Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 624: Bạch Cốt Khô Đằng

Xương cốt dài vài trăm mét nằm ngang trên núi, rất nhiều nơi đã quấn dây leo, chỉ là những dây leo kia đã sớm khô héo, cùng xương cốt quấn quýt lấy nhau càng lộ ra vẻ thê lương.
Hàn Sâm có hơi tò mò nhìn bộ xương cốt kia, trong lòng suy nghĩ, ở trong phạm vi ngàn mét đều không có dị sinh vật nào dám tới gần, năng lực như vậy đã có thể liều với tiểu Ngân Hồ.
Chỉ là một bộ xương cốt thôi đã có uy áp đáng sợ như vậy, hiển nhiên không phải là vật phàm tục, nói không chừng thật sự là xương cốt của của một con sinh vật siêu cấp thần huyết.
- Không biết xương cốt này có thể nấu súp hay không? Nói không chừng còn có thể chiết xuất ra một chút gen siêu cấp thần huyết.
Hàn Sâm nhìn bộ xương to lớn kia, liền xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Hàn Sâm vẫn đi về phía bộ xương này, muốn ở khoảng cách gần xem thật kỹ bộ xương thần bí này.
Trần Nhiên thấy bọn họ tò mò xương cốt của Thần Khuyển Thủ Sơn cũng không nói gì thêm, đi theo bọn Nữ Hoàng tới gần bộ xương.
Hàn Sâm khoảng cách gần quan sát, bộ xươn màu xám trắng kia giống như là nham thạch, tùy tiện một cây đều lớn cỡ thùng nước, thậm chí lớn như một căn phòng.
Toàn bộ khung xương bảo trì vô cùng nguyên vẹn, giống như là yên tĩnh nằm ở chỗ này lẳng lặng chết đi, cũng không có dấu vết chiến đấu.
Một Tiến Hóa Giả thủ hạ của Trần Nhiên tên là Hứa Đông Tiến triệu hồi ra một cây đao thú hồn hung hăng chém một cái bên trên xương cốt, chỉ nghe thấy một tiếng sắt thép va chạm, nhưng không để lại bất cứ dấu vết gì.
- Xương cốt này cứng rắn vô cùng, coi như là binh khí thần huyết cũng khó có thể tổn thương mảy may.
Hứa Đông Tiến thu hồi đao cười nói.
Trong lòng Hàn Sâm càng thêm khẳng định, đây nhất định là xương cốt của sinh vật siêu cấp thần huyết, nếu không một đao kia của Hứa Đông Tiến tuyệt đối có lực lượng trên 100, không phải là xương cốt của sinh vật siêu cấp thần huyết, không có khả năng ngay cả một dấu vết đều không để lại.
Chỉ là không biết sinh vật siêu cấp thần huyết này như thế nào lại chết ở đây, hơn nữa cũng chỉ để lại một bộ xương.
Bọn Trần Nhiên đều đang nói chuyện với Nữ Hoàng, Hàn Sâm dọc theo cột sống của bộ xương đi lên phía trước, chỉ thấy Khô Đằng ở phía trên bộ xương có rất nhiều, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian rồi, quấn quanh rậm rạp chằng chịt.
Đi tới vị trí đầu lâu, quả nhiên thấy cái đầu lâu kia giống như là đầu chó, nhìn vô cùng dữ tợn, mặc dù chỉ còn lại bạch cốt âm u, nhưng vẫn làm người ta sợ hãi.
Hàn Sâm âm thầm thở dài trong lòng:
- Đáng tiếc chỉ có một bộ xương, lại không biết đã trải qua bao nhiêu năm dãi gió dầm mưa, bộ xương này cũng không có tác dụng gì nữa rồi.
Đang chuẩn bị phải rời đi, con mắt lơ đãng nhìn tới Khô Đằng ở bên trên đầu lâu, vậy mà có một quả trái cây, chỉ là trái cây kia cũng đã khô héo, vàng vọt không khác gì bản thân những sợi Khô Đằng đó.
Hàn Sâm đi qua cẩn thận nhìn thoáng qua, đây là một cái hồ lô, nhưng mà cũng không lớn, một tay đã có thể cầm chặt, xem ra giống như là vừa mới mọc ra không được bao lâu, còn chưa kịp lớn lên, toàn bộ giàn dây hồ lô liền đã héo rũ, tính cả quả hồ lô còn chưa lớn lên này cùng một chỗ chết héo.
Người bình thường sẽ không toan tính đối với thực vật, Hàn Sâm lại vô cùng có hứng thú đối với thứ này, xung quanh bộ xương Cự Thú có nhiều Khô Đằng như vậy, lại chỉ kết được một quả hồ lô như thế, nói không chừng cái hồ lô này có chỗ gì đặc biệt.
Hàn Sâm duỗi tay nắm chặt lấy tiểu hồ lô kia, muốn hái hồ lô từ trên dây leo xuống, nhưng dùng lực hái hai cái, vậy mà không thể giật xuống được, trong lòng không khỏi cả kinh:
- Tại sao hồ lô này lại bền bỉ như vậy?
- Không cần giật, hồ lô kia không kéo xuống được, cái giàn dây hồ lô chết héo này và xương cốt của thần khuyển thủ sơn đều rất cứng cỏi, đao kiếm khó gây thương tổn, rất nhiều người nhìn thấy hồ lô này đều muốn giật nó xuống, nhưng đáng tiếc mặc kệ dùng đao búa bổ tới, thậm chí là dùng lửa thiêu, đều khó mà tổn thương tới nó mảy may.
Hứa Đông Tiến đi tới vừa cười vừa nói.
Hàn Sâm nghe thấy Hứa Đông Tiến nói như vậy, ngược lại có hứng thú hơn, triệu hoán Cổ Thần kiếm ra, vừa cười vừa nói:
- Thần kỳ như vậy sao? Tôi cũng muốn thử một lần.
Hàn Sâm một kiếm chém lên trên hồ lô, cảm giác như là chém ở bên trên gân trâu, không thể chém Khô Đằng ra, kiếm lại bị bắn lên.
- Như thế nào?
Hứa Đông Tiến cười nói.
- Quả nhiên rất cứng cỏi.
Hàn Sâm đối với hồ lô này càng thêm hứng thú, thấy thế nào thì hồ lô này đều không phải là vật phàm.
Chỉ là giàn dây hồ lô bền bỉ như vậy, muốn lấy xuống là một việc rất khó, Hàn Sâm thu hồi Cổ Thần kiếm, duỗi tay nắm lấy hồ lô, âm thầm mở ra khóa gen, đang chuẩn bị muốn dùng sức kéo xuống, ai ngờ hắn còn chưa phát lực, hồ lô kia vậy mà lập tức rơi xuống, từ trên dây leo rơi xuống, bị Hàn Sâm nắm ở trong tay, làm cho chính Hàn Sâm cũng ngẩn người.
Hứa Đông Tiến ở bên cạnh càng thêm giật mình, có chút không thể tin tưởng nhìn hồ lô trong tay Hàn Sâm nói:
- Cậu làm sao lấy nó xuống được vậy?
Khô Đằng này không biết đã quấn quanh bộ xương này bao nhiêu năm tháng rồi, trước kia không biết có bao nhiêu người kéo qua hồ lô này, nhưng đều không thể thành công.
Hôm nay Hàn Sâm chỉ tiện tay kéo như vậy, lại kéo được hồ lô xuống, khiến cho Hứa Đông Tiến vô cùng giật mình.
- Tôi cũng không biết, cứ như vậy tiện tay kéo một cái, nó liền rơi xuống rồi.
Chính Hàn Sâm cũng có chút buồn bực, hồ lô này sao lại bị kéo ra như vậy rồi, hắn còn chưa dùng sức mà.
Kỳ thật không cần Hàn Sâm nói, Hứa Đông Tiến cũng đã nhìn thấy, Hàn Sâm chỉ là bắt lấy hồ lô nhẹ nhàng kéo một cái, căn bản không hề dùng lực, hồ lô đã rớt xuống, chuyện này khiến y cảm thấy vô cùng giật mình.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Trần Nhiên mang theo những người khác cùng Nữ Hoàng đi tới.
- Vị Hàn lão đệ này đã kéo hồ lô kia xuống.
Hứa Đông Tiến đem chuyện vừa rồi nói lại một lần.
Mấy người bọn Trần Nhiên đều cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà cũng không có quá để ở trong lòng, dù sao chỉ là một quả hồ lô bên trên Khô Đằng mà thôi, có thể có tác dụng gì chứ.
- Hàn lão đệ thoạt nhìn là người có phúc duyên, hồ lô này chết khô ở đây không biết bao nhiêu năm tháng rồi, xem ra là đến hôm nay mới rơi rụng, vừa vặn rơi vào trong tay Hàn lão đệ.
Trần Nhiên vừa cười vừa nói:
- Không biết có thể cho chúng tôi mượn nhìn một cái hay không?
- Đương nhiên.
Hàn Sâm cũng không do dự, đưa hồ lô cho Trần Nhiên.
Trần Nhiên cầm trong tay vuốt vuốt trong chốc lát, cũng không nhìn ra cái gì khác thường, lại cho bọn Hứa Đông Tiến nhìn, cuối cùng trả lại cho Hàn Sâm.
- Nếu là vật lấy được do thiên duyên, Hàn lão đệ phải cẩn thận đảm bảo đấy nhé, nói không chừng sẽ là một kiện bảo vật đấy.
Trần Nhiên cười nói.
- Một cái hồ lô Khô Đằng mà thôi, có thể là bảo vật gì, nhưng mà cũng có thể dùng để nghịch.
Hàn Sâm cười nhét hồ lô Khô Đằng vào trong ngực.
Mọi người tiếp tục lên núi, có bọn Trần Nhiên chỉ dẫn nên đã vòng qua rất nhiều chỗ nguy hiểm, tốc độ tiến lên coi như không tệ.
Chỉ là đi tới phía trước, Hàn Sâm lại cảm giác có chút không đúng rồi, tựa hồ trong hồ lô trong ngực kia, ẩn ẩn truyền ra chấn động giống như tiếng tim đập.
Hàn Sâm cả kinh, âm thầm thò tay lấy hồ lô ra, giữ ở trong lòng bàn tay cẩn thận cảm nhận.
Quả nhiên, bên trong truyền ra chấn động hơi yếu, từng chút một, giống như là trái tim đang nhảy lên, nhưng bởi vì quá yếu ớt, nếu như không phải thất giác của Hàn Sâm cực kỳ nhạy cảm, căn bản không cảm giác ra được.
Hàn Sâm cơ hồ muốn ném hồ lô đi, từ sau khi nhìn thấy đài sen dựng dục ra mười tám con Huyết Độc Phong kia, trong lòng hắn vẫn còn bóng ma với mấy loại thực vật này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận