Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3196. Rút kiếm

“Thái tử điện hạ, trước tiên triệu hồi chủng gen hộ thể rồi hãy rút kiếm.” Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân cũng không dám chậm trễ, một trái một phải đi theo bên cạnh Tần Bạch, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ra tay cứu viện.
“Không cần.” Tần Bạch đi tới bên cạnh đại kiếm, duõi tay cầm chuôi kiếm, nhưng đại kiếm này quá cao, hắn cầm chuôi kiếm sẽ rất khó dùng sức.
Thấy đại kiếm không có mũi nhọn, Tần Bạch trực tiếp hai tay ôm lấy †hân kiếm, dùng sức rút ra.
Điều này khiến Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân làm cho sợ hãi. Cách rút kiếm như vậy, nhỡ đâu đại kiếm kia không thừa nhận Tần Bạch, nó sẽ lập tức công kích thân thể Tần Bạch, không cho hắn chút thời gian phản ứng nào.
Hai người muốn ngăn cản, nhưng mà hai tay Tần Bạch đã rút đại kiếm kim cương kia ra. Vừa nghe vù một tiếng, trên đại kiếm bộc phát ra kiếm mang sáng chói, trong khoảnh khắc đã cắt rách áo giáp trên người Tần Bạch, máu tươi lập tức nhiễm đỏ một mảng lớn áo giáp.
Cổ Tự Chân phản ứng cực nhanh, đánh ra một luồng kiếm quang nhanh như tia chớp, đánh bay đại kiếm kim cương kia ra ngoài.
Bách Lý Thiên Nhai thì phi thân ôm lấy Tần Bạch, lập tức xem xét thương thế của Tần Bạch. Cũng may Cổ Tự Chân phản ứng rất nhanh, không để đại kiếm chém vào xương ngực Tần Bạch, chỉ bị thương ngoài da mà thôi.
Cổ Tự Chân lại chém ra một luồng kiếm mang, trực tiếp chém đại kiếm kim cương thành hai đoạn. Đại kiếm kim cương sau khi gãy đôi lâp tức tự bạo, bốc lên thành một đám mây hình nấm, hóa thành tro bụi bay đầy trời.
Nếu như vừa rồi Cổ Tự Chân trực tiếp chém đứt đại kiếm ngay trước ngực Tần Bạch, chỉ sợ một chiêu này có thể khiến Tần Bạch tan xương nát thịt.
Tần Bạch trợn to mắt nhìn máu tươi chảy ròng ròng từ vết thương †rước ngực mình, lúc này mới phản ứng kịp, đau đớn kêu to: “Đau… đau chết mất…”
Tần Bạch trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Bách Lý Thiên Nhai triệu hồi ra một chủng gen có năng lực chữa trị, trị liệu vết thương trên người Tần Bạch.
“Thái tử điện hạ, chút vết thương nhỏ như vậy, không cần phải kêu thảm thiết như thế chứ?” Hàn Sâm đứng ở bên cạnh Tần Bạch cười hì hì nói.
“Người bị thương không phải là ngươi, tất nhiên ngươi không đau rồi.” Tần Bạch vừa chảy nước mắt vừa nói.
Hàn Sâm cười mà không nói, vết thương mà hắn từng chịu còn nhiều hơn số vết thương mà cả đời Tần Bạch gặp phải, chút vết thương nhỏ này quả thật chẳng đáng là gì.
Chẳng qua Hàn Sâm hiển nhiên sẽ không nói những thứ này với Tần Bạch, chỉ cười híp mắt nói với hắn: “Cũng đúng, đổi lại là ta, ta chắc chắn sẽ không tùy tiện rút kiếm ra như vậy. Những thanh kiếm đó, nếu không dùng chủng gen ta sẽ càng không rút chúng ra. Thái tử điện hạ ngài quả thật quá anh dũng.”
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi còn nói mỉa ta…” Tân Bạch cả giận nói.
Hàn Sâm nở nụ cười, Bảo Nhi ở bên cạnh bồi thêm một câu: “Anh dũng thì rất anh dũng, đáng tiếc là quá yếu, ngay cả một thanh kiếm cũng không chinh phục được, quá kém.”
“Ai nói ta không chinh phục được, chỉ là nhất thời thất thủ mà thôi.” Tần Bạch lập tức tức giận nói, vốn dĩ hắn muốn nổi giận, thế nhưng vừa nhìn thấy người nói chuyện chính là Bảo Nhị, khí thế lập tức yếu đi.
“Nhất thời thất thủ sao? Vậy ngươi rút mấy thanh kiếm lại lần nữa xem” Bảo Nhi tràn đầy hứng thú nhìn Tần Bạch nói.
“Rút thì rút.” Trong lòng Tần Bạch mặc dù có chút sợ hãi, thế nhưng hắn rất sĩ diện, lập tức mạnh miệng nói.
Bảo Nhi lại không chịu buông tha cho hắn, cười híp mắt nói: “Được, vậy ngươi rút đi, chỉ sợ ngươi bị dọa đến tè ra quần.”
Vết thương trên người Tần Bạch đã được Bách Lý Thiên Nhai chữa khỏi, nghe Bảo Nhi nói như vậy, vẻ mặt thật sự không nhịn được: “Hừ, Bảo Nhi ngươi nhìn cho kỹ, bổn thái tử sẽ rút ra cho ngươi xem.”
Bách Lý Thiên Nhai nhìn về phía Hàn Sâm, hy vọng hắn ngăn cản, nhưng mà Hàn Sâm lại xem như chẳng nhìn thấy gì, phối hợp đứng một bên nói chuyện phiếm với Kiếm Bất Cô.
Tần Bạch ngoài miệng thì nói vậy, nhưng chân lại không di chuyển, đưa mắt cầu cứu Hàn Sâm, lại phát hiện Hàn Sâm căn bản không nhìn sang bên này, mà hắn đang hăng say nói chuyện với Kiếm Bất Cô.
“Sao thế? Ngươi thực sự không dám hả?” Bảo Nhi quệt miệng nói.
“Thiên hạ này chưa có chuyện gì mà bổn thái tử không dám làm” Tần Bạch cắn răng một cái, ánh mắt đánh giá bốn phía, rồi đi về phía một cái dùi cui thoạt nhìn đầy màu xanh gỉ đồng, vừa ngắn vừa nhỏ.
Bởi vì có bóng ma lần trước, lần này Tần Bạch không dám chọn những thứ hung khí sáng loáng kia, cảm giác cây gậy đồng này thoạt nhìn tương đối an toàn, lực sát thương hẳn là rất nhỏ.
Có sự dạy dỗ trước đó, trước tiên Tân Bạch triệu hoán chủng gen mạnh nhất trên người mình ra, sau khi hợp thể mới đi về phía cây gậy đồng kia.
Mặc dù chủng gen cấp Thần trên người hắn cũng không thiếu, chẳng qua bởi vì năng lực của bản thân hắn có hạn, lại tập luyện chẳng ra sao, cho nên cũng chỉ có thể hợp thể với một chủng gen, không có cách nào hợp thể nhiều hơn.
Hắn cẩn thận đi tới trước gậy đồng, thận trọng mà ngưng tụ lực lượng chủng gen, để ánh sáng màng vàng kim kia bảo vệ thân thể và hai tay, lúc này Tần Bạch mới dùng sức rút gậy ra.
Gậy đồng lập tức bị hắn rút ra, tuy nhiên nó lại run lên trong tay hắn, dường như muốn giãy giụa thoát khỏi bàn tay của hắn.
“Ngươi đã là của ta rồi.” Tân Bạch cầm chặt cây gậy, lớn tiếng quát.
Cây gậy đồng kia không thoát được, lập tức tự bạo, mặc dù lực lượng của nó kém xa so với chủng gen trên người Tần Bạch, nhưng khi tự bạo, bản thân nó bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, hất Tần Bạch về phía sau khiến hắn ngã lăn trên mặt đất. Mặc dù hắn không bị thương, nhưng hai tay cũng bị chấn tê dại.
“Quả nhiên vẫn còn quá yếu, ngay cả một cây dùi cui ngắn như vậy cũng không chinh phục nổi.” Bảo Nhi lắc đầu thở dài nói.
Khuôn mặt Tần Bạch lập tức đỏ lên, không nói một lời bò dậy vọt tới chỗ một thanh binh khí khác.
Bây giờ hắn phát hiện, có chủng gen hộ thể cấp Thần, những binh khí kia cũng không đáng sợ như vậy, chỉ có thể làm hắn đau một chút, nhịn một chút thì không thành vấn đề.
Nhưng mà vận may của Tần Bạch hiển nhiên không tốt lắm, thậm chí rút ra bảy vũ khí, nhưng không có cái nào thừa nhận hắn, tất cả đều lựa chọn tự bạo.
May mắn thay, hắn là Tần Bạch, thái tử của đế quốc Đại Tần, chủng gen trên người vô cùng cường đại, binh khí bình thường tự bạo khó có thể thực sự làm hắn bị thương.
Nhưng đả kích như vậy lại làm cho Tần Bạch có chút không chấp nhận nổi.
“Rõ ràng Bảo Nhi rút ra nhẹ nhàng như vậy, nhiều tiểu kiếm lục bảo thạch công nhận nàng như vậy, tại sao ta rút được nhiều như thế nhưng thậm chí không có lấy một món nào thừa nhận ta? Chẳng lẽ ta thật sự vô dụng như vậy?” Tâm trạng của Tần Bạch vô cùng uể oải.
“Hàn Sâm, có phải ta thật sự rất vô dụng không? Tại sao những binh khí kia cũng không ủng hộ ta?” Tần Bạch đã có phần nghi ngờ cuộc sống của mình.
Bách Lý Thiên Nhai và Cổ Tự Chân đều thở dài trong lòng, khí tâm cũng như nhân tâm, bản thân Tần Bạch còn khá ham chơi, chưa có định tính, những binh khí kia sao có thể công nhận hắn.
Hàn Sâm lại cười nói: “Thái tử ngươi chỉ là không nắm bắt được phương pháp chính xác mà thôi. Chỉ cần dùng đúng phương pháp, muốn đạt được sự công nhận của những binh khí kia là chuyện không hề khó.”
Ánh mắt Tần Bạch lập tức sáng lên: “Thì ra là như vậy, vậy phải dùng phương pháp gì?”
“Bảo Nhi, đưa kiếm gỗ của ngươi cho thái tử dùng thử một chút.” Hàn Sâm nói với Bảo Nhi.
Bảo Nhi lấy ra kiếm gỗ nhỏ đưa cho Tần Bạch, Hàn Sâm lại nói: “Ngươi cầm lấy thanh kiếm này, lại qua bên kia thử rút một thanh kiếm xem.”
Tần Bạch nửa tin nửa ngờ cầm lấy kiếm gỗ đi tới chỗ thanh kiếm mà Hàn Sâm chỉ, rõ ràng đó là một thanh đại kiếm kim cương.
“Thật sự có thể sao?” Tần Bạch có chút không dám tin nhìn Hàn Sâm. “Thử một chút không phải là biết ngay sao?” Hàn Sâm cười nói.
Tần Bạch cắn răng một cái, dùng lực lượng chủng gen bảo vệ thân thể xong, hắn ôm lấy đại kiếm dùng sức rút ra, đại kiếm kim cương lập tức bị hắn rút ra.
Có điều thanh đại kiếm kim cương này không có tấn công hắn, mà là hàng phục, bị hắn cầm trong tay, tản ra thần quang sáng chói, khiến Tần Bạch vừa mừng vừa sợ: “Thực sự có thể này!”
Hết chương 3196.
Bạn cần đăng nhập để bình luận