Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3333: Dụ dỗ

Hàn Sâm không để ý đến kiếm Tử Đồng kia nữa, hắn vận chuyển Động Huyền Khí Tràng và khuếch tán nó ra, muốn tìm những sinh vật địa phương mà kiếm Tử Đồng nhắc đến.
Dựa vào sức mạnh của hắn, muốn khống chế một người bản địa tới nơi này rút kiếm chắc không phải việc khó.
Nhưng khi Động Huyền Khí Tràng khuếch tán ra ngoài, Hàn Sâm mới biết việc không hề đơn giản như hắn tưởng tượng, xung quanh rừng binh khí tản ra khí tức rất mạnh, mỗi một món binh khí đều có khí tràng của mình.
Động Huyền Khí Tràng bị yếu đi rất nhiều bởi các làn khí tràng, chỉ mới đi hơn mười dặm là đã không khuếch tán được tiếp, đây mới chỉ là năng lực quan sát, nếu muốn dùng khí tràng khống chế sinh vật bản địa thì cư ly sẽ còn thấp hơn nữa.
Dường như cảm nhận được Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm, kiếm Tử Đồng bèn lên tiếng: “Đừng tốn công vô ích làm gì, đừng nói lực lượng của ngươi rất khó xuyên ra rừng binh khí, cho dù xuyên qua được thì ngươi không thể nào khống chế những sinh vật bản địa kia. Những sinh vật đó được Binh Nhãn Thiên che chở, nếu ngươi động vào bọn họ thì sẽ bị quy tắc của Binh Nhãn Thiên áp chế.”
Hàn Sâm nghe vậy lập tức nhíu mày: “Nếu ta không thể dùng sức mạnh để khống chế những người bản địa, vậy ta phải làm sao mới khiến bọn họ đến đây và rút chúng ta ra?”
`
Tử Đồng Kiếm đang muốn nói gì đó thì bất chợt khẽ “ồ đó thân kiếm run nhè nhẹ.
một tiếng, sau
Thật ra Hàn Sâm cảm nhận trước cả kiếm Tử Đồng, điều này khiến hắn ngạc nhiên, ở nơi cách bọn họ chưa tới năm trăm dặm có một cô bé khoảng chừng bảy tám tuổi mặc áo giáp, tay cầm binh khí đang đi ngang rừng binh khí.
“Đó chính là người bản địa trong Tam Thập Tam Thiên ư? Ta nhìn sao cũng thấy giống một cô bé nhân loại mà?” Hàn Sâm cảm thấy hơi kỳ lạ.
Trước khi Tam Thập Tam Thiên quay trở về trạng thái ban đầu, hắn chưa từng nhìn thấy một bóng người nào trong đây, nhưng hiện giờ hắn lại thấy một cô bé nhân loại, điều này khiến hắn hơi kinh ngạc.
Nếu như nhân loại có thể sống ở đây thì hắn có thể giữ hình dáng nhân loại ở đây mới đúng, nhưng thực tế hắn lại bị biến thành một thanh giản.
Tử Đồng Kiếm cố gắng run run thân kiếm, khiến nó phát ra tiếng vang nhè nhẹ, hiển nhiên hắn đang muốn thu hút nàng đi đến đây.
Hàn Sâm vừa suy nghĩ thì Động Huyền Khí Tràng đã bao phủ lên người cô bé ấy, hắn muốn thử mang cô bé lại đây.
“Bốp!”
Nhưng khi Động Huyền Khí Tràng vừa chạm vào người cô bé, Hàn Sâm cảm thấy cơ thể như bị điện giật, Động Huyền Khí Tràng nháy mắt tán loạn, mà cơ thể hắn lại run cầm cập, nếu bây giờ hắn có thể nói được thì nhất định hắn sẽ đau đến mức kêu thành tiếng.
Tử Đồng Kiếm cười trên sự đau khổ của người khác, nói: “Ha ha, ta đã sớm cảnh cáo ngươi mà ngươi không nghe lời ông đây, chịu thiệt trước mắt, hiện giờ ngươi đã biết lợi hại chưa?”
Hàn Sâm cũng không tức giận, lạnh nhạt đáp: “Xem ra ngươi cũng đã làm chuyện giống vậy, bằng không sao lại biết rõ như thế?”
Tử Đồng Kiếm hừ một tiếng rồi không nói gì, chỉ tiếp tục rung lắc thân kiếm để nó phát ra tiếng vang, dẫn dụ cô bé lại đây.
Hàn Sâm biết rõ dụng ý của kiếm Tử Đồng, nhưng không có lay động thân thể như hắn, chỉ đứng yên một bên nhìn.
“Ngươi đứng yên đó làm gì? Sao không phát ra một chút tiếng động, hấp dẫn sự chú ý của nàng, dụ nàng lại đây?” Kiếm Tử Đồng vừa lay động thân kiếm vừa nói với Hàn Sâm.
“Có ngươi dụ nàng tới đây không phải đủ rồi sao?’ Hàn Sâm nói.
Kiếm Tử Đồng nghe vậy lập tức tức giận nói: “Nhiều động tĩnh sẽ nhanh dụ nàng tới đây hơn, nếu ngươi không ra sức thì một lát không được giành giật với ta.”
“Sao ta phải giành giật với ngươi? Nhưng nếu nàng tự nguyện đi đến chỗ ta, vậy ngươi không thể trách ta.” Hàn Sâm cười nói.
“Đậu mòe nhà ngươi… Ngươi muốn ngồi mát ăn bát vàng à, trên đời nào có chuyện tốt như vậy, ta không làm.” Kiếm Tử Đồng nói xong thì ngừng run thân kiếm.
Ai”
“Kệ ngươi thôi.” Hàn Sâm thong dong, bình thản nói.
Tử Đồng kiếm hừ lạnh, sau đó im lặng, hình như cô bé kia nghe thấy âm thanh của kiếm Tử Đồng nên đang bay đến đây.
Nhưng sau khi kiếm Tử Đồng ngừng run, cô bé lại mất phương hướng, rất nhanh đã bay sang hướng khác, ngày càng cách xa bọn họ.
“Ta nói cho ngươi biết, xung quanh có rất ít dân bản địa, mười ngày nửa tháng chưa chắc gặp được một người, nếu như bỏ lỡ cơ hội này
thì không biết còn phải chờ bao lâu, ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ… Kiếm Tử Đồng lộ vẻ hơi hoảng hốt.
Hàn Sâm không nói gì, nhưng lại dùng Động Huyền Khí Tràng quan sát bé gái kia.
Thấy Hàn Sâm im lặng, kiếm Tử Đồng nói tiếp: “Ta và ngươi hợp tác với nhau đi, dụ nàng lại đây, đến lúc đó đều có lợi với chúng ta. Nếu
ngươi chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng thì bổn thiên vương không thể đồng ý được”
“Ta vẫn nói như trước, tùy ngươi.” Hàn Sâm trả lời.
Tử Đồng Kiếm tức giận run cả người, nhìn thấy bé gái càng ngày càng đi xa mà Hàn Sâm vẫn không có một chút phản ứng gì, kiếm Tử Đồng nghiến răng nói: “Ta dụ nàng tới đây, ngươi chớ giành giật với ta.”
Nói xong cũng không đợi Hàn Sâm trả lời, hắn bèn liều mạng rung kiếm, phát ra tiếng kiếm kêu, rất sợ bé gái sẽ đi xa, không nghe được tiếng kiếm phát ra.
May thay nàng chưa đi quá xa, khi vừa nghe thấy tiếng kiếm thì nàng lắng nghe trong chốc lát, sau đó tìm phương hướng và bay về bên này.
Không lâu sau, cô bé đã đến gần Hàn Sâm và kiếm Tử Đồng, đôi mắt †o nhìn tới nhìn lui nơi này, hiển nhiên nàng đang tìm thanh kiếm nào phát ra âm thanh.
“Ngươi yên lặng chờ đi, đợi bổn thiên vương khôi phục tự do, sau đó sẽ giúp ngươi.” Kiếm Tử Đồng vừa run thân kiếm vừa nói.
Hàn Sâm không thèm đôi co với kiếm Tử Đồng, hắn cũng run lắc cơ thể mình, phát ra tiếng giản kêu.
Nghe thấy tiếng giản kêu, cô bé quay đầu lại nhìn Hàn Sâm và lộ vẻ kinh ngạc, như thể nàng không biết nên làm gì, vì thế đi tới bên cạnh trước.
“Ngươi… Đồ vô liêm sỉ…” Kiếm Tử Đồng tức giận run cả người, âm thanh của kiếm phát ra lớn hơn mấy lần.
“Ngươi cũng đâu thua gì, nếu như ta đoán không sai thì đâu phải người bản địa nào ở đây cũng có thể tùy tiện rút binh khí ra đúng không? Ngươi gấp gáp như thế, chẳng lẽ mỗi người ở đây chỉ rút được một binh khí à?”
“Ngươi nói bậy bạ cái gì đó, ta không biết có chuyện như thế.” Kiếm Tử Đồng hơi ngừng lại, sau đó hắn mới nói.
Hàn Sâm thấy phản ứng của hắn như vậy, càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng là không sai.
“Nếu không phải vậy ai được rút ra trước đều như nhau, nếu ta được rút ra trước thì ta sẽ quay lại giải khống chế giúp ngươi.” Hàn Sâm run thân giản, phát ra âm thanh lớn hơn.
“Nàng do ta dụ đến đây, theo lý để nàng kéo ta ra ngoài trước mới phải.” Kiếm Tử Đồng liều mạng dùng hết sức lực, làm cho âm thanh của kiếm phát ra lớn hơn.
“Vẫn phải xem nàng thích ai, nếu người ta không thích ngươi, ngươi có cưỡng cầu cũng vô dụng.” Hàn Sâm càng ra sức.
Vốn sức lực của Hàn Sâm rất mạnh, lại thêm kiếm Tử Đồng dẫn dụ bé gái lại đây nên đã tiêu hao rất nhiều sức lực, tức khắc âm thanh của hắc giản đã lấn át kiếm Tử Đồng.
Nhìn thấy bé gái bị tiếng rung lớn của thanh giản hấp dẫn, như muốn đi về phía Hàn Sâm, kiếm Tử Đồng hét lớn một tiếng: “Ông liều mạng với ngươi.”
Âm thanh của kiếm lại tăng cao thêm, mạnh mẽ lấn át tiếng giản của Hàn Sâm, Hàn Sâm cũng không yếu thế, lại tăng âm lượng lên.
“AI” Hai người không ai chịu nhường ai, cô bé kia hét lên, hai tay bụm lấy lỗ tai, trông bộ dạng rất đau đớn, quay đầu bỏ chạy.
“Đừng… Đừng có chạy…” Hàn Sâm và kiếm Tử Đồng đồng thanh kêu lên, tiếc rằng cô bé vốn không nghe được âm thanh của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận