Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2292. Niềm vui bất ngờ nhỏ bé

“Quả thật tại hạ nghe không hiểu lắm, xin tiên sinh giảng giải một chút.” Hàn Sâm cố nén lại sự hoảng sợ ở trong lòng, ra vẻ bình tĩnh xin Bạch tiên sinh chỉ bảo.
Môn thuật gen này Hàn Sâm nghe hiểu rồi, hơn nữa còn là hiểu được toàn bộ rồi, nhưng mà chính vì như thế mới khiến cho trong lòng Hàn Sâm cảm thấy sợ hãi.
Theo như lời của Bạch tiên sinh, môn thuật gen này lại mơ hồ có điểm chung với Động Huyền Kinh, cả hai có thể tăng lên lẫn nhau. Sử dụng thuật gen mà Bạch tiên sinh đã nói có thể tăng thêm sức mạnh của Động Huyền Kinh.
Hàn Sâm vẫn luôn âm thầm sử dụng sức mạnh của Động Huyền Kinh ngầm hấp thu ngoại lực, thúc đẩy được sức mạnh của bản thân vận chuyển, như vậy có thể tiết kiệm được tiêu hao của chính mình.
Nhưng mà vì Động Huyền Kinh vẫn còn chưa thăng tiến lên cấp Công Tước, vậy nên hiệu quả cũng không được tốt lắm, nó chỉ có thể giúp cho Hàn Sâm tiết kiệm được một chút sức lực mà thôi.
“Chẳng lẽ Bạch tiên sinh nhìn thấu được ta đang âm thầm sử dụng Động Huyền Kinh, cho nên mới nói ra một môn thuật gen như vậy sao? Rốt cuộc là hắn có ý gì chứ?” Trong đầu Hàn Sâm hiện lên vô số suy nghĩ, nhưng cũng không có cách nào xác định được mưu tính thực sự của Bạch tiên sinh.
Nhưng mà Bạch tiên sinh lại có thể nhìn ra được Hàn Sâm đang sử dụng sức mạnh của Động Huyền Kinh, lại còn có thể nói ra một môn thuật gen như vậy, bản thân cái này đã là vô cùng đáng sợ rồi, khiến cho Hàn Sâm âm thầm cảnh giác ở trong lòng.
“Ngươi bằng lòng nghe, vậy ta sẽ giảng một chút.” Bạch tiên sinh cười cười, hắn bắt đầu giảng giải môn thuật gen kia.
Hắn không nói thì không sao, càng nói Đoạn Tội nghe lại càng mơ hồ, nội dung giảng giải của Bạch tiên sinh còn thêm huyền ảo khó hiểu hơn so với bản thân của thuật gen, cái tiểu vũ trụ gen gì đó, thậm chí nghe Đoạn Tội cũng chưa từng nghe qua.
Sau khi Hàn Sâm so sánh nó với Động Huyền Kinh thì cũng nghe hiểu được một ít, nhưng mà vẫn làm ra vẻ giống như nghe không hiểu, trên gương mặt tràn ngập sự nghi hoặc.
“Bạch tiên sinh, ngươi nói cái này còn không bằng không nói, ta càng nghe lại càng mơ hồ rồi” Hàn Sâm cười khổ nói với Bạch tiên sinh.
“Bạch tiên sinh đại tài, một tên Công Tước như ngươi nghe không hiểu là chuyện bình thường, đừng nói là ngươi, ngay cả ta cũng nghe không hiểu.” Đoạn Tội nói.
Bạch tiên sinh lắc đầu thở dài nói: “Thuật gen mà ta học được có chút khác biệt so với các ngươi, các ngươi nghe không hiểu cũng là điều bình thường, có thể nghe hiểu được một chút thì coi như là một chút đi, ta cũng chỉ có thể giải thích được đến mức này thôi.”
“Tại hạ xin nhận lòng tốt của Bạch tiên sinh, chỉ là thuật gen này tại hạ sợ không có năng lực học được nó.” Ngoài miệng Hàn Sâm nói như vậy, nhưng hắn cũng âm thầm thử vận hành thuật gen mà Bạch tiên sinh đã giảng giải.
Lần thử này vậy mà lại thật sự có hiệu quả, trong tình huống không triệu hồi áo giáp Động Huyền, hiệu quả hấp thu sức mạnh của ngoại lực lại tăng lên rất nhiều, cái này vẫn chỉ là vừa mới bắt đầu nhập môn mà thôi, nếu như có thể thực sự luyện thành thì có lẽ hiệu quả sẽ càng khả quan hơn.
Hàn Sâm nghĩ mãi mà vẫn không hiểu được dụng ý của Bạch tiên sinh, nhưng mà môn thuật gen này không có vấn đề gì cả, Hàn Sâm âm thầm luyện tập để giảm bớt một chút gánh nặng cho cơ thể.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh, sau khi thời gian hai mươi bốn giờ quy định qua hết, từng con từng con bản sao dị chủng đột nhiên chăm chú nhìn về phía đám người Hàn Sâm giống như quỷ đói vậy.
Mặc dù đã bị nhìn chằm chằm cả một ngày, nhưng bây giờ bọn họ lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, ánh mắt của bọn chúng không giống như lúc trước, đó là ánh mắt thực sự muốn giết người.
Nhìn những sinh vật khủng khiếp kia vây quanh ở bốn phía, từng con một tất cả đều đang có vẻ mặt muốn cắn người, trong lòng đám người Hàn Sâm không nhịn được có chút căng thẳng.
May mắn, mặc dù những sinh vật kinh khủng đó mỗi một con đều vô cùng hung ác vây quanh ở bên ngoài, miệng bọn chúng gần như sắp dán vào đám người Hàn Sâm, tuy nhiên thật sự không có bất cứ một con dị chủng nào phát động tấn công bọn họ mà chỉ đứng ở đó chảy nước miếng nhìn bọn họ chằm chằm.
Đám người Hàn Sâm đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may tượng mèo ngọc không lừa bọn họ, những con bản sao dị chủng kia quả nhiên sẽ không lên cùng một loạt.
Đám người Hàn Sâm cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thể dùng toàn lực duy trì kết giới, phong ấn chặt con bản sao dị chủng Thần Hóa kia, hy vọng có thể kiên trì được qua mười ngày.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, con bản sao dị chủng giãy dụa càng lúc càng dữ dội, sau khi trải qua thời gian dài sức lực bị tiêu hao, đám người Hàn Sâm bắt đầu cảm thấy có chút vất vả.
Năm ngày sau đó, cho dù là Bán Bộ Thần Hóa như Huyết Kỳ Lân cũng lột ra vẻ mặt có phần mệt mỏi.
Bởi vì phong ấn Tứ Tượng liên kết với nhau, sức mạnh mà Hàn Sâm đưa vào tương đối ít, vậy thì sức mạnh mà đám người Huyết Kỳ Lân đưa vào nhất định phải nhiều hơn một chút thì mới có thể trấn áp được con dị chủng Thần Hóa.
Vậy nên thực tế thì sức lực mà đám người Huyết Kỳ Lân và Bạch tiên sinh tiêu hao lớn hơn rất nhiều so với Hàn Sâm.
Mồ hôi cũng bắt đầu thấm ra trên trán Đoạn Tội, rõ ràng hắn cũng có chút khó khăn rồi.
Mặc dù tình hình bây giờ không tốt lắm, nhưng dựa theo suy đoán của đám người Hàn Sâm thì có lẽ vẫn có thể kiên trì được qua mười ngày.
“Bọn tiểu tử, xem ra các ngươi thật sự rất cố gắng, làm rất tốt đó.” Đột nhiên lại có âm thanh truyền đến từ tượng mèo ngọc kia, có chút lười biếng giống như vừa mới tỉnh ngủ vậy.
Đám người Hàn Sâm đều đang dùng toàn lực vận chuyển phong ấn, căn bản cũng không có tinh thần và sức lực để nhìn tượng mèo ngọc kia.
Giọng nói của tượng mèo ngọc lại tiếp tục truyền tới: “Các ngươi thật sự rất tốt, nhưng mà cứ như vậy để cho các ngươi vượt qua thử thách thì cũng có chút nhàm chán.”
“Ngươi sẽ không muốn nói là nuốt lời đó chứ?” Trong lòng Hàn Sâm có chút hồi hộp, nếu như tượng mèo ngọc để cho những con dị chủng kia lên cùng một loạt, bọn họ có nhiều cái mạng hơn nữa cũng không đủ chết.
‘Tượng mèo ngọc nở nụ cười: “Các ngươi không cần lo lắng, quy tắc của Thánh Chủ đặt ra, cho dù là ta cũng không thể nào thay đổi. Ta chỉ muốn cho các ngươi một niềm vui bất ngờ nho nhỏ mà thôi.”
“Ta là người không thích nhất chính là niềm vui bất ngờ.” Hàn Sâm cười khổ nói.
“Cái này mới thật sự là niềm vui bất ngờ, nó có lợi rất lớn đối với các ngươi, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể thành công tiếp nhận niềm vui bất ngờ này.” Tượng mèo ngọc cười như không cười nói.
Cùng với tiếng nói của tượng ngọc mèo rơi xuống, đột nhiên đám người Hàn Sâm nghe thấy âm thanh của một vật gì đó bò trên mặt đất, dường như còn kèm theo cả tiếng xích sắt kéo lê.
Theo bản năng Hàn Sâm sử dụng Động Huyền Khí Tràng quét về phía âm thanh truyền tới, chỉ thấy những con bản sao dị chủng Thần Hóa kia đều lui ra, một bóng dáng đang đi về phía bọn họ.
Bóng dáng kia là một bộ xương khô, hoặc nói là nó rất giống bộ xương khô, bởi vì máu thịt trên người hắn đều đã khô cạn, một lớp da dường như dính sát vào xương, giống như không còn một chút vết nước nào, ngay cả mái tóc ở trên đầu cũng giống như cỏ khô vậy.
Tên đó vẫn chưa chết đi, hai tay và hai chân hắn đều bị xiềng xích, tốc độ đi lại vô cùng chậm chạp, mỗi một bước đi đều kéo lê xiềng xích phát ra âm thanh ma sát rợn người.
Cái tên giống như kẻ tù nhân kia cứ như vậy cúi đầu bước từng bước về phía đám người Hàn Sâm, chờ đến khi hắn đi gần lại một chút, Hàn Sâm mới phát hiện gương mặt của hắn rủ xuống, vị trí của đôi mắt vậy mà lại là hai lỗ thủng tối đen như mực, máu đã khô lại thành màu đen sãm, đôi mắt không biết làm sao đã bị khoét đi mất.
Sắc mặt của đám người Hàn Sâm đều có chút khó coi, bây giờ bọn họ đều đang dùng toàn lực tồi động phong ấn Tứ Tượng, nếu như kẻ tù nhân kỳ quái này tấn công bọn họ, cho dù bọn họ có thể chống đỡ được thì phong ấn Tứ Tượng cũng sẽ xuất hiện sơ sở, đến lúc đó thì vấn là một con đường chết.
Kẻ tù nhân đó kéo xiềng xích đi tới chỗ cách đám người Hàn Sâm chưa đầy mười mét, hắn ngẩng đầu lên, hai lỗ máu ở trên mặt nhìn bọn họ, hai cái lỗ thủng đó làm cho người ta có cảm giác sợ hãi ở trong lòng.
Ngừng lại trong nháy mắt, kẻ tù nhân đó lại tiếp tục bắt đầu di chuyển, kéo xiềng xích từng bước từ từ đi tới vị trí của Hàn Sâm.
“Mẹ ngươi!” Suýt chút nữa Hàn Sâm chửi ra miệng, rõ ràng chỗ này có bốn người, vậy mà hết lần này tới lần khác kẻ tù nhân kia lại chỉ đi về phía hắn, thấy hắn càng lúc càng gần, đã đến phía sau Hàn Sâm.
Hết chương 2292.
Bạn cần đăng nhập để bình luận