Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2018. Thiên Tâm Tỏa

“Được rồi, ngươi đi đi.” Cung Chủ Trấn Thiên Cung phất tay một cái, ra hiệu cho Hàn Sâm có thể đi.
“Khụ khụ, cung chủ đại nhân, ngài đúng là thần uy vô hạn, chỉ cần một cái lật tay đã áp chế đệ tử khó mà động đậy được, thật sự khiến đệ tử mở rộng tầm mắt…” Hàn Sâm không hề bước đi.
Cơ thể của hắn bây giờ giống như bị một ngọn núi đè ép, đứng yên bất động cũng tốn sức.
Cung Chủ Trấn Thiên Cung cười tủm tỉm nói với Hàn Sâm: “Đây cũng là phần thưởng của bản cung chủ trao cho ngươi, còn không chịu đi là nhận thêm phần thưởng nặng hơn đó.”
Hàn Sâm không nói hai lời xoay người rời đi, trong lòng âm thầm thề rằng sẽ không bao giờ đến gặp cái tên cung chủ này nữa.
“Đù mé đây mà là ban thưởng sao? Dù gì ta cũng là người có công, đã không ban thưởng thì thôi, còn bắt ta đi cho ngựa ăn, ngựa cái đầu ngươi ấy!” Sau khi Hàn Sâm ra khỏi Trấn Thiên Cung mới dám chửi †hầm trong lòng.
Chỉ bước ra khỏi Trấn Thiên Cung thôi mà quần áo trên người Hàn Sâm đã ướt đẫm. Không biết Cung Chủ Trấn Thiên Cung đã dùng thuật gen gì lại khiến toàn thân hắn chịu áp lực rất lớn, dù vẫn trong phạm vi hắn có thể chịu đựng được nhưng bây giờ đừng nói là bay lên, ngay cả chạy cũng chạy không nổi, chỉ có thể bước từng bước lết về phía trước.
“Sao rồi, cung chủ ban thưởng cho ngươi cái gì?” Thiên Vũ Hạc đón hắn, hỏi.
“Đừng nói nữa. Ta hỏi ngươi, trước kia lúc sư phụ ta ở Trấn Thiên Cung có phải từng đắc tội với cung chủ hay không?” Hàn Sâm nghĩ thầm, chắc chắn là Isa từng đắc tội rất lớn với Cung Chủ Trấn Thiên Cung nên lão già kia mới đối xử với hắn như thế.
“Sao ngươi lại hỏi như vậy? Lúc trước sư phụ ngươi được cung chủ sủng ái nhất đó, còn hận không thể nhận nàng làm đệ tử quan môn, toàn bộ Trấn Thiên Cung không ai không biết việc này.” Thiên Vũ Hạc nói.
“Vậy thì kỳ lạ thật, sự phụ ta đã được sủng ái như vậy, tại sao hắn chẳng những không khen thưởng ta, còn dùng một loại thuật gen kỳ quái để áp chế cơ thể ta, còn phạt ta đi cho ngựa ăn?” Hàn Sâm nhíu mày nói: “Chẳng lẽ hắn chưa toại nguyện vụ nhận đệ tử cho nên trút giận lên đầu ta sao?”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Vũ Hạc vội vàng hỏi.
Hàn Sâm kể lại tất cả mọi chuyện. Sau khi nghe xong, Thiên Vũ Hạc lập tức trợn mắt há miệng, nhìn Hàn Sâm giống như gặp ma.
“Ngươi cũng cảm thấy hắn quá đáng đúng không?” Hàn Sâm vừa nói vừa chửi thầm trong lòng: “Ta chỉ nói mát trong lòng vài câu, có cần phải đối xử với ta như thế không?”
Thiên Vũ Hạc lấy lại tinh thần, sắc mặt kỳ lạ nhìn Hàn Sâm nói: “Ngươi đúng là sướng không biết hưởng, ngươi bị trúng thuật gen “Thiên Tâm Tỏa” - một loại bí pháp của Trấn Thiên Cung chúng ta, là bí thuật trong “Vô Tự Thiên Thư”, cường giả cấp Vương mới có thể sử dụng. Mỗi lần sử dụng, bản thể đều sẽ bị tổn thương, bình thường nếu như không phải người có huyết mạch thân cận thì Vương Giả cũng sẽ không tùy tiện sử dụng. Người biết “Vô Tự Thiên Thư” vốn đã khó tìm lại cần hi sinh chính mình, vậy mà cung chủ sử dụng với ngươi hai lần, e là ngay cả Cô Trúc cũng chưa từng được ân sủng như vậy.”
Hàn Sâm giật mình mở to hai mắt: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật, cái tên Thiên Tâm Tỏa trong Trấn Thiên Cung cũng không phải là bí mật gì, mặc dù thuật này khóa chặt cơ thể nhưng chỉ cần ngươi có thể dựa vào sức mạnh của mình để cởi bỏ Thiên Tâm Tỏa thì sẽ khiến tố chất thân thể và độ thuần khiết của khí †ức tăng lên trên phạm vi lớn, đột phá giới hạn của bản thân. Căn bản quan trọng thế nào chắc cũng không cần ta nói nữa, có thể đột phá bản thân mà không cần thăng cấp, không biết có bao nhiêu người mong còn chẳng được vậy mà ngươi lại được những hai lần, còn đứng đây phàn nàn, thật là muốn đánh ngươi.” Thiên Vũ Hạc hâm mộ nói.
Hàn Sâm nghỉ hoặc hỏi: “Vậy còn việc cho ngựa ăn là sao? Cho ngựa ăn cũng là chuyện tốt à?”
“Nếu như ta đoán không lầm, cung chủ bảo ngươi đi cho ngựa ăn chắc là ám chỉ Mộng Cảnh thú, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, ta cũng không nói rõ ràng được.” Thiên Vũ Hạc nghĩ một chút rồi nói.
Lúc hai người nói chuyện, có một đệ tử đi tới, hành lễ với Hàn Sâm rồi nói: “Sư đệ Hàn, cung chủ bảo ta dẫn ngươi đến đảo Mộng Cảnh, ngươi sẽ đến đó làm việc cho Mộng Cảnh thú trong vòng ba tháng, bây giờ đi luôn hay là quay về thu xếp đồ đạc rồi mới đi?”
“Sư huynh, ngày mai ta mới đi có được không?” Hàn Sâm hỏi. “Được, ngày mai ta tới đón ngươi.” Vị sư huynh kia khẽ cười nói.
“Vậy cảm ơn sư huynh.” Sau khi Hàn Sâm cảm ơn, lại nói với Thiên Vũ Hạc: “Vũ Hạc, ngươi nghĩ cách mang ta về đảo Tiểu Ngọc đi, với trọng lượng hiện tại của ta e là hạc cụt chân không vác nổi mất.”
Thiên Vũ Hạc cười nói: “Ngươi đừng sợ, Thiên Tâm Tỏa chỉ áp chế cơ thể của ngươi, chứ không khiến ngươi tăng trọng lượng, không ảnh hưởng đến người khác.”
Hàn Sâm bán tín bán nghi, nặng nề bò lên trên lưng Hạc cụt chân, Hạc cụt chân quả nhiên không có cảm giác gì đặc biệt, trực tiếp võ cánh bay lên.
Con này đi theo Hàn Sâm ăn không ít huyết nhục dị chủng cấp cao, cơ thể cường tráng lên không ít, khí lực cũng lớn hơn rất nhiều, bay nhanh hơn hẳn lúc trước.
Nhưng mà cũng chỉ nhanh hơn trước một chút mà thôi, cánh bị thương, bay lên không được tự nhiên, không thể bay nhanh được.
Sau khi Hàn Sâm trở lại đảo Tiểu Ngọc, thử sử dụng các loại sức mạnh để phá giải Thiên Tâm Tỏa.
Ngoại trừ thể Thần Linh Siêu Cấp, Hàn Sâm thử hết tất cả các loại sức mạnh nhưng đều vô dụng với Thiên Tâm Tỏa.
Hàn Sâm không biết làm sao, đành thu dọn đồ đạc, sáng sớm hôm sau được vị sư huynh kia dân đến đảo Mộng Cảnh.
Hàn Sâm không hiểu rõ về Mộng Cảnh Thú, chỉ biết duy nhất một điều, Mộng Cảnh Thú là dị chủng cấp Thần Hóa, Cô Trúc bị chiêu Vạn Thế Nhất Mộng của nó nhốt ở đó mười năm.
“Chẳng lẽ lão già đó muốn để Mộng Cảnh Thú cũng cho ta một chiêu Vạn Thế Nhất Mộng hả? Ta không muốn trải nghiệm thứ quỷ quái đó đâu, cuộc đời của ta từ đầu đến cuối đều là hài kịch, căn bản không cần bi kịch gì hết…” Hàn Sâm càng nghĩ càng thấy kinh hãi.
Ngay cả Cô Trúc cũng cần mười năm mới tỉnh. Cho dù hắn lợi hại hơn Cô Trúc thì cũng cần mấy năm mới có thể thoát ra, đến lúc đó Linh Nhi đã lớn rồi, người làm cha như hắn cũng không nhận ra, chẳng phải rất đau xót hay sao.
“Không được, không được, ta tuyệt đối không thể bị trúng chiêu Vạn
Thế Nhất Mộng, ta phải quay về nói rõ ràng với hắn.” Hàn Sâm quay người muốn đi.
Thế nhưng lại nghe thấy một giọng nói có chút yêu dị từ phía sau lưng truyền tới: “Ai có phép ngươi đi?”
Cơ thể Hàn Sâm cứng đờ, từ từ quay người lại nhìn. Cách đó không xa, ở trên mặt hồ có một con dị chủng giống như Độc Giác Thú toàn thân trắng như tuyết đang chậm rãi đi tới.
Đây có lẽ là dị chủng có vẻ ngoài xinh đẹp thánh khiết nhất mà hắn từng nhìn thấy, nhưng khi chạm vào ánh mắt của nó, Hàn Sâm không kiêm chế được, sợ run người, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Cặp mắt xinh đẹp màu xanh lam tựa như mộng cảnh mang theo ý cười nhưng không biết vì sao, ánh mắt ấy lại khiến cho Hàn Sâm cảm thấy sợ hãi trong lòng.
“Khụ khụ, Mộng Cảnh đại nhân, ta phụng mệnh của cung chủ đến hỏi xem ngươi có cần gì không. Nếu cần gì, ta sẽ quay về báo cáo cho cung chủ ngay, lập tức mang thứ ngươi cần đến.” Hàn Sâm vội vàng nói, hắn cảm thấy phải mau rời khỏi nơi này.
“À, thì ra là thế, ta thật sự có cần vài thứ, ngươi qua đây đi.” Mộng Cảnh Thú ưu nhã bước lên bãi có, cười như không cười nhìn Hàn Sâm nói.
Hết chương 2018.
Bạn cần đăng nhập để bình luận