Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 891: Uy Lực Một Thùng Nước

Hàn Sâm chậm rãi lui về sau, nếu như thân thể của hắn không bị thương, tự nhiên sẽ đi lên giết chết con Thiềm Thừ kia rồi ăn thịt, thuận tiện đoạt lấy cây thủy đằng kia.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tạm thời tránh lui, đợi tới khi thương thế lành lại rồi tới thu thập Thiềm Thừ này.
Dường như Thiềm Thừ không phát hiện Hàn Sâm, hoặc là nó lười để ý đến hắn, Hàn Sâm lui khỏi bờ sông, cũng không tiếp tục chạy xuống nữa, múc một thùng nước, cưỡi Miêu Quân quay trở về nhà gỗ.
Sở Minh nhìn thấy Hàn Sâm cưỡi Miêu Quân trở về, có chút kinh ngạc nói:
- Cậu còn có thú hồn sủng vật? Đẳng cấp gì?
- Sủng vật thần huyết ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở.
Hàn Sâm đáp.
- Sủng vật thần huyết ở không gian thứ nhất Tí Hộ Sở? Cậu mang đến đây thì làm được gì? Cưỡi nó còn không nhanh bằng tự mình chạy nữa.
Sở Minh bĩu môi một cái rồi nói.
- Hiện tại trên người tôi có thương tích, cưỡi nó cũng vừa vặn.
Hàn Sâm từ trên lưng Miêu Quân nhảy xuống, lại lấy thùng nước mà Miêu Quân đang ngậm, đổ nước vào gốc Long Huyết Thụ.
Sau đó Hàn Sâm dùng tay sờ lên Long Huyết Thụ, tâm niệm vừa động, lập tức có một giọt nước nhỏ rơi xuống gốc Long Huyết Cổ Thụ, rất nhanh đã bị rễ cây Long Huyết Cổ Thụ hấp thu.
Làm xong tất cả, Hàn Sâm đặt thùng sang một bên, xoay người đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
- Như vậy là xong rồi?
Sở Minh ngây ra một lúc, vội vàng gọi Hàn Sâm lại.
- Đúng vậy, đã làm xong.
Hàn Sâm gật đầu nói.
- Cậu chỉ tưới chút nước, vậy là đã làm xong?
Sở Minh gần như không thể tin vào tai của mình, cẩn thận hỏi lại một lần.
- Nếu không thì sao?
Hàn Sâm cười hỏi ngược lại.
Sở Minh vỗ ót một cái, buồn bực nói:
- Tôi đã sớm biết, không nên ôm hy vọng với cậu, cậu chỉ tưới chút nước thì có tác dụng quỷ gì?
- Đại khái, có lẽ có thể có tác dụng gì đó đi.
Hàn Sâm nói xong lập tức quay người đi vào trong phòng.
Sở Minh thật sự tức không nhịn nổi, quay sang nói với Khúc Lan Khê:
- Tiểu tử này rõ ràng là đang gạt chúng ta, hắn nuôi cây thế này à? Chỉ tưới chút nước, đứa nhỏ ba tuổi cũng làm được.
- Được rồi, vết thương trên người hắn còn rất nặng, không thể làm việc quá mệt nhọc.
Khúc Lan Khê cũng không thất vọng, cô vốn cũng không ôm hi vọng với Hàn Sâm.
Chỉ có Sở Minh đang vô cùng tức giận, nhưng cũng không có biện pháp gì, y cũng không thể giết Hàn Sâm được, giết chết Hàn Sâm đối với y cũng không có lợi lộc gì.
Sau khi Hàn Sâm tưới xong, cũng không để ý tới cây Long Huyết Cổ Thụ kia nữa, tính toán đợi ngày mai lại đi xem cây Long Huyết Cổ Thụ kia có thể hấp thu bao nhiêu khí tức sinh mệnh trong giọt nước.
Nếu như một ngày Long Huyết Cổ Thụ có thể hấp thu một giọt nước, thế thì hắn phải cần mau chóng tìm thêm thực vật gen.
Hàn Sâm nằm trên giường tu luyện Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh, để thương thế của mình mau mau tốt, Miêu Quân ở bên cạnh vây quanh hồ lô mà Hàn Sâm đặt ở bên giường, giống như nó rất là hiếu kỳ với hồ lô kia.
Từ khi Hàn Sâm mang đến không gian thứ ba Tí Hộ Sở, hồ lô kia lại biến thành bộ dáng lúc trước, ngoại trừ có chút nhịp tim đập, căn bản không có thay đổi quá lớn.
Khi Hàn Sâm không có chuyện gì làm, phương pháp gì cũng thử, muốn để cho hồ lô phun ra một bảo khố cho hắn, nhưng hồ lô lại hoàn toàn không có phản ứng gì.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, đợi sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Sâm lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Sở Minh.
- Chuyện này. . . điều này sao có thể. . .
Sở Minh lại ngây ngốc đứng ở trong sân nhìn Long Huyết Cổ Thụ.
- Lại xảy ra chuyện gì?
Khúc Lan Khê từ trong nhà đi tới, nhìn thoáng qua Long Huyết Cổ Thụ, cũng lập tức ngơ ngác đứng im tại chỗ.
Lần này ngạc nhiên mà bọn họ phải chịu, hiển nhiên còn lớn hơn việc Long Huyết Cổ Thụ nảy mần.
Hàn Sâm mới vừa đi ra nhà gỗ, Sở Minh đã nhanh chóng xông lại, bắt lấy quần áo của Hàn Sâm, trừng mắt hỏi:
- Cậu. . . cậu. . .cậu. . . làm sao cậu làm được?
- Cái gì mà làm sao làm được?
Hàn Sâm nghi ngờ hỏi.
- Cậu làm thế nào lại có thể khiến Long Huyết Cổ Thụ biến thành như thế?
Sở Minh chỉ vào Long Huyết Cổ Thụ trong sân.
Hàn Sâm đảo mắt nhìn sang Long Huyết Cổ Thụ, cũng không khỏi chấn động, chỉ thấy lúc này sinh cơ trên Long Huyết Cổ Thụ dạt dào, trên cành cây rậm rạp lá cây màu đỏ thẫm, từ xa nhìn giống như là lá cây Phong.
Mới chỉ qua một đêm, Long Huyết Cổ Thụ đã giống như qua mấy tháng, cành lá đã rậm rạp đến trình độ này.
- Vậy mà lại phát triển nhanh như thế?
Hàn Sâm cũng rất kinh ngạc, hắn cũng không ngờ rằng sau khi Long Huyết Cổ Thụ hấp thu giọt nước lại phát triển nhanh chóng trong một đêm như vậy.
Nếu như hắn biết, chắc chắn sẽ không dùng tất cả giọt nước nhỏ vào như thế, thế này thực sự quá ly kỳ, rất dễ khiến người khác hoài nghi.
- Tam Mộc, cậu đã làm gì? Tại sao Long Huyết Cổ Thụ lại phát triển nhanh như vậy?
Khúc Lan Khê cũng mặt ngạc nhiên quay sang hỏi Hàn Sâm.
Trong vòng một đêm, Long Huyết Cổ Thụ đã cành lá rậm rạp, chuyện này thật sự có chút khó tin, quả thực giống như đang nằm mơ.
- Tôi đã làm cái gì, không phải hai người đều thấy rồi sao? Tôi chỉ là đi bờ sông múc một thùng nước tưới cho Long Huyết Cổ Thụ, chẳng hề làm gì khác.
Hàn Sâm dang hai tay ra nói, đồng thời trong lòng thầm thề, lần sau không thể dùng tất cả giọt nước như vậy.
- Chỉ là tưới một thùng nước sông, làm sao có thể khiến Long Huyết Cổ Thụ phát triển đến mức này trong vòng một đêm. Cậu nói mau, rốt cuộc cậu đã làm gì?
Sở Minh hỏi.
- Tôi thật sự cũng chỉ tưới một thùng nước.
Hàn Sâm cười khổ nói.
Tuy Sở Minh và Khúc Lan Khê không tin, nhưng sự thật bày ở trước mặt, Hàn Sâm làm cái gì bọn họ đều biết đến.
Hơn nữa Hàn Sâm bị trọng thương chưa lành, hắn cũng không có gì tiền, căn bản không lấy được máu sinh vật, cho dù lấy máu sinh vật tưới vào Long Huyết Thụ, Sở Minh và Khúc Lan Khê cũng không thể không phát hiện ra được.
Nghĩ tới nghĩ lui, mặc dù có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng đúng là Hàn Sâm cũng chỉ tưới một thùng nước sông đã làm cho Long Huyết Cổ Thụ bắt đầu sinh trưởng lần nữa, hơn nữa tốc độ sinh trưởng nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
- Sớm biết Long Huyết Cổ Thụ tưới nước sông là được như vậy, mấy năm trước chúng ta sớm đã múc nước sông đến tưới cho nó rồi.
Sở Minh có chút hối hận nói ra.
- Tam Mộc, cậu thật sự biết trồng cây?
Khúc Lan Khê nhìn Hàn Sâm từ trên xuống dưới, có chút nghi ngờ hỏi.
- Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi đi theo giáo sư Tôn học qua một ít, chỉ là không nghĩ tới thật sự có tác dụng.
Hàn Sâm vừa cười vừa nói.
Hai người đang nói chuyện, Sở Minh lại chạy tới lấy thùng nước rồi chạy ra ngoài cửa.
- Anh đi đâu thế?
Hàn Sâm vội vàng gọi Sở Minh lại.
- Tôi đi ra bờ sông múc nước tưới cho Long Huyết Thụ, để cho nó mau mau phát triển.
Sở Minh hưng phấn nói.
Trên đầu Hàn Sâm chảy xuống ba đường hắc tuyến, vừa cười vừa nói:
- Nuôi cây cũng không phải dập lửa, không phải tưới càng nhiều nước thì càng tốt, số lượng vừa phải là quan trọng nhất, nếu như tưới quá nhiều, ngược lại sẽ phản tác dụng, nói không chừng sẽ hủy đi Long Huyết Cổ Thụ.
Sở Minh nghe Hàn Sâm xong, vội vàng để thùng nước xuống, chạy đến trước mặt Hàn Sâm nói ra:
- Cậu nói xem phải làm như thế nào, tôi đều nghe theo cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận