Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 409: Thiết Quyền Bán Thần

Sa mạc màu trắng ở dưới ánh trăng lộ ra vẻ đặc biệt thê lương, ngẫu nhiên có thể nghe thấy một hai tiếng sói tru sâu thẳm, một đống lửa được đốt lên, mà ở bên cạnh đống lửa, Hàn Sâm đang dùng mũi tên Cốt Thứ Ngư cắm lấy miếng thịt để nướng.
Miêu Quân ở trạng thái sủng vật ngồi ở trên đùi Hàn Sâm, đôi mắt mèo không hề chớp nhìn chằm chằm vào miếng thịt nướng đang xì xì ứa ra dầu mỡ thơm phức kia, thỉnh thoảng thò móng vuốt ra muốn chạm vào, nhưng mà tựa hồ lại có chút hơi sợ, thò ra một chút rồi lại thu hồi lại.
- Không nên gấp, sắp ăn được rồi.
Hàn Sâm nhìn bộ dạng của Miêu Quân cảm thấy có chút buồn cười.
Nguyên bản Hàn Sâm muốn đi săn giết con dị sinh vật giống như chim Phượng Hoàng, nhưng mà Hàn Sâm cũng mới chỉ tới đó một lần, hơn nữa con đường mà hắn nhớ, là phải đến một cây đại thụ bị đốt thành than trước, sau đó lại một lần nữa xác định phương vị, mới tìm được ngọn núi tuyết lớn kia.
Thế nhưng mà Hàn Sâm đi tới, đại khái đã đến khu vực trong trí nhớ, lại không tìm được cây đại thụ bị đốt trụi kia, sau khi vòng vo bốn phía một hồi lâu cũng không tìm được tiêu chí quen thuộc, chỉ là dựa theo trí nhớ mơ hồ đi tìm ngọn núi tuyết, đi cả một ngày, kết quả liền bóng dáng của ngọn núi tuyết lớn kia đều không nhìn thấy, chỉ đành nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai lại tiếp tục tìm.
Thật vất vả mới nướng thịt xong, chia ra một nửa cho Miêu Quân, một người một con mèo đang ăn thoải mái, lại nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân tạp nham, âm thanh kia từ xa mà đến gần, thời gian dần qua càng thêm rõ ràng, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng người.
- Có ánh lửa… bên kia có ánh lửa… hình như là có người…
Hàn Sâm ngẩng đầu liếc nhìn, lờ mờ có thể thấy dưới ánh trăng đang có bốn con vật cưỡi chạy như bay đến phía mình, hai nam hai nữ, chỉ nhìn tọa kỵ cùng áo giáp trên người thì hẳn không phải là nhân vật bình thường.
- Dám đến Đại Sa Mạc Bạch Ma, có lẽ cũng không có nhân vật bình thường.
Hàn Sâm chỉ nhìn thoáng qua liền không nhìn nữa, cúi đầu xuống tiếp tục cùng Miêu Quân ngoạm miếng thịt lớn.
Bốn con vật cưỡi kia rất nhanh đã đến gần Hàn Sâm, sau khi bọn họ nhìn rõ ràng bộ dạng của Hàn Sâm đều rất hưng phấn, đều xoay người từ trên lưng vật cưỡi nhảy xuống đi về phía đống lửa, một thanh niên lông mi vừa đen vừa thô như là hai con sâu róm màu đen ở trong đó mở miệng nói:
- Anh bạn, có thể bán cho chúng tôi một chút nước của anh hay không?
Hai nữ một nam khác đều nhìn chằm chằm vào túi nước của Hàn Sâm để ở bên cạnh, nhịn không được liếm liếm bờ môi khô khốc, ở trong sa mạc rộng lớn không lo không tìm thấy dị sinh vật để ăn, nhưng mà nước lại không dễ dàng tìm được.
Mặc dù uống máu dị sinh vật cũng có thể bổ sung một chút hơi nước, nhưng mà thứ kia càng uống sẽ càng khát, giống như là uống rượu độc giải khát vậy.
Bốn người bọn Cổ Trường Phong đã bị mất phương hướng ở trong Đại Sa Mạc Bạch Ma hơn một tháng, hôm nay thật vất vả mới thấy được người, nghĩ tới trước nhất vậy mà không phải hỏi đường ra, mà là muốn uống ngụm nước.
Nhưng mà bọn họ cũng biết, dám vào trong Đại Sa Mạc Bạch Ma đều không phải là người bình thường, cũng không có dám nổi lên ý đồ cướp giật, huống chi bọn họ còn muốn hướng người này hỏi đường đi ra ngoài, cho nên Cổ Trường Phong nói chuyện rất khách khí.
Hàn Sâm không nói gì, cầm một túi nước lên đưa cho Cổ Trường Phong, sau đó tiếp tục tự mình ăn thịt.
- Đa tạ!
Cổ Trường Phong vui mừng quá đỗi, nguyên bản anh ta đã chuẩn bị sẽ xuất huyết nhiều, dù sao nơi này là ở bên trong sa mạc rộng lớn, nước chính là sinh mạng, không nghĩ tới người này vậy mà dễ dàng đã cho anh ta một túi nước.
- Trước đừng uống.
Cổ Trường Phong lấy nước về, muốn chia cho hai gái một trai khác, nhưng thanh niên có chút gầy yếu kia lại ngăn bọn họ lại, sau đó lấy ra một ít giấy thử, kiểm tra trong nước xem có phải là có độc hay không.
Chờ kết quả đi ra, thanh niên kia mới thở dài một hơi, mỗi người đều uống một chút nước.
- Anh bạn, cám ơn, không biết nên xưng hô như thế nào?
Sau khi Tiêu Lăng Phong uống nước xong, hỏi Hàn Sâm một câu.
- Hàn Sâm.
Hàn Sâm thuận miệng đáp một câu, bàn tay vuốt ve Miêu Quân ở trên đùi.
Tiêu Lăng Phong suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không có ấn tượng gì, lại tiếp tục hỏi:
- Anh có biết đường đi ra đại sa mạc này hay không? Nếu như có thể mang bọn tôi đi ra ngoài, nhất định sẽ thâm tạ.
- Thâm tạ thì không cần, tôi còn phải ở chỗ này săn giết dị sinh vật, tạm thời không tính toán đi ra ngoài, mấy người hướng bên kia mà đi, đại khái ba bốn ngày là có thể đến biên giới sa mạc rồi.
Hàn Sâm chỉ tới phương hướng rời đi.
- Anh bạn, nếu như anh chịu dẫn đường cho chúng tôi, tôi sẽ trả anh một cái thú hồn thần huyết.
Tiêu Lăng Phong nhìn Hàn Sâm nói ra.
Hàn Sâm không nhìn Tiêu Lăng Phong, chỉ là đem thịt nướng mình ăn còn dư lại xé một khối cho Miêu Quân.
Cho dù không cần dùng đầu để nghĩ, Hàn Sâm cũng biết là Tiêu Lăng Phong sợ hắn cố ý chỉ sai đường, người này bảo trì cảnh giác cũng không sai, chỉ là khó tránh khỏi có chút quá mức không phóng khoáng, hơn nữa cũng không hiểu thuật nhìn người, Hàn Sâm cũng lười nhiều lời cùng y.
Một cái thú hồn thần huyết xác thực rất đáng tiền, nhưng mà bây giờ Hàn Sâm căn bản không muốn lãng phí mấy ngày đi đổi lấy một cái thú hồn thần huyết, thứ đó với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhìn thấy Hàn Sâm vậy mà không tỏ vẻ gì, Tiêu Lăng Phong cùng Cổ Trường Phong đều có chút ngoài ý muốn, hai cô gái kia cũng có chút kinh ngạc nhìn Hàn Sâm.
Thú hồn thần huyết mặc kệ là ở đâu bên trong không gian thứ nhất của Tí Hộ Sở, đều là thứ tốt khiến cho người đỏ mắt, dù là chính bọn họ, cũng không thể thờ ơ đối với một cái thú hồn thần huyết.
Bây giờ chỉ cần dẫn đường là có thể lấy được một cái thú hồn thần huyết, vậy mà đối phương lại không hề động tâm, tựa hồ như chẳng thèm ngó tới, khiến cho bọn họ không khỏi càng thêm cẩn thận quan sát Hàn Sâm.
Cái tên Hàn Sâm này mặc dù cũng có chút nổi tiếng, nhưng mà giới hạn ở trong trường quân đội cùng Cương Giáp Tí Hộ Sở, trong số những nhân vật quý tộc nổi tiếng, người biết Hàn Sâm vẫn quá ít.
Hiển nhiên là Tiêu Lăng Phong cùng Cổ Trường Phong không phải là người ở Cương Giáp Tí Hộ Sở, cho nên bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới tên Hàn Sâm, hơn nữa tên của Hàn Sâm cũng chưa truyền vào cái vòng tròn nhóm bọn họ, cho nên bốn người nhìn một lúc lâu, nhưng ai cũng không nhận ra lai lịch của Hàn Sâm.
- Anh bạn, đã nghe nói qua Thiết Quyền Bán Thần chưa?
Cổ Trường Phong cùng Tiêu Lăng Phong sau khi liếc mắt nhìn nhau, liền quay lại nhìn Hàn Sâm mở miệng nói.
- Cổ Tự Đạo?
Hàn Sâm hơi có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Lăng Phong.
Cái tên Thiết Quyền Bán Thần này có danh tiếng không nhỏ, là một trong trong vài Bán Thần có uy tín lâu năm trong nhân loại, truyền thuyết Cổ gia nguyên bản có cổ võ truyền thừa, rất là tinh thông cổ quyền pháp.
Đặc biệt là Trảm Thiết Quyền của Cổ gia, được xưng tụng là Siêu Hạch Cơ Nhân Thuật quyền pháp số một, phải là đệ nhất hay không thì Hàn Sâm không biết, nhưng mà Cổ Tự Đạo chính là dựa vào một đôi thiết quyền cứ thế mà giết đến tận cấp độ Bán Thần, cũng khiến cho Cổ gia cùng Trảm Thiết Quyền nổi tiếng toàn bộ Liên Minh.
Cổ Tự Đạo lại không tiến vào nghị viện trở thành nghị viên, mở một võ đạo quán, thu một ít học sinh.
Chỉ là không giống như Chiến Thần Võ Đạo Quán ai đến cũng không từ chối, học sinh võ đạo quán Cổ gia thu nhận đều là một ít con dòng cháu giống danh môn, trong đó không thiếu hậu nhân của rất nhiều nghị viên thượng hạ nghị viện.
- Anh ta tên là Cổ Trường Phong, Thiết Quyền Bán Thần chính là ông nội anh ta, anh dẫn đường giúp chúng tôi, sau khi rời khỏi đây chúng tôi có thể cam đoan cho anh gia nhập Thiết Quyền Võ Đạo Quán, trở thành học sinh thân truyền của Thiết Quyền Bán Thần.
Tiêu Lăng Phong chỉ vào Cổ Trường Phong nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận