Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1768. Một tiễn xuyên tim

Trong một đầm sâu nước chết, Hàn Sâm không nhúc nhích mà chìm dưới mặt nước, tập trung chú ý đến tất cả các động tĩnh xung quanh.
Từ lúc chạy trốn vào trong rừng, hắn đã chạy bốn ngày bốn đêm rồi, trong lúc trốn chạy không biết hắn đã giết chết bao nhiêu quý tộc đuổi giết hắn, nhưng mà ngay cả bản thân hắn cũng bị thương nặng, hầu như chẳng có thời gian để nghỉ ngơi.
€ó ít nhất năm vị quý tộc cấp tử tước luôn vây đuổi chặn đường hắn khiến hắn không có cơ hội để thở, trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, trên chiến giáp Động Huyền cũng có không ít vết tích.
Có điều đối với Hàn Sâm mà nói thì đó chẳng là gì cả, nhưng đổi lại là các quý tộc khác, cho dù có là tử tước thì ở trong tình huống chiến đấu ở cường độ cao như vậy, e là sớm đã không đủ thể lực và bị vây giết đến chết.
Tuy nhiên, Hàn Sâm vẫn tràn đầy sinh lực, bởi vì chiến giáp Động Huyền hấp thu tinh khí của trời đất, cung cấp cho hắn nguồn năng lượng đồi dào, để hắn có thể ngày đêm chiến đấu không mệt mỏi.
Hàn Sâm cũng đã từng nghĩ đến muốn dùng Thánh Thiên Sứ Cốt Tiễn bắn chết những tên tử tước kia, nhưng mà lại bắt buộc phải sử dụng thể Thần Linh siêu cấp mới có thể sử dụng được Thánh Thiên Sứ Cốt Tiên, mà cách làm hao tổn thể lực này không thể dựa vào tinh khí trời đất chiến giáp Động Huyền hấp thu là có thể bổ sung lại được.
Hơn nữa kẻ thù thật sự của hắn vốn không phải là đám người tử tước kia, nếu như không thể giải quyết được Chân Việt tộc kia thì hắn sẽ luôn phải chịu sự đuổi giết đến vô tận.
Hàn Sâm cũng không có ý định trốn về Tí Hộ Sở, trốn tránh không phải là phong cách của hắn, tấn công mới là cách phòng vệ tốt nhất, hắn bây giờ chỉ muốn tìm thấy Chân Việt tộc kia.
Hàn Sâm trốn vào trong đầm nước mới chỉ có mười mấy phút thì nghe thấy tiếng bước chân đi rất nhanh về hướng bên này.
“Khốn kiếp, tên khốn kia chạy đi đâu rồi? Không ngờ một nam tước lại ở hữu sức mạnh, sức chịu đựng và kỹ xảo như vậy, đúng là gặp ma rồi” Một giọng nói cộc cằn vang lên cách đó không xa.
Hàn Sâm nghe xong thì lập tức nhận ra đây chính là tên tử tước cầm đao kia, bây giờ Hàn Sâm đã biết tên của hắn là Harvey.
Đồng thời một giọng nói tương đối bình thản cũng truyền đến: “Mặc dù hắn chỉ là một nam tước, nhưng dù sao người ta cũng có quan hệ với Đại Đạo Thiên, không phải nam tước bình thường nào cũng có thể so sánh được, cuối cùng vẫn khó có thể lý giải.”
“Cổ Tượng công tử đã không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa rồi, nếu chúng †a không giết được hắn, nếu như Cổ Tượng công tử trách tội, chúng ta ai cũng không sống sót được.” Harvey trầm giọng nói.
“Cũng không đến mức đó đâu, Cổ Tượng công tử đã đi đến núi đá Lão Long săn giết dị chủng, trong thời gian ngắn sẽ không về nhanh như vậy đâu, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.” Giọng nói bình thản đó lại vang lên.
Hàn Sâm nghe thấy thế thì trong lòng chợt lóe, mấy ngày nay hắn luôn trốn trong không gian dị chủng đó, cho nên cũng hiểu đôi chút về không gian dị chủng này.
Giữa đường còn bắt được vài tên nam tước, cũng hỏi được không ít tin tức từ miệng bọn chúng.
Núi Lão Long Thạch, Hàn Sâm cũng từng nghe nói tới, chẳng qua vẫn chưa dám đi đến đó.
Không gian dị chủng này rất nhỏ, ngay cả dị chủng cấp bậc tử tước cũng rất hiếm gặp, nhưng mà lại không bao gồm núi đá Lão Long.
Nghe một tên nam tước nói, núi đá Lão Long có một loại dị chủng, hình như đã đạt đến cấp bậc bá tước, hơn nữa bây giờ Hàn Sâm cũng không có tâm trạng đi chọc giận hắn.
“Không ngờ Cổ Tượng công tử lại muốn đi săn giết dị chủng cấp bậc bá tước, đúng thật là khẩu khí lớn đấy. Trong lòng Hàn Sâm thầm chế giêu.
Mặc dù thượng tộc tự xưng là cấp bậc vô địch, nhưng cũng không phải vừa mới sinh ra đã vô địch, Hàn Sâm cho rằng cùng lắm thì Cổ Tượng công tử cũng chỉ là một tử tước, thế mà lại dám săn giết dị chủng cấp bậc bá tước, kiểu gì thì cũng thấy gan to bằng trời.
“Rốt cuộc tên khốn đó đã chạy đi đâu rồi?” Harvey vừa tìm kiếm vừa bực dọc nói.
Tên tử tước còn lại đang định trả lời thì đột nhiên mở trừng mắt, nhìn về phía đầm nước bên trái của Harvey.
Harvey lập tức biết là có chuyện không hay, lập tức quay người rút đao bổ về phía đầm nước.
Quả nhiên Harvey nhìn thấy Hàn Sâm im hơi lặng tiếng xông ra ngoài, xông về phía hắn.
“Chết đi!” Harvey dùng sức, bởi vì quá dùng sức nên mặt trở nên rất dữ tợn.
Răng rắc!
Trường đao trực tiếp chém cơ thể của Hàn Sâm thành hai nửa, nhưng Harvey lại cảm thấy có gì đó không đúng, đó chỉ là một ảo ảnh.
Cơ thể của Hàn Sâm đang cúi xuống giống như một con thú dữ đang chuẩn bị tung ra một đòn chí mạng, mạnh mẽ nhào về phía Harvey, hai tay ôm chặt lấy eo của Harvey làm lực trụ, sau đó xoay chuyển qua sau người Harvey, dùng lực mạnh quật ngã, ôm Harvey cùng rơi xuống đầm nước.
Tên tử tước còn lại chạy đến bờ đầm nước, nhìn sóng cuộn dưới mặt đầm nước, nhưng bởi vì nước quá đục ngầu nên gần như không nhìn rõ được bên dưới là ai với ai, cũng không dám tùy tiện ra tay.
Hắn giương cung, đầu mũi tên nhắm chuẩn làn nước đang dao động, nhất thời cũng không biết nên bắn vào đâu.
“Harvey, ngươi mau ra đi.” Nietzsche hét lớn với mặt nước. Bùm!
Chỉ thấy mặt nước tách ra sóng nổi cuồn cuộn, một bóng người xông ra từ bên trong, Nietzsche nhanh chóng giương cung tên lên nhắm chuẩn chuẩn vào bóng người đó, nhìn kĩ lại là Harvey.
Đồng thời lúc đó cũng có một bóng hình im hơi lặng tiếng xông ra từ trong đầm nước, song đao một ngắn một dài màu tím chém về phía Nietzsche.
Hai cây đao đó lưỡi đầy răng cưa, không biết đã trải qua bao nhiêu sự thách thức và va chạm của chiến đấu, nhìn có vẻ răng cưa dày đặc.
Nietzsche phản ứng rất nhanh, cung tên di chuyển xuống dưới, giương cung bắn thẳng đi.
Khoảng cách gần như vậy, Harvey tuyệt đối tin tưởng Hàn Sâm không thể nào tránh được mũi tên này.
Quả nhiên Hàn Sâm không tránh được, chỉ nhìn về phía Nietzsche nở nụ cười, để lộ ra hai hàng răng trắng đều tăm tắp, hai đao móc xuống chặt đứt phần trước của mũi tên đó.
“Ngây thơ!” Nietzsche cười châm biếm.
Võ trang tử tước của hắn chính là cung, còn mũi tên kia lại được tạo ra bằng cách dị hóa chiếc sừng của dị chủng Hắc Lân Giác Thú cấp bậc tử tước, bản thân vốn đã có sức mạnh to lớn, sức mạnh của mũi tên kia không phải là nam tước thì tuyệt đối không thể tránh được.
Hai đao của Hàn Sâm chém lên giác tiễn, đôi Tử Nguyệt Đao này đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, thế mà lại vỡ vụn ngay tức khắc, hóa thành những mảnh vụn bay đầy trời.
Giác tiễn lại trần đây sức mạnh, trực tiếp bắn vào ngực của Hàn Sâm, sức mạnh lớn này đã khiến cho cơ thể của Hàn Sâm rơi vào trong đầm nước, sau đó có một mảng máu tươi dâng lên theo sóng nước.
“Nietzsche, làm tốt lắm…” Harvey vui mừng.
Lời còn chưa dứt, đột nhiên nhìn thấy mặt nước nổ tung, một bóng hình giống như quái điểu xông về phía hắn.
“Muốn chết.” Harvey vung đao xông đến chỗ sóng nước, ánh sáng xanh lục của cây đao muốn chém sóng nước cùng với Hàn Sâm thành hai nửa.
Người Hàn Sâm ở trên không trung, trong tay có thêm một bộ cung Hoàng Kim Vũ, giác tiễn của Nietzsche không biết bị hắn rút ra từ lúc nào và đang được đặt trên cung.
Vút!
Dây cung vừa vang lên, giác tiên kia ngay lập tức bay đến trước mặt Harvey.
Harvey lập tức sợ hãi, thay đổi thế đao, bỏ qua Hàn Sâm chém về phía giác tiễn kia.
Trong những ngày đuổi giết này, hắn đã đánh nhau nhiều lần với Hàn Sâm, biết rằng sức mạnh của Hàn Sâm mạnh hơn rất nhiều so với một nam tước bình thường, bây giờ có thêm giác tiễn của Nietzsche, đúng thật là có khả năng tạo thành uy hiếp chí mạng đối với hắn.
Đao chém xuống, nhưng mũi giác tiễn kia lại giống như bị thi triển ma pháp vậy, biến mất ngay trong mắt của Harvey, sau đó Harvey lập tức cảm thấy trên ngực truyền đến sự đau đớn vô tận.
Harvey theo ý thức cúi đầu xuống xem, chỉ thấy mũi giác tiễn kia không biết từ lúc nào đã bắn lên tim của hắn, đang xoay chuyển không ngừng giống như răng nanh của một con thú dữ đang không ngừng xoay chuyển xé rách áo giáp và xương thịt của hắn, đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Hết chương 1768.
Bạn cần đăng nhập để bình luận