Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1285: Cao Thủ Chân Chính

Thấy Thiên Không Chiến Sĩ điên cuồng tập kích đến, Hàn Sâm không có ý định lùi bước, rút kiếm ra xông tới.
Nhưng động năng của Ngân Sát TS thực sự chênh lệch không ít so với Thiên Không Chiến Sĩ, dù là tốc độ hay lực đánh, đều không cùng đẳng cấp.
Hàn Sâm cũng không cảm thấy chút chênh lệch này khó giải quyết, ngoại trừ tính năng của chiến giáp, sức chiến đấu của người điều khiển cũng là một nhân tố trọng yếu.
Luận về kỹ thuật điều khiển, Hàn Sâm chưa hẳn đã mạnh hơn Hạ Vũ Tâm, hơn nữa đã lâu rồi hắn không có luyện tập, bàn về kỹ xảo lái cùng độ thuần thục, thậm chí có thể nói Hạ Vũ Tâm lại càng mạnh hơn một ít.
Ưu thế duy nhất của Hàn Sâm chính là cường độ thân thể của hắn, năng lực phản ứng và phán đoán đều vượt Hạ Vũ Tâm rất xa.
Hạ Vũ Tâm mới chỉ là một Tiến Hóa Giả, tố chất thân thể kém Hàn Sâm quá nhiều.
Đương nhiên, tố chất thân thể cũng không phải mấu chốt chủ yếu nhất, thao tác chiến giáp dù sao cũng là một việc cần kỹ thuật, nếu như kỹ thuật kém quá nhiều, cho dù tố chất thân thể của Hàn Sâm cường thịnh như thế nào, cũng không có cơ hội thắng được.
Kỹ thuật của Hàn Sâm có chút chưa quen tay, nhưng còn không đến mức kém Hạ Vũ Tâm quá nhiều, tại tình huống như vậy, tố chất thân thể và năng lực phán đoán của Hàn Sâm đã mang lại tác dụng cực kỳ trọng yếu.
Lúc đầu, đám người Ngọc Thiểu Thanh còn cười cười nói nói, hoàn toàn không để tâm tới trận đối chiến này, nhưng khi Thiên Không Chiến Sĩ và Ngân Sát TS chính thức va chạm với nhau, đám người Ngọc Thiểu Thanh đã dần dần ngừng nói chuyện phiếm, ánh mắt đều tập trung trên chiến trường.
- Kỳ quái, kỹ thuật điều khiển chiến giáp của người kia tuy cũng không tệ lắm, nhưng có vẻ hơi lóng ngóng, còn có vẻ kém Vũ Tâm, tại sao nhìn Vũ Tâm giống như phải dùng hết sức mới ứng phó được, đã lâu như vậy rồi, ngay cả một kiếm cũng không chém trúng chiến giáp của đối phương, hơn nữa còn bị bức phải rút lui, đây là tình huống gì?
- Không phải là Vũ Tâm đang nhường chứ?
- Không thể nào? Cần phải làm thế à?
Đám người Ngọc Thiểu Thanh xem trận đấu mà buồn bực, rõ ràng là Ngân Sát TS đã rơi vào hạ phong, hơn nữa nhìn thao tác cũng không trôi chảy.
Có lẽ người bình thường không nhìn ra, nhưng bọn họ đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, rất dễ dàng đã nhìn ra Hàn Sâm là người không thường xuyên điều khiển chiến giáp.
Thế nhưng rõ ràng chiếm thượng phong là Thiên Không Chiến Sĩ, chẳng những không chém trúng Ngân Sát TS, ngược lại chính mình phải một mực lui về phía sau, chuyện này nhìn có vẻ rất cổ quái.
Trên thực tế Hạ Vũ Tâm cũng đã buồn bực đến mức muốn thổ huyết, chính cô ta cũng không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Thao tác của đối phương mặc dù không tệ, nhưng tuyệt đối không được tính là kinh diễm, hơn nữa bởi vì không quen tay, thỉnh thoảng sẽ phạm một số sai lầm.
Một đối thủ như vậy, nếu như là trước kia, Hạ Vũ Tâm đã sớm giải quyết xong đối phương, ở cộng đồng giả lập không cần cố kỵ đến sống chêt của đối phương, có thể thoải mái chà đạp đối phương.
Hạ Vũ Tâm cũng làm như vậy, nhưng theo thời gian trôi qua, cô vô cùng buồn bực phát hiện, cũng không biết là vận khí của Hàn Sâm quá tốt, hay do vận khí của cô quá kém, cô lại không bắt được sai lầm của Hàn Sâm.
Khi Hàn Sâm mắc sai lầm, không phải cô ta cách quá xa, thì chính là vị trí không đúng, căn bản không thấy được vị trí Hàn Sâm xuất hiện sai lầm.
Khi Ngân Sát TS mắc sai lầm, thế mà vẫn còn có thể né được đòn tiến công của Hạ Vũ Tâm.
Hạ Vũ Tâm cảm giác trận đối chiến này thực sự vô cùng “biệt khuất”, nếu như là một người có thao tác giỏi hơn đấu với cô ta, cho dù là đánh bại cô ta, thậm chí là hành hạ cô ta, Hạ Vũ Tâm cũng sẽ chịu phục, sau đó lại tiếp tục cố gắng luyện tập để bù đắp thiếu sót của mình, một lần nữa đi khiêu chiến đối thủ cường đại.
Thế nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn khác biệt, chiến giáp và kỹ thuật điều khiển của đối phương rõ ràng không bằng cô ta, nhưng vì đủ loại trùng hợp, khiến cô ta từ đầu đến cuối đều không có biện pháp giải quyết đối thủ này, trong lòng cô ta đã phun máu mấy lần rồi.
Hạ Vũ Tâm liều mạng công kích đối thủ, nhưng chính cô ta lại không phát hiện, trong khi cô ta tấn công Ngân Sát TS, Thiên Không Chiến Sĩ của cô ta lái dần dần bị dồn đến góc chết trong sân thi đấu.
Đã rất lâu rồi Hàn Sâm không chơi chiến giáp, lúc này chơi chỉ cảm thấy quá thú vị, dường như hắn quay về lúc khi còn học ở trường quân đội.
- Có phải mình đã già hay không? Lúc này thế mà lại bắt đầu nhớ lại.
Hàn Sâm vừa điều khiển Ngân Sát TS, vừa nhớ lại cuộc sống sân trường tốt đẹp trước kia.
Dù vậy, với tinh thần lực cường đại và phản ứng của hắn, vẫn có thể lợi dụng nguyên lý Dịch Thiên Thuật, không ngừng dự phán và dụ dỗ Thiên Không Chiến Sĩ.
Tuy vì không quen tay nên phạm phải một số sai lầm, nhưng bởi vì mọi cử động của Thiên Không Chiến Sĩ đều nằm trong tính toán của hắn, muốn bù lại những sai lầm đó cũng rất nhẹ nhõm.
Nếu không phải Hàn Sâm muốn trải nghiệm dư vị điều khiển Ngân Sát TS trong chốc lát, hắn đã sớm có cơ hội công kích chỗ yếu của Thiên Không Chiến Sĩ.
Bởi vì Hạ Vũ Tâm là người trong cuộc, thầm nghĩ muốn thoát khỏi tình cảnh biệt khuất hiện tại, điên cuồng tấn công tới Ngân Sát TS, cho nên không cảm giác được.
Thế nhưng đám người Ngọc Thiểu Thanh đứng ngoài xem cuộc chiến, lại có thể nhìn ra, Thiên Không Chiến Sĩ đã dần dần bị dồn đến một vị trí cực kỳ nguy hiểm, nếu như tiếp tục như thế, chỉ sợ không tới năm phút đồng hồ, Thiên Không Chiến Sĩ sẽ đến góc chết, đến lúc đó biên độ di động và động tác đều chịu ảnh hưởng rất lớn, sức chiến đấu ít nhất cũng giảm bớt năm phần trở lên.
- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Ngọc Thiểu Thanh nhìn về phía Ngọc Thiên Tầm, những người khác cũng giống thế.
Dù sao bọn họ vẫn không được tính là chiến giáp sư đỉnh cấp, mà Ngọc Thiên Tầm lại là đỉnh cấp chân chính, hơn nữa là chiến giáp sư trong chiến trường, bọn họ vốn không cùng một đẳng cấp.
Ngọc Thiên Tầm nghiêm túc nhìn bộ Ngân Sát TS kia nói ra:
- Các cậu gặp phải một cao thủ chân chính.
- Không thể nào? Cao thủ chân chính lại điều khiển Ngân Sát TS như thế sao? Hắn mắc quá nhiều sai lầm, đừng nói chiến giáp sư đỉnh cấp, cho dù là chúng em, chỉ sợ chỉ cần phạm phải bất kỳ một chút sai lầm, đều sẽ bị huấn luyện viên mắng cả buổi sáng.
Ngọc Thiểu Thanh có chút không tin nói.
Những người khác cũng đều cảm thấy như vậy, đối phương nhìn thế nào cũng không giống như một cao thủ.
Ngọc Thiên Tầm vô cùng nghiêm túc nói ra:
Bạn cần đăng nhập để bình luận