Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 933: Khi Gặp Lại Sẽ Mời Cậu Uống Rượu

Hàn Sâm nghe xong cũng rất vui mừng, rất nhiều ngày không thấy khu vực biên giới, thịt của bọn hắn đã sớm ăn hết sạch rồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội bổ sung.
Gọi Khúc Lan Khê và Tiểu Phong Phong, nhanh chóng chạy ra khỏi Tí Hộ Sở, muốn đi săn giết một số dị sinh vật kiếm chút thịt trở về, lần sau lại đến khu vực biên giới không biết phải mất bao lâu.
Ở đây không biết là chỗ nào trong Kim Cức Tùng Lâm, Kim Cức ở quanh đây đã rất ít, cách vài mét mới có thể nhìn thấy một bụi Kim Cức, xa xa là một mảnh thảo nguyên rộng lớn.
Đám người Hàn Sâm đã tìm được Thiết Xác Trùng, vừa mới giết được mấy con, đột nhiên nhìn thấy một đội nhân mã đi về phía bên này, nhìn kỹ lại phát hiện đội ngũ kia là nhân loại.
- Nhân loại. . . nơi này có nhân loại. . .
Sở Minh ngạc nhiên muốn nhảy dựng lên.
Khúc Lan Khê cùng Hàn Sâm cũng rất vui, ở trong không gian thứ ba Tí Hộ Sở rất khó gặp được nhân loại, nên cảm thấy đặc biệt thân thiết.
Sau khi ba người tiến lên nghe ngóng, ở đây thậm chí có một tòa Tí Hộ Sở quý tộc nhân loại, ba người đều mừng rỡ, được đoàn người kia chỉ điểm, ba người đi thêm hai ba mươi dặm, quả nhiên nhìn thấy trên thảo nguyên có một tòa Tí Hộ Sở quý tộc, ở cửa ra vào có rất nhiều nhân loại đang ra ra vào vào.
- Cuối cùng. . . cuối cùng cũng trở lại địa bàn của mình. . .
Sở Minh kích động đến mức nước mắt đầy mặt.
Hàn Sâm và Khúc Lan Khê mặc dù không khoa trương như y, nhưng cũng phi thường cao hứng.
Tiến vào bên trong Tí Hộ Sở, nghe ngóng tình huống xung quanh. Chỗ này rất thích hợp để nhân loại ở lại, ở gần đây mặc dù có Tí Hộ Sở của Dị Linh, nhưng một tòa mạnh nhất cũng chỉ là Tí Hộ Sở quý tộc, trong Tí Hộ Sở nhân loại này có đủ cường giả để có thể chống lại, tính an toàn cơ bản không cần quá lo lắng.
Những người có năng lực ở gần đây, trên cơ bản đều tụ tập ở chỗ này.
- Cuối cùng chúng ta cũng có thể an tâm ở lại rồi, không cần trải qua cuộc sống đầy lo lắng hãi hùng nữa.
Sở Minh hưng phấn nói.
Nhưng Hàn Sâm lại trầm ngâm nói:
- Nếu hai người đã thích chỗ này, vậy thì ở lại đây đi, tôi vẫn còn muốn trở về.
- Vì sao? Tại sao phải quay trở lại địa phương quỷ quái kia, nói không chừng sẽ chết bất đắc kỳ tử, bình thường muốn săn giết dị sinh vật cũng rất khó khăn.
Sở Minh trợn to mắt nhìn Hàn Sâm.
- Tôi luôn thích mạo hiểm như vậy.
Hàn Sâm không thể giải thích rõ.
Hắn cần ở Tí Hộ Sở đó để gieo trồng thực vật gen, cũng cần ở trong Tí Hộ Sở đó tiến vào Linh Cơ, những chuyện này đều rất quan trọng với hắn, quan trọng hơn một hoàn cảnh an ổn.
Hơn nữa ở trong Kim Cức Tùng Lâm, tuy bình thường cơ hội săn giết sinh vật bình thường và sinh vật nguyên thủy rất ít, nhưng hắn lại có nhiều cơ hội tiếp xúc với những dị sinh vật cao cấp, hơn nữa trong Kim Cức Tùng Lâm có rất nhiều thực vật gen hoang dại, những thứ này đối với Hàn Sâm mà nói đều là tài nguyên và bảo tàng trân quý.
Mà ở nơi đó, ở dưới mặt đất của Tí Hộ Sở có một khu vực an toàn, hiển nhiên là vô cùng trân quý, cho nên Hàn Sâm sẽ không buông tha chỗ đó.
- Ở chỗ này không phải cũng có thể mạo hiểm sao?
Sở Minh không hiểu hỏi.
Hàn Sâm rất muốn giải thích, nhưng có một số việc hắn không thể nói, cho nên trong hắn cũng không biết nên giải thích thế nào.
- Sở Minh, Tam Mộc có tính toán của riêng mình, không cần làm khó hắn nữa. Cho dù không ở cùng một chỗ, chúng ta vẫn là bạn, như vậy là đủ rồi.
Khúc Lan Khê ngăn Sở Minh vốn còn đang muốn nói thêm nữa.
Hàn Sâm cảm ơn nhìn về phía Khúc Lan Khê:
- Chúng ta cùng nhau trải qua sinh tử, không có thứ gì trân quý hơn chuyện này.
Tuy Sở Minh vẫn rất muốn Hàn Sâm lưu lại, không hiểu vì sao Hàn Sâm nhất định phải trở lại địa phương quỷ quái kia, chỗ đó đơn giản không phải chỗ cho người ở, nhưng y cũng chỉ lầm bầm vài câu, không tiếp tục ép buộc Hàn Sâm lưu lại.
Khúc Lan Khê vẫn không nói gì thêm, chờ đến khi hai người đừng riêng, mới nhẹ nhàng nói:
- Cậu là Hàn Sâm, vị hôn phu của Kỷ Yên Nhiên đúng không?
- Cô đã sớm biết?
Hàn Sâm khẽ cười khổ, hắn cũng biết tên giả này không gạt được người.
Khúc Lan Khê hé miệng cười cười:
- Ở trong Liên Minh, họ Hàn là Siêu Việt Giả xuất sắc như vậy cũng không có nhiều, còn trẻ như vậy chỉ sợ chỉ có một mình cậu, cậu lấy tên Tam Mộc kia, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng nhìn ra.
Hàn Sâm bất đắc dĩ xòa tay ra:
- Cũng không phải là tôi cố ý muốn dấu diếm mọi người, chỉ là vì kẻ thù của tôi quá nhiều, cho nên mới phải giả danh, nhưng về sau phát hiện căn bản không có người biết tôi, cho nên cũng không cố ý sử dụng tên giả nữa, ngay cả họ cũng không có đổi.
Khúc Lan Khê đưa tay đến trước mặt Hàn Sâm:
- Hi vọng chúng ta có cơ hội gặp lại, đến lúc đó tôi mời cậu uống rượu.
- Không phải cô không uống rượu sao?
Hàn Sâm nắm lấy tay Khúc Lan Khê, có chút kinh ngạc nói.
- Ở địa phương này, nếu có cơ hội gặp lại, như vậy duyên phận cũng đáng để phá lệ say một lần.
Khúc Lan Khê nhìn Hàn Sâm rồi nghiêm túc nói:
- Cho nên, tuyệt đối không nên chết, tôi chờ cậu uống rượu.
- Rượu của cô, tôi uống chắc rồi.
Hàn Sâm cười nói.
Lúc rời đi, Hàn Sâm lặng lẽ để Thụ Giải và thú hồn Thiết Xác Trùng, còn có đồng kim quả kia cho Sở Minh, để cho bọn họ có thể ở chỗ này phát triển nhẹ nhàng hơn một ít.
Hàn Sâm không đưa cho Khúc Lan Khê, bởi vì hắn biết rõ tính tình Khúc Lan Khê ngoài mềm trong cứng, cho dù cho cô ấy, cô ấy nhất định sẽ không nhận, về sau lại để cho Sở Minh đưa cho cô ấy là được.
Rời khỏi Tí Hộ Sở nhân loại này, không để Khúc Lan Khê và Sở Minh tiễn hắn, Hàn Sâm luôn không chịu được trường hợp như vậy.
Không phải bởi vì sầu não, mà là bởi vì như vậy sẽ khiến hắn không được tự nhiên, có đôi khi Hàn Sâm cảm giác mình có chút máu lạnh, đối với ly biệt trên cơ bản đều không quá sầu não, trái lại khám phá những chuyện mới càng khiến hắn hưng phấn hơn.
Trên đường săn giết mấy cơn Thiết Xác Trùng, đến khi Hàn Sâm trở lại Tí Hộ Sở dưới mặt đất đã là buổi tối.
- Quả nhiên một người vẫn cô đơn.
Hàn Sâm gọi Miêu Quân cùng Kim Mao Hống ra, vừa nướng thịt Thiết Xác Trùng vừa nói chuyện với chúng.
Miêu Quân và Kim Mao Hống ngẫu nhiên sẽ đáp lại hai tiếng, không biết có phải vì Hàn Sâm luôn dùng sinh cơ thủy châu nuôi nấng bọn nó hay không, dường như chúng có thêm một chút linh tính so với trước kia.
- Quả nhiên không có ai ở bên, có đôi khi vẫn sẽ rất nhàm chán, là lúc mang Linh tới rồi.
Hàn Sâm tự lẩm bẩm.
Lúc trước hắn vẫn luôn không để Linh tới, là vì có Khúc Lan Khê và Sở Minh ở đây, nếu như bọn họ nhìn thấy một cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện trong Tí Hộ Sở, nhất định sẽ nghi ngờ, Hàn Sâm cũng không muốn để cho người khác biết Linh tồn tại.
Hiện tại trong Tí Hộ Sở đã không có người khác, Hàn Sâm muốn mang Linh tới, chỉ là hắn không biết Linh có thể giống như ở Tí Hộ Sở thứ nhất và Tí Hộ Sở thứ hai hay không, hắn ở đâu, Linh có thể trực tiếp truyền tống tới đó.
- Đợi ngày mai tìm Linh trở về thử một lần sẽ biết.
Hàn Sâm thò tay lấy ra chiếc đồng hồ, lại nhìn ảnh chụp bên trong một chút.
Hắn đã hỏi mẹ, nhưng mẹ cũng không biết người đàn ông này là ai, cha hắn khi còn bé có rất nhiều ảnh chụp, nhưng lại chưa từng gặp qua người đàn ông này, Hàn gia cũng không có thân thích như vậy.
- Người đàn ông này rốt cuộc là ai? Những dị đó sinh vật bên trong Tí Hộ Sở dưới mặt đất chính là do y giết sao? Nếu như là y, cường giả như vậy quan hệ gì với nhà mình?
Mỗi lần Hàn Sâm nghĩ đến đây, đều có cảm giác đau đầu, cha hắn ngoài ý muốn bỏ mình hiện tại nhìn lại vẫn không rõ nguyên nhân, tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận