Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1754. Hố sâu không đáy

Chiếc RV chạy đến phía tây ngoài thành thì dừng lại
Chiếc RV này có thể so sánh với một chiếc xe tải hạng nặng. Nó dừng ở bên đường, thế nhưng thân xe lại đang lắc lư như thể có một luồng sức mạnh kéo thân xe về phía tây.
Đám người tam thiếu gia và Hàn Sâm đều xuống xe, Hổ đại nhân nói: “Xe chỉ có thể chạy đến đây thôi, nếu tiếp tục đi về phía trước, cho dù là khối sắt nặng cả mấy tấn cũng sẽ bị hút vào trong hố không đáy đó từng chút một.”
“Đi thôi, tranh thủ tới trước khi trời tối, chúng ta đi xem thử cái hố sâu không đáy đó trước.” Tam thiếu gia làm một động tác mời, đi về phía hố sâu không đáy cùng với Hàn Sâm.
Ngoại trừ Hàn Sâm và Hổ đại nhân ra thì còn có hai người Kate một trái một phải đi ở phía sau tam thiếu gia, gần như không rời nửa bước. Nhìn khí tức của bọn họ, rõ ràng là cao thủ cấp quý tộc, đều là cấp nam tước, nhưng chắc chắn mạnh hơn Hổ đại nhân không ít.
Nhưng Hàn Sâm cũng không để ý đến hai tên cao thủ quý tộc kia, theo Hàn Sâm thấy, bản thân tam thiếu gia mới là một đại cao thủ thật sự, bất kể là năng lực hay thực lực đều vượt xa hai tên cao thủ quý tộc này.
Lúc đi trên đường, thỉnh thoảng Hàn Sâm còn nhìn thấy trong rừng núi ở gần đó có bóng người di chuyển, rõ ràng có không ít sinh vật thường lui tới ở gần đó.
Đây là lần đầu tiên Hàn Sâm tận mắt nhìn thấy hố sâu không đáy, đa phần những khu mỏ khai thác quặng ở dưới chân núi đều đã đổ sụp xuống, một cái hố lớn hình tròn nứt toác hiện lên trên mặt đất, kích thước đường kính khoảng hơn nghìn mét.
Đám người tam thiếu gia bước đến cạnh cái hố kia, Hàn Sâm đứng ở mép hố nhìn xuống, chỉ thấy phía dưới càng lúc càng hẹp, càng lúc càng tối đen tựa như dẫn đến một nơi sâu thẳm dưới lòng đất, căn bản không nhìn thấy đáy, cũng không biết rốt cuộc bên trong có cái gì.
Tam thiếu gia cũng đứng ở mép hố sâu không đáy nhìn xuống, nhíu mày không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Tam thiếu gia.” Một giọng nói truyền đến từ cách đó không xa, Xena dẫn theo một người sói đến, ánh mắt dừng lại trên người Hàn Sâm, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn không đến một giây mà thôi.
“Xena tiểu thư, không ngờ tới lại gặp được ngươi ở đây, ngươi cũng có hứng thú với hố sâu không đáy này?” Tam thiếu gia nheo mắt nhìn Xena nói.
Vẻ mặt Xena thờ ơ, chỉ thuận miệng nói: “Có chút hứng thú, không ngờ tới tam thiếu cũng có hứng thú, không biết tam thiếu có phát hiện được gì không?”
Tam thiếu gia khẽ lắc đầu: “Trước đây tập đoàn Hắc Kim bọn ta cũng đã từng phái người đến đây điều tra, hơn nữa tổn thất không nhỏ, những người đến vào ban đêm đều không trở lại, sống không thấy người chết không thấy xác, đến bây giờ vẫn không có chút đầu mối nào.”
Xena lạnh lùng nói: “Vậy thì thật sự là đáng tiếc.”
Nói xong, nàng không để ý tới tam thiếu gia nữa, dẫn theo Độc Lang đi dọc theo mép hố sâu không đáy, dường như đang quan sát tình huống bên trong đó.
Trong lòng Hàn Sâm thầm đoán quan hệ của tam thiếu gia và Xena. Tam thiếu gia là một người Kate chính gốc, theo lý mà nói, hẳn là thân phận của hắn thấp hơn Xena rất nhiều.
Nhưng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, mặc dù tam thiếu gia vẫn rất tôn kính với Xena, nhưng dường như Xena cũng có chút kiêng dè †am thiếu gia, không trực tiếp đối xử như hạ tộc giống như với những người Kate bình thường.
“Cha, hình như phía dưới có thứ gì đó!” Trong khi Hàn Sâm đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy Bảo Nhi đang nằm trên vai hắn lên tiếng.
Cái đầu nhỏ của Bảo Nhi vươn ra khỏi vai Hàn Sâm, nhìn vào trong hố sâu không đáy, chớp mắt nói.
Vừa nghe thấy Bảo Nhi nói như vậy, đám người tam thiếu gia đều sững người, đến ngay cả Xena và Độc Lang đã đi xa cũng phải dừng bước.
Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn xuống dưới, chỉ thấy phía dưới tối đen không nhìn thấy đáy, làm sao có thể nhìn thấy thứ gì.
Hàn Sâm vỗ vỗ vào đầu của Bảo Nhị, cười nói: “Phía dưới có thể có quái vật đáng sợ, trẻ con không nên nhìn lung tung, nếu không sẽ bị quái vật bắt đi ăn mất.”
Đám người tam thiếu gia đều chỉ nghĩ Bảo Nhi bị hoa mắt, vả lại bọn họ cũng không cho rằng một đứa trẻ có thể nhìn xa hơn bọn họ, cho nên cũng không thật sự để tâm.
Sau khi Hàn Sâm lấp liếm cho qua, trong lòng cũng cảm thấy nghỉ ngờ, không biết Bảo Nhi đã nhìn thấy cái gì.
Đương nhiên hắn rất rõ, Bảo Nhi không phải là đứa trẻ bình thường, hơn nữa nàng cũng không có khả năng bị hoa mắt, bây giờ Hàn Sâm chỉ muốn nhanh chóng tách khỏi đám người Tam thiếu gia, sau đó tìm một chỗ an toàn, hỏi xem Bảo Nhi rốt cuộc đã nhìn thấy gì.
Nhưng tam thiếu gia lại không có ý muốn rời khỏi, cứ đứng ở bên cạnh hố sâu không đáy chờ cho đến chạng vạng, sau đó mới dẫn theo Hàn Sâm và Hổ đại nhân rời khỏi hố sâu không đáy.
Nhưng hắn cũng không quay về thành Silgran mà chỉ quay về chỗ đỗ xe RV, sau đó cười nói với Hàn Sâm: “Chúng ta đã nhìn thấy hố sâu không đáy rồi, nghe thêm tiếng quỷ khóc trong truyền thuyết một chút đi”
Hàn Sâm bất đắc dĩ nhún vai, lấy chút điểm tâm trên xe cho Bảo Nhi ăn.
Màn đêm buông xuống, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, đến cả tiếng chim hay tiếng côn trùng kêu cũng không thấy đâu.
Thỉnh thoảng có một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc giống như có vô số đôi tay nhỏ bé đang võ lên nó.
Mãi cho đến nửa đêm, đột nhiên một khóc nức nở truyền đến từ phía hố sâu không đáy, nghe có vẻ giống như một người phụ nữ đang khóc, nhưng khi nghe kỹ lại, lại cảm thấy không nghe rõ lắm, vô cùng kỳ dị.
Đám người tam thiếu gia và Hàn Sâm xuống xe, nhìn về phía hố sâu không đáy, chỉ thấy có ánh sáng màu tím lờ mờ lộ ra từ dãy núi bên đó giống như ở đó có một viên dạ minh châu màu tím đang phát sáng, ánh sáng trông có vẻ mông lung huyền ảo, không thấy được rõ ràng dưới màn đêm.
Cùng với tiếng khóc nức nở, đám sương mù màu tím lờ mờ bay lên tựa như một làn khói, sau khi lên tới một độ cao nhất định thì biến mất trên bầu trời đêm, vô cùng quỷ mị.
Hàn Sâm nhìn kỹ đám sương màu tím đang di chuyển kia, dường như hắn có thể lờ mờ nhìn thấy được đường viền mà đám sương màu tím phác họa ra, hình dạng nó giống như một đóa hoa sen, những đám sương màu tím này trôi qua trông giống như những cánh hoa đã úa tân.
“Vậy mà lại có dị tượng như vậy, không biết rốt cuộc phía dưới hố sâu không đáy có thứ gì, trông có vẻ không phải vật bình thường.” Hàn Sâm thầm suy nghĩ.
Tam thiếu gia cũng đang chăm chú nhìn đám sương màu tím, nhưng nói chung không dám đi thăm dò hố sâu không đáy vào ban đêm, đợi đến lúc trời sắp sáng, sau khi tiếng khóc và đám sương màu tím đều biến mất thì mới dẫn theo đám người Hàn Sâm trở về thành Silgran.
“Tiểu thư, xem ra lời đồn đó là thật, không ngờ thứ như vậy lại thật sự có mặt ở đây, nhân lúc trước khi mấy tên đó đến, chúng ta dùng cơ hội lớn này lấy được món đồ đó trước.” Trong một khu rừng ở gần hố sâu không đáy, Độc Lang hưng phấn nói với Xena.
“Chắc chắn thứ đó ở đây, thế nhưng chúng ta lại không biết rõ tình huống ở dưới, có lẽ sẽ có thứ gì đó đáng sợ canh giữ nó, chỉ dựa vào hai người chúng ta thì chưa chắc có thể thành công.” Xena nhíu mày nói.
Độc Lang cân nhắc nói: “Chi bằng để mấy tên đó đi xuống thăm dò trước, dù sao cũng đều là những nhân vật nhỏ vô dụng, không có khả năng lấy được món đồ đó.”
“Cũng được, chuyện này phải làm nhanh, nhất định phải lấy được đồ
trước khi mấy tên kia đến.” Xena nói.
“Ta sẽ phát tán tin tức này ra ngoài, mấy tên tham lam giống như chó hoang đó, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.” Độc Lang cười thầm nói.
Hết chương 1754.
Bạn cần đăng nhập để bình luận