu không gặp.” Lý Khả Nhi cố ý giả vờ ung dung bước lên trước chào hỏi.
Từ sau lần trước thì họ luôn ở đây đợi Hàn Sâm, kết quả Hàn Lâm cứ không sử dụng thân phận Kim Tệ bước vào, quả thực khiến bọn họ đợi rất lâu.
May mà bọn họ lại không thiếu sự kiên nhãn, lại liên tục đợi được cho đến bây giờ.
“Chào Khả Nhi cô nương, vị này là?” Hàn Sâm nhìn tam sư tỷ ở bên cạnh hỏi. Hắn cảm thấy ánh mắt của người phụ nữ này rất kỳ lạ, khi nhìn người lại không giống như đang nhìn người, mà giống như đang nhìn một món hàng hơn, khiến Hàn Sâm cảm thấy không được thoải mái lắm.
“Đây là tam sư tỷ của ta, Linh Lung.” Lý Khả Nhi giới thiệu cho hai người làm quen, sau đó lại nói: “Kim Tệ huynh, nếu ngươi không có việc gì thì cùng nhau kết bạn đi săn giết gen dị chủng, ngươi thấy thế nào?”
Hàn Sâm hơi do dự. Hắn không muốn đồng hành cùng người khác, chỉ muốn yên tĩnh mà săn giết dị sinh vật, luyện tập thuật gen một mình.
Nhưng Lý Khả Nhi cũng được coi là có chút tình bạn với hắn, hắn cũng không thể từ chối thẳng được.
“Thuật thuấn di là do Lý Khả Nhi dạy. Nàng cũng biết ta có Đại Phá Diệt Thuật, luyện ở trước mặt nàng cũng không sao.” Hàn Sâm nghĩ đến đây liền gật đầu nói: “Được, ta không quá quen thuộc với khu vực gần đây. Các ngươi biết chỗ nào có dị chủng cấp Vương không?”
“Ta biết một chỗ có rất nhiều dị chủng cấp Vương, để ta đưa ngươi đi.” Lý Khả Nhi cười nói.
Hàn Sâm cân nhắc một lát rồi nói: “Nếu đã muốn hợp tác thì tốt hơn hết là nên nói rõ một số việc, hai vị cảm thấy nên phân chia chiến lợi phẩm thế nào mới được coi là công bằng?”
“Tất nhiên là chia đều.” Lý Khả Nhi nói.
“Ta cũng cảm thấy nên chia đều. Ta lấy năm phần, hai vị cô nương lấy năm phần, hai vị đều không có vấn đề chứ?” Hàn Sâm nói.
Lý Khả Nhi hơi ngơ ngẩn. Công bằng mà nàng nói là ba người chia đều, mỗi người lấy một phần. Công bằng của nàng không cùng ý nghĩa với công bằng mà Hàn Sâm đã nói.
Linh Lung ung dung nói: “Chia đều không hề công bằng. Làm bao nhiêu được bấy nhiêu mới là chân lý. Mặc dù chúng ta hợp tác, nhưng cũng không cần thiết phải cố ý chia ra. Dị chủng ở đó rất nhiều, ai giết được thì của người đó, không hề xung đột.”
“Lời này của Linh Lung cô nương vừa hợp ý ta.” Hàn Sâm hơi gật đầu, nếu có thể phân chia như thế thì không còn gì tốt hơn nữa.
Dưới sự dẫn dắt của Lý Khả Nhi, ba người cùng bay về phía sâu trong bầu trời sao.
Hàn Sâm và Lý Khả Nhi thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, nhưng Linh Lung lại có vẻ hơi lầm lì, không thích nói chuyện cho lắm, suốt dọc đường gần như không giao tiếp với Hàn Sâm.
Nhưng ánh mắt mà nàng nhìn người khác khiến cho Hàn Sâm cảm thấy rất không thoải mái, giống như robot vậy, không có chút màu sắc †ình cảm nào trong mắt.
Linh Lung vốn muốn mượn cơ hội cùng đi săn giết dị chủng này để xem thử thực lực thật sự của Hàn Sâm thế nào, còn muốn nhìn thấu thân phận lai lịch của hắn.
Không ngờ Hàn Sâm lại nói ra cách chia đều như thế. Ngoài miệng, Linh Lung không nói gì cả nhưng cũng có ý nghĩ muốn dạy cho Hàn Sâm một bài học.
Nàng không chỉ muốn thử thực lực thật sự của Hàn Sâm mà còn mu khiến Hàn Sâm không giành được dị chủng.
“Ta phải xem xem, rốt cuộc ngươi có lai lịch gì.” Linh Lung bất giác chạm vào mắt của mình. Mặc dù nàng đã hồi phục hoàn toàn nhưng chuyện trước kia vẫn khiến nàng có đôi chút sợ hãi trong lòng.
“Bụp bụp!” Lò Đúc Kiếm Thanh Đồng đi theo bên cạnh Hàn Sâm. Sau khi đến nơi, nó lại không bay về phía trước nữa, còn kêu réo Hàn Sâm.
“Sao thế?” Hàn Sâm nhíu mày nhìn về phía của Lò Đúc Kiếm Thanh Đồng.
“Nguy hiểm!” Ngọn lửa trong Lò Đúc Kiếm Thanh Đồng cháy lên, biến ra hai chữ lớn.
Hết chương 2562.
Bạn cần đăng nhập để bình luận