Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 877: Chúng Dám Đánh Tôi Sao

- Có lẽ bởi vì tôi chưa làm qua chuyện gì táng tận thiên lương nên không bị sét đánh đi.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói.
- Cậu. . .
Lưu Quý vừa tức vừa bực mình, chỉ vào Hàn Sâm nói:
- Nhất định là cậu đã động tay động chân gì đó rồi.
- Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi quen biết với lôi điện, là tôi để cho nó đánh mấy người, không phải là nhân phẩm của mấy người không tốt, như vậy thì mấy người đã hài lòng chưa?
Hàn Sâm nhún vai, đùa cợt nói.
Lưu Quý lập tức bị nghẹn nói không ra lời, mặt đỏ lên, lôi điện này là từ trên trời bổ xuống đấy, cũng không phải là Hàn Sâm đánh ra, muốn chỉ trích Hàn Sâm thì cũng không tìm thấy sơ hở gì.
- Hàn tiên sinh, Lưu Quý không phải là có ý như thế. Nếu như cậu có biện pháp dự phòng sấm sét gì, nói ra để cho chúng tôi cũng có thể miễn khỏi nỗi khổ bị lôi điện đánh, chúng ta cũng có thể mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, đối với cậu và chúng tôi đều có chỗ tốt.
Triệu Học Bân ho nhẹ hai tiếng nói ra.
- Tôi rất muốn chia xẻ với anh, nhưng đáng tiếc liền chính tôi cũng không rõ ràng lắm, vì sao lôi điện lại không đánh tôi.
Hàn Sâm giang tay ra nói.
Lưu Học Bân khẽ nhíu mày, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì, nếu nói là Hàn Sâm đang làm trò quỷ, hình như khả năng cũng không lớn.
Nếu như nói là bởi vì Hàn Sâm có nhân phẩm tốt, cho nên sẽ không bị lôi điện đánh, điều này cũng thật sự là không thể nào tin nổi.
- Nhất định là trên người của cậu có thú hồn phòng ngự sấm sét gì đó.
Lưu Quý lại chỉ vào Hàn Sâm kêu lên.
- Anh muốn nghĩ như vậy thì tôi cũng không có cách nào.
Hàn Sâm giống như bất đắc dĩ nói.
- Nếu như cậu không có, có dám đi cùng với chúng tôi hay không?
Lưu Quý cho là mình đã bắt được chân tướng, lớn tiếng nói.
Bọn Triệu Học Bân nhìn Hàn Sâm, Hàn Sâm không thèm quan tâm nói ra:
- Tôi không có vấn đề gì.
Mọi người thu hồi tọa kỵ, bọn Lưu Quý vây ở bên cạnh Hàn Sâm, cơ hồ là cùng Hàn Sâm còn có Linh dính vào với nhau, nếu như trên người Hàn Sâm có thú hồn tránh sét gì đó, khoảng cách như vậy cũng có thể bảo vệ đám bọn họ rồi.
Thế nhưng mà mới đi chưa được hai bước, chợt nghe một tiếng sét bổ xuống răng rắc, trực tiếp đánh Lưu Quý ở bên cạnh Hàn Sâm đến mức đầu bốc lên khói đen rồi, quay đầu liền ngã xuống đất, còn hung ác hơn lần bị lôi điện đánh vừa rồi.
Tiểu Ngân Ngân bị Linh ôm vào trong ngực, trong con mắt hồ ly hẹp dài lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Bọn Triệu Học Bân đều lộ ra vẻ khác thường nhìn Hàn Sâm, Lưu Quý thật vất vả mới bớt đau, lại đi thêm vài bước, lại nghe thấy một tiếng tiếng sấm, lại có một người bị đánh trúng mũ bảo hiểm trên đỉnh đầu bắn ra tia điện.
Càng đi lên trên núi, lôi điện cũng càng thêm lợi hại, còn cách đỉnh núi khoảng hai, ba ngàn mét nữa, lôi điện đã khiến cho những cường giả mở ra khóa gen bọn họ đều có chút ăn không tiêu.
- Tôi cũng không tin chuyện quái quỷ này.
Lưu Quý cắn răng tiếp tục đi lên phía trước, không tin lôi điện chỉ đánh bọn họ mà không đánh Hàn Sâm.
Thế nhưng mà lôi điện ba ba ba bổ xuống, bên trong bọn họ đã có nhiều người bị đánh trọng thương, nhưng mà Hàn Sâm và Linh lại không có chút chuyện gì.
Nếu như nói trên người Hàn Sâm thực sự có bảo vật tránh sét gì đó, như vậy Linh ở bên cạnh hắn cũng có thể sẽ bị đánh trúng mới đúng, nhưng mà những lôi điện kia lại chỉ bổ bọn họ, Hàn Sâm và Linh liền đụng cũng không đụng, thật sự là rất quái đản.
- Nhất định là cậu đang làm trò quỷ. . . Aaaa. . .
Lưu Quý thẹn quá thành giận chỉ vào Hàn Sâm kêu to, nhưng mà lời vừa mới nói xong, một tia sét thô như cánh tay liền cuồng bạo đánh xuống, trực tiếp đánh trúng mũ bảo hiểm của Lưu Quý, mặt mũi càng là một mảnh cháy đen, trực tiếp ngã ngất đi, thoạt nhìn hít vào nhiều thở ra ít, mắt thấy đã sắp không sống được nữa.
- Đều đã nói cho ông biết, nhân phẩm không tốt đừng có nói bậy, rất dễ bị sét đánh.
Hàn Sâm nhìn Lưu Quý đang té ngã trên mặt đất, lạnh nhạt nói ra.
-Hàn tiên sinh, lôi điện không bổ cậu chỉ bổ chúng tôi, cậu phải cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng đi chứ? Đừng nói cái gì mà nhân phẩm tốt, tôi và cậu đều biết, chuyện đó là không có khả năng.
Triệu Học Bân cũng có chút giận, cắn răng nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm nói ra.
Những cường giả Thiên Sứ Gen khác đều nhìn chòng chọc vào Hàn Sâm, khắp khuôn mặt đều là vẻ giận dữ.
- Như thế nào, mấy người muốn động thủ với tôi sao? Tôi rất hoan nghênh mấy người làm như vậy.
Hàn Sâm lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
Khí thế của bọn Triệu Học Bân lập tức cứng lại, không khỏi lui lại hai bước. Mặc dù bọn họ đều có Thiên Sứ Gen dịch, nhưng mà dọc theo con đường này, hoặc nhiều hoặc ít đã bị sét đánh bị thương không nhẹ, ở loại địa phương này, muốn chống lại Hàn Sâm có được sủng vật siêu cấp thần huyết chỉ sợ là có chút khó khăn.
Không đến thời khắc cuối cùng, Triệu Học Bân cũng không muốn vận dụng những Thiên Sứ Gen dịch đó.
Sắc mặt của Triệu Học Bân thay đổi mấy lần, mới miễn cưỡng rặn ra nụ cười nói:
- Hàn tiên sinh, chúng tôi không phải có ý tứ kia, chỉ là tất cả mọi chuyện không khỏi cũng quá trùng hợp rồi, nếu như chúng ta đã là đồng bọn hợp tác, có lẽ là nên chân thành đối đãi đi?
- Mấy người muốn biết vì sao lôi điện không bổ tôi không?
Hàn Sâm khẽ cười nói.
- Kính xin Hàn tiên sinh chỉ giáo.
Triệu Học Bân thấy Hàn Sâm có ý muốn nói, không khỏi vui vẻ, liền vội cung kính hỏi.
Hàn Sâm cũng không trả lời hắn, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, chỉ thấy một tia sét từ trên bầu trời đánh xuống dưới, mà Hàn Sâm đột nhiên một quyền hướng đánh lên trời, lôi điện ở quả đấm của hắn y hệt như mặt trời bay lên, đánh cho lôi điện rơi xuống từ trên không trung oanh nát bấy, trực tiếp tiêu tán vô tung.
Mà lôi điện y hệt mặt trời kia nổ tung, phát ra lôi đình sấm sét kinh khủng, khiến bọn Triệu Học Bân chấn té xuống đất, nguyên một đám sắc mặt tái nhợt như tuyết, khí huyết trong thân thể tán loạn, liền ói ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ nhìn Hàn Sâm giống như là một vị thần đứng ở nơi đó, căn bản không sợ thần uy sấm sét đất trời.
- Chúng dám đến đánh tôi sao?
Hàn Sâm nói xong liền không để ý tới bọn Triệu Học Bân nữa, tiếp tục đi về phía đỉnh núi.
Bọn Triệu Học Bân sau nửa ngày đều chưa lấy lại được tinh thần, ánh mắt phức tạp vô cùng nhìn Hàn Sâm mang theo Linh cùng đi lên trên đỉnh núi, không ai có tâm tư sử dụng Thiên Sứ Gen dịch nữa rồi.
Một quyền kia vậy mà cường hãn đến như vậy, liền lôi điện trên trời đánh xuống đều có thể nổ nát, lực lượng như vậy, đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ, liền coi như bọn họ sử dụng Thiên Sứ Gen dịch cũng có chỗ không bằng, chuyện này hoàn toàn khác chuyện Hàn Sâm chỉ có được sủng vật siêu cấp thần huyết ở trong tưởng tượng của bọn họ.
Ở loại địa phương khắp nơi đều là sấm sét này, cùng Hàn Sâm có được lực lượng sấm sét là địch, bọn họ dùng mông nghĩ cũng biết, liền coi như bọn họ sử dụng Thiên Sứ Gen dịch, kết cục cũng sẽ rất thê thảm.
- Tại sao Đại Lôi Âm Quyền có uy lực khủng bố như vậy? Chỉ sợ ngay cả người mới lên Siêu Việt Giả cũng không bằng hắn.
Phùng Lâm lộ ra vẻ sợ hãi nói.
- Hàn Sâm có thể chiến thắng Tu La hoàng tộc Ngọc Già Lam, quả nhiên không phải là may mắn, Đại Lôi Âm Quyền này thật sự là quá bá đạo đáng sợ.
Ánh mắt của Triệu Học Bân phức tạp nói.
- Chúng ta làm sao bây giờ, còn muốn đi lên không?
Trong lòng Phùng Lâm đã sinh ra thoái ý, mấy người khác đều như thế.
Bọn họ tự hỏi là không có thần uy giống như Hàn Sâm, thật sự không dám đi lên tiếp.
Triệu Học Bân thở dài một tiếng:
- Thôi vậy, chúng ta đi xuống trước đợi, nếu như Lôi Ngưu ở trên đỉnh núi, cho dù Hàn Sâm có thể giết Lôi Ngưu cũng không gạt được chúng ta.
Mọi người nghe Triệu Học Bân nói không cần lên núi, lập tức vui mừng quá đỗi, cõng Lưu Quý đan trọng thương hôn mê lên liền chạy xuống dưới núi.
Có Tiểu Ngân Ngân che chở, Hàn Sâm cùng Linh cũng rất dễ dàng tiếp cận đỉnh núi, chỉ là lúc cách đỉnh núi còn một đoạn, liền thấy ở trên đỉnh núi có cái gì đó.
- Là sinh vật siêu cấp thần huyết, nhưng lại không chỉ có một con.
Hàn Sâm nhìn rõ ràng tình huống trên đỉnh núi, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận