Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1395. Nơi Ẩn Núp Quỷ Dị

Bức tranh kia vẽ cảnh tượng phía sau cánh cửa tiến vào nơi ẩn núp, đối diện với cửa lớn là một kiến trúc, kiến trúc kia phi thường kỳ quái, có vẻ giống như tháp, lại có chút giống như bia.
Bốn phía vững chắc, dưới rộng trên hẹp, cả kiến trức cao mấy chục mét, bản vẽ này chỉ vẽ chính diện kiến trúc, ngay trên mặt vách tường có rất nhiều phù điêu.
Những phù điêu đó đều là hình vẽ, trong hình vẽ đó dĩ nhiên là Nhân loại, ít nhất bề ngoài cũng giống nhân loại như đúc, không có khí quan đặc biệt kỳ quái, đương nhiên, cũng có khả năng là một loại Dị Linh rất gần loài người hoặc là dị sinh vật hình người.
Liên tưởng đến chuyện chỉ có nhân loại khi tiến vào nơi ẩn núp này mới không hội bị thương, những hình vẽ trên phù điêu kia khả năng là nhân loại vẫn tương đối cao.
Chỉ là nhân loại là kẻ đến sau, tiến vào nơi ẩn núp cũng mới khoảng hai trăm năm, làm sao lại có một tòa nơi ẩn núp Bán Thần chứa hình vẽ về nhân loại? Nghĩ tới chỗ này, Hàn Sâm lại cảm thấy có khả năng chỉ là trùng hợp, phía trên không phải là Nhân loại.
Những chuyện cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là những chữ ở phù điêu trên vách tường kia, những chữ đó đều là một loại văn tự nhân loại xa xưa, không ngừng biến đổi cho tới hôm nay, đã trở thành văn tự thông dụng ở liên minh.
“Mạng chỗ gửi, thần chỉ sở quy…”
Một đoạn văn tự này, dĩ nhiên là lời dạo đầu trong « Mệnh Môn », vậy thì càng khiến Hàn Sâm rất giật mình rồi, vì sao bí pháp Huyết Mệnh Giáo, lại được khắc lên trên tường một nơi ẩn núp Bán Thần, chuyện này thực sự quá khó tin.
Hàn Sâm nhanh chóng lật mở mấy trang tiếp theo, muốn xem ba mặt khác của kiến trúc này, tuy nhiên lại không có tranh vẽ về kiến trú này nữa, phía sau cũng đều là một số cảnh có thể ở trước cổng, không biết là không có ai có thể đi vào, hay là sau khi đi vào nhìn qua những nơi đó lại không vẽ ra.
“Thật là kì quái, nhìn kiến trú này, nhất định là tồn tại rất lâu rồi, phù điêu này không thể nào là sau này mới vẻ lên, như vậy tại sao « Mệnh Môn › lại nằm ở phía trên? Chẳng lẽ Huyết Mệnh Giáo thật sự là do Dị Linh hoặc dị sinh vật sáng lập, giáo chủ Huyết Mệnh Giáo trên thực tế là một Dị Linh hoặc là dị sinh vật? Nếu không phải thế thì thật sự rất khó giải thích, vì sao đoạn mở đầu « Mệnh Môn »› lại được khắc trên vách tường trong nơi ẩn núp, hơn nữa nghĩ đến Anh Quỷ là Phó giáo chủ Huyết Mệnh Giáo, nếu như hắn không nói sai, Huyết Mệnh Giáo là Dị Linh sáng lập có khả năng rất cao, cũng lẽ sau này nhân loại mới gia nhập. ” Tuy Hàn Sâm nghĩ như vậy, nhưng là lại cảm thấy vẫn có chỗ nào không đúng.
Lật lại bức tranh kia cẩn thận nhìn phù điêu phía trên kiến trúc kia, bởi vì văn tự chỉ có mấy câu của lời dạo đầu, cho nên không cần thiết phải nhìn nhiều, Hàn Sâm đã sớm thuộc lòng.
Những hình người trên phù điêu kia, Hàn Sâm xem xét tỉ mỉ môt lát, phát hiện động tác của bọn hắn dĩ nhiên là quá trình tu luyện « Mệnh Môn », tổng cộng có mười phù điêu hình người, mỗi phù điêu đều đại biểu cho một giai đoạn tu luyện « Mệnh Môn », đã phù điêu hình người thứ tư, chính là biểu hiện tình huống Mệnh Môn mở ra.
“Hình thứ tư đã là Mệnh Môn mở ra, như vậy sáu hình phía sau đại biểu cảnh giới gì? Chẳng lẽ Trùng Gia lấy được « Mệnh Môn » kia là không hoàn chỉnh đấy, đằng sau còn có một bộ phận? ” Hàn Sâm nhíu mày suy tư.
Tuy Hàn Sâm rất nhớ đi tới tòa nơi ẩn núp đó nhìn một cái, để hiểu rõ ràng « Mệnh Môn » có còn phần sau hay không, còn nơi ẩn núp kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là có quan hệ gì với Huyết Mệnh Giáo hay không.
Nhưng lại nghĩ đến mình đã sắp làm ba ba rồi, đi tới một nơi như thế mạo hiểm, tuyệt đối là cửu tử nhất sinh, Hàn Sâm vẫn cố gắng nhẫn nhịn lại xúc động trong lòng, buông tha cho ý muốn đi tìm Thanh Nhạc.
“Được rồi, chờ bọn hắn đánh xuống, nếu không có nguy hiểm gì, mình lại đi xem cũng không muộn, hoặc là đợi thực lực của mình tăng lên rồi lại đi, hiện tại không cần phải đi mạo hiểm.”
Từ bỏ suy nghĩ muốn đi nghiên cứu, Hàn Sâm mỗi ngày giành chút thời gian để ra ngoài ở bên Kỷ Yên Nhiên, phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện mấy môn công pháp của mình.
Gien và tố chất thân thể của hắn đều đủ để hắn tiến hóa Gien hạch lên cấp Bạch Ngân, nhưng điều này cũng cần công pháp có đột phá mới được, hơn nữa Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh và siêu cấp Đế Linh còn chưa ngưng tụ ra Gien hạch Đồng Thau.
Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh còn dễ nói, trải qua một thời gian tu luyện, đã sắp ngưng tụ ra Gien hạch Đồng Thau rồi.
Gien hạch của siêu cấp đế linh, Hàn Sâm lại không biết phải như thế nào mới có thể ngưng tụ ra, siêu cấp đế linh tuy có được lực lượng của mình, nhưng lực lượng của hắn tự thành hệ thống, cũng không có đến phương pháp tu luyện sau đó, Hàn Sâm không biết phải như thế nào mới có thể ngưng tụ ra Gien hạch.
“Lão bản, chúng ta phát hiện ra một sinh vật biến dị. ” Cừu non hấp tấp chạy tới, nó gọi Hàn Sâm là lão bản, là do Hàn Sâm quy định, Hàn Sâm thực sự sợ nó gọi mình lão đại, mỗi lần nó gọi như vậy, Hàn Sâm giống như sẽ gặp được chuyện không may, không chết đi thì chỉ có thể nói là do mạng Hàn Sâm cứng rắn, đổi thành người khác không có mạng cứng như vậy, sớm đã bị nó khắc chết rồi.
“Ở nơi nào? Là sinh vật biến dị dạng gì? ” Hàn Sâm vẫn luôn phái nhân thủ tìm kiếm sinh vật biến dị có thể săn giết khắp nơi, nhìn dáng vẻ của cừu non, là đã tìm được mục tiêu thích hợp.
“Ở núi Phong Lăng bên kia, có một con sinh vật biến dị trong sơn động, mỗi đêm đều sẽ ra ngoài phơi ánh trăng, người của chúng ta ở đó quan sát vài ngày, chỉ có một mình nó, không có sinh vật nào khác. ” Cừu non báo cáo.
“Làm rất tốt, buổi tối hôm nay chúng ta đi qua đó nhìn một chút. ” Hàn Sâm sớm đã muốn săn giết sinh vật biến dị rồi, chỉ là ở gần đây quá ít sinh vật biến dị, có một chút thì lại là Vương của một tộc khổng lồ, vô
cùng khó săn giết.
Dưới sự dẫn dắt của cừu non, Hàn Sâm mang theo Bảo nhỉ cùng đi đến Phong Lăng núi.
Tiểu Hồng mã và tiểu Tinh Hải Thần thú còn quá nhỏ, tuy tố chất thân thể không tệ, nhưng đối với sinh vật biến dị, cũng không có tác trọng, cho nên hắn cũng không dẫn chúng nó tới.
Địa hình trong núi Phong Lăng vô cùng kỳ lạ, giữa hai tòa sơn mạch hình thành một thung lũng, gió từ dưới thung lũng thổi lên hết sức lợi hại, toàn bộ núi Phong Lăng giống như là một mũi nhọn nhắm thẳng vào hạp cốc hình tam giác.
Cừu non dẫn Hàn Sâm đi vào phía sau núi Phong Lăng, chỉ vào vách núi dựng đứng sắp được chín mươi độ nói: ” Huyệt động của sinh vật biến dị kia ở trên vách núi đá, chờ đến khi trăng lên cao nó, nó sẽ từ trong huyệt động đi ra, leo đến đỉnh núi đi phơi ánh trăng.”
“Rất tốt, mày đi về trước đi. ” Hàn Sâm nhìn đỉnh núi nói.
“Lão bản mạo hiểm ở đây săn giết sinh vật biến dị, tôi đây sao có thể một mình trở về, như vậy đơn giản chính là không bằng heo chó, tôi vẫn nên lưu lại giúp cậu một tay thì hơn? ” Cừu non nịnh nọt nói.
Hàn Sâm biết rõ tính tình của nó, vốn thực lực tựu yếu, gió thổi cỏ lay một chút đã trực tiếp bỏ chạy, nó thì có thể giúp đỡ được gì, thuần túy chỉ là vuốt mông ngựa mà thôi.
“Không cần, mày cứ đi về trước đi, có thể tìm được sinh vật biến dị, mày đã lập công lớn. ” Hàn Sâm còn sợ nó ở chỗ này vướng chân đấy. Lúc này cừu non mới cẩn thận quay người rời đi, vẻ mặt lưu luyến không rời.
Hàn Sâm ở phụ cận tìm một nơi tránh gió tiện thể ẩn nấp, thổi một cái nệm hơi, cùng Bảo nhi nằm ở phía trên ngắm sao trời, chờ con sinh vật biến dị xuất hiện.
Hết chương 1395.
Bạn cần đăng nhập để bình luận