Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1953. Thuật Thôn Phệ

“Ghê nha, vậy mà biến thành con kiến. Ngươi làm thế nào được vậy, dạy ta đi. Ta mà học được thì sau này có thể quang minh chính đại chạy đến nhà tắm nữ rồi.” Vương Vũ Hàng trợn mắt nhìn Hàn Sâm được Chú Ngữ nâng trên tay, cười híp mắt nói.
Đám người Tiểu Ngân Ngân, Tiểu Thiên Sứ, Long Nữ cũng đều nhìn Hàn Sâm biến thành con kiến, tỏ vẻ tò mò.
Trong lòng Hàn Sâm buồn rầu, truyền đạt suy nghĩ cho Chú Ngữ, để Chú Ngữ nói giúp hắn: “Ghê cái đầu ngươi ấy, mau nghĩ cách, thử xem có thể biến ta trở lại không.”
“Ủa nhưng mà ngươi làm thế nào đấy?” Vương Vũ Hàng dùng đầu ngón tay chọc Hàn Sâm, cười hì hì hỏi.
“Dừng tay, còn chọc là ta trở mặt đấy.” Hàn Sâm càng bực mình, bị một ngón tay ấn lại khiến Hàn Sâm có cảm giác bị lăng nhục.
Tin tức ở tỉnh cầu Nhật Thực không được nhạy lắm, đám Cố Khuynh Thành vẫn không biết chuyện của Hàn Sâm ở Phật tộc, thế là Hàn Sâm kể lại một lượt tiền căn hậu quả.
“Sức mạnh của cường giả cấp Thần Hóa, cho dù sức mạnh của chúng †a đủ khắc chế hắn nhưng vì chênh lệch thực lực tuyệt đối, e rằng cũng sẽ không có tác dụng quá lớn, huống chỉ trong số chúng ta cũng không có kiểu sức mạnh tương tự.” Cố Khuynh Thành nghĩ một chút nói: “Loại sức mạnh giống với trạng thái linh thể mà lần trước ngươi biến thân không phải ngay cả cấm chế của Luyện Ngục Thiên Quốc cũng không có tác dụng với ngươi sao, ngươi có thể dùng loại sức mạnh này thử xem.”
Hàn Sâm nói: “Nếu không có cách, cũng chỉ có thể thử thôi. Nhưng mà †a sợ khôi phục quá nhanh, sau đó không dễ giải thích với Isa, cho nên dự định đợi mấy ngày rồi thử.”
“Đợi mấy ngày thì có thể giải thích sao?” Vương Vũ Hàng hơi không hiểu hỏi.
“Sau khi ta bị biến thành kiến, tất cả thuật gen đều không thể sử dụng, chỉ có Vật Ngữ Gen có thể sử dụng bình thường. Nếu sau đó thực sự có thể khôi phục, ta dự định đổ hết mọi chuyện cho Vật Ngữ Gen, dù sao cũng chẳng có ai khác luyện nữa, thật hay giả cũng không ai biết.” Hàn Sâm nhờ vào Chú Ngữ nói chuyện.
“Nếu đã như vậy, vậy bọn ta cứ thử trước xem có thể giúp được ngươi không.” Long Nữ nói rồi bèn ngưng tụ sức mạnh của mình, một ngón ấn lên người Hàn Sâm, truyền sức mạnh của nàng vào trong người Hàn Sâm.
Nhưng mà rõ ràng không có tác dụng, đám người Tiểu Thiên Sứ và Tà Tình Đế cũng đến thử, kết quả vẫn như vậy, hoàn toàn không có tác dụng.
“Các ngươi cố ý à?” Hàn Sâm nhìn từng người bọn họ đến dùng ngón tay ấn hắn, lại nhìn biểu cảm của họ, bỗng cảm thấy có gì đó sai sai.
Mấy người Tiểu Thiên Sứ, Long Nữ chưa thăng cấp Tử Tước cũng thôi đi, Cố Khuynh Thành và Tà Tình Đế đều là Tử Tước, bọn họ có thể giải phóng năng lượng ra ngoài, không cần phải dùng ngón tay tiếp xúc cơ thể hắn nhưng bọn họ vẫn lấy tay ấn lên.
“Sao có thể chứ? Chúng ta không hề có suy nghĩ thử xem dùng một ngón tay có ấn chết được ngươi hay không đâu.” Vương Vũ Hàng cười hì hì nói.
“Ta đảm bảo, chắc chắn không có.” Tà Tinh Đế nói với vẻ chính trực, nhưng khóe miệng lại run lên, như đang cố nhịn cười.
“Đám khốn nạn các ngươi!” Hàn Sâm tức ói máu, nhảy lên vai Chú Ngữ, hai khẩu súng của Chú Ngữ đồng thời bạo phát, từng viên đạn ánh sáng ngưng tụ liên tục bắn về phía bọn họ, muốn tiêu diệt mấy tên khốn nạn đáng ghét này.
Sau khi đuổi bọn họ đi, Hàn Sâm nghỉ ngơi một lát, cảm thấy rãnh rỗi cũng hơi buồn chán, lấy bản Thuật Thôn Phệ mà Isa đưa cho hắn ra nghiên cứu một chút.
Thôn Phệ Nghĩ xem như một thượng tộc khá có tên tuổi trong vũ trụ, dường như bọn chúng có thể nuốt chửng mọi thứ, đáng sợ hơn cả nhân loại.
Nhân loại đã được coi như động vật ăn tạp, thứ có thể ăn đều ăn, Thôn Phệ Nghĩ còn ăn tạp hơn so với nhân loại, ngay cả kim loại, khoáng thạch, thậm chí là vật liệu tổng hợp nhân tạo, bọn chúng đều có thể ăn, hầu như không có thứ gì là bọn chúng không thể tiêu hóa.
Đương nhiên, Thôn Phệ Nghĩ càng mạnh, năng lực tiêu biến mới có thể càng mạnh mẽ hơn, thuật gen mà Thôn Phệ Nghĩ tu luyện để tiến hóa bản thân chính là Thuật Thôn Phệ, nhưng mà cần cấu trúc thân thể như Thôn Phệ Nghĩ mới có thể tu luyện.
Dù Nhiên Đăng Thủy Tổ có bản lĩnh biến người thành Thôn Phệ Nghĩ, cũng không thể cho Hàn Sâm một thân thể Thôn Phệ Nghĩ.
Con kiến mà Hàn Sâm biến thành, chỉ là loại rất bình thường, IQ cực thấp, dưới tình huống bình thường, ngay cả chiến giáp gen cũng không thể ngưng tụ, khả năng tu luyện được Thuật Thôn Phệ rất thấp.
Hàn Sâm cũng chỉ ôm tâm lý thử nghiệm mà luyện thử, chủ yếu là thân thể con kiến chẳng làm được cái gì, dù sao cũng đang nhàn rỗi.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ Thuật Thôn Phệ, Hàn Sâm phát hiện cơ bản nhất của Thuật Thôn Phệ chính là dùng để cường hóa dạ dày, chức năng tiêu hóa của dạ dày càng khủng bố thì ngay cả sắt thép quăng vào cũng có thể phân giải tan rã trong thời gian ngắn, chuyển hóa mọi loại vật chất thành sức mạnh thuần khiết, sau khi hấp thu thúc đẩy sự tiến hóa của cơ thể.
“Thứ này đúng là tin mừng cho những kẻ phàm ăn, nếu như trước đây học được thuật gen này thì lúc ăn huyết nhục trong T¡ Hộ Sở cũng có thể ăn nhiều hơn người khác bao nhiêu.” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ.
Trước kia lúc hắn ở Tí Hộ Sở đã rất mong tìm được một môn thuật gen mà năng lực tiêu hóa của dạ dày tăng lên phạm vị rộng, đáng tiếc đã luyện vài loại đều không có hiệu quả tốt.
Thuật Thôn Phệ lại thỏa mãn được nhu cầu của Hàn Sâm. Đáng tiếc thứ này chỉ có cấu tạo cơ thể của Thôn Phệ Nghĩ mới có thể tu luyện.
Ôm tâm trạng thử nghiệm, Hàn Sâm dựa theo pháp quyết phía trên bắt đầu luyện.
Cứ ngỡ là sẽ rất khó luyện, nhưng sau khi Hàn Sâm thử vài lần lại cảm thấy dạ dày mát mẻ, sinh ra một loại khí tức kì quái.
“Ể, thế mà lại luyện được thật này?” Trong lòng Hàn Sâm hơi kinh ngạc, đã sinh ra cảm giác khí tức, chứng minh Thuật Thôn Phệ thật sự có thể luyện.
Dù sao Hàn Sâm rãnh rỗi cũng không có việc gì, mấy ngày này chỉ luyện Thuật Thôn Phệ, lại tiến bộ cực kì nhanh, không qua mấy ngày, đã nhập môn Thuật Thôn Phệ rồi.
“Thứ này có lẽ Phệ Kim Thú cũng có thể luyện nhỉ? Sau này có thể cầm về Tí Hộ Sở cho Phệ Kim Thú thử xem.”
Nhưng Hàn Sâm cũng chỉ tùy tiện luyện thử, không định luyện đến cảnh giới cao thâm, hắn cũng không muốn làm kiến cả đời.
Chưa qua được mấy ngày, Hàn Sâm đã không nhịn được nữa, hắn vô cùng nóng ruột muốn trở về Tí Hộ Sở cùng Kỷ Yên Nhiên, cho nên cũng chỉ bốn năm ngày sau đã thử biến thân Thần Linh Siêu Cấp.
Một tia thánh quang rực rỡ lan tràn trong thân thể Hàn Sâm, nơi thánh quang rực rỡ đi qua, thân thể Hàn Sâm dần dần từ trạng thái con kiến biến trở về hình dáng nhân loại, hóa thành thân thể Thần Linh Siêu Cấp bán trong suốt.
“Quả nhiên có tác dụng, hy vọng sau khi thể Thần Linh Siêu Cấp kết thúc, thân thể ta sẽ không biến lại thành kiến nữa.” Trong lòng Hàn
Sâm vẫn có phần lo lắng, thấp thỏm chấm dứt trạng thái Thần Linh Siêu Cấp.
Thánh quang rực rỡ trên người Hàn Sâm biến mất, khiến Hàn Sâm vui mừng là, hắn không hề biến lại thành kiến, khôi phục thân thể nhân loại trước đó.
“Cũng may, làm kiến vẫn không thoải mái bằng làm người.” Hàn Sâm thở phào nhẹ nhõm.
Vội vàng sử dụng “Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh” mở ra thông đạo thông đến Tí Hộ Sở, trở lại trong nhà của Liên Minh.
Hàn Sâm dự định trong khoảng thời gian này sẽ ở Tí Hộ Sở, chuyện hắn khôi phục có thể kéo dài lúc nào hay lúc đó, trước tiên tạm thời không nói với Isa.
Khó có được một khoảng thời gian sung sướng ở nhà, nhưng mà đã quen với cuộc sống mạo hiểm, thời gian rảnh rỗi ở nhà lâu lại khiến Hàn Sâm cảm thấy cả người hơi bứt dứt.
Hết chương 1953.
Bạn cần đăng nhập để bình luận