Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 663: Tiểu Hồng Mã

- CMN, thì ra là đã đi ra khỏi địa bàn của đàn sói, đây không phải là vừa thoát khỏi miệng sói lại rơi vào miệng ngựa hay sao?
Hàn Sâm buồn bực nhìn từng con ngựa mọc ra hai cánh kia, thực sự hận không thể tự cho mình hai tát, đang yên lành không có việc gì chạy tới trêu chọc đám gia súc thành đàn này làm gì, ngoan ngoãn đi giết một con dị sinh vật lạc đàn không tốt sao, cần gì rảnh rổi nhàm chán đi gây sự.
- Haiz, muốn chiếm món hời lại hại chết người.
Hàn Sâm thầm than trong lòng.
Cũng may không biết có nguyên nhân gì, đàn sói xa xa cùng đàn ngựa bên kia điều kiêng kị khu vực ở giữa này, cũng không lao tới đây, từ đó để cho Hàn Sâm tạm thời có cơ hội thở dốc.
Hàn Sâm không dám bay ở trên không trung, đối với những con phi mã nguyên bản đã có thể bay kia, hắn ở trên trời cũng không có ưu thế gì.
Hạ xuống dưới đồng cỏ, Hàn Sâm quan sát tỉ mỉ bốn phía, thoạt nhìn thì vùng này cũng không có gì đặc thù, chỉ là một mảnh bãi cỏ, nhưng trong phạm vi hơn mười dặm xung quanh lại không có sói và ngựa tới gần.
Sau khi Hàn Sâm cẩn thận quan sát kỹ, phát hiện ra cỏ bên này tương đối thưa thớt thấp bé, thậm chí còn có chút khô héo, hoàn toàn không thể sánh bằng bãi cỏ non tốt tươi ở hai bên kia.
Thế nhưng mà trừ cái đó ra thì không thấy gì khác cả, ngay cả một cái hồ nước nhỏ đều không có, chỉ là một bãi cỏ thuần túy.
Sói và ngựa đều ở đằng xa lom lom nhìn hắn, rất lâu cũng không chịu rời đi, Hàn Sâm cứ đợi ở chỗ này không đi, hắn không tin những con sói và ngựa kia có thể một mực ở đây trông coi hắn.
Thế nhưng mà rất nhanh Hàn Sâm đã phát hiện ra hắn sai rồi, những con ngựa và sói đó quả nhiên một mực thủ ở chỗ này, thay phiên nhau trông coi, một sói một ngựa thay phiên nhau giám thị khu vực này.
Cũng may trên người Hàn Sâm mang không ít dịch dinh dưỡng, ở chỗ này chèo chống một hai tháng không thành vấn đề.
Thế nhưng mà cho dù có thể chèo chống một hai tháng cũng vô ích, đám sói ngựa kia căn bản không có ý buông tha, mãi cho đến nửa tháng sau, vẫn giám thị chặt chẽ chỗ này, căn bản không cho Hàn Sâm có cơ hội rời đi.
- Tiểu Ngân Ngân, mày nghĩ xem có biện pháp gì không, mày sẽ không phải chờ sau khi tao chết tự mình vụng trộm chuồn đi mất đấy chứ?
Hàn Sâm đặt Tiểu Ngân Ngân ở trước mặt mình, chỉ trích nói:
- Mày làm như vậy là không đúng, hồ sói cũng không phân biệt, hình dáng của chúng mày cũng không khác biệt lắm, mày đi nói chuyện với Lang Vương, nhìn xem có thể thả cho chúng ta một con đường sống hay không.
Tiểu Ngân Ngân vẫn nằm ở trên mặt đất, lặng yên nhìn Hàn Sâm, thỉnh thoảng nháy con mắt dài nhỏ của nó một cái.
Hàn Sâm cảm giác mình hoàn toàn là đàn gảy tai hồ, nhưng mà bản thân hắn đã vòng qua vòng lại bốn phía, vẫn không tìm thấy cơ hội đào tẩu nào.
- Nếu như thật sự không được, vậy chỉ có thể mạnh mẽ giết ra ngoài thôi. Phi mã bên kia khẳng định không thể đi, thoạt nhìn còn nhiều hơn cả đàn sói, hơn nữa trời sinh đã có năng lực bay lượn, đi bên kia phiền toái hơn.
Hàn Sâm nhìn tới đàn sói bên này, chỉ thấy gió nhẹ trong thảo nguyên thổi qua, dưới bóng cây cỏ ẩn hiện từng mảng lưng màu xám, không biết có bao nhiêu con sói xám ẩn ở trong thảo nguyên chờ hắn chui đầu vào lưới.
Hàn Sâm đành phải yên lặng quan sát hành động của bọn nó, hy vọng có thể tìm cơ hội thích hợp xông giết ra ngoài, hơn nữa tốt nhất là có thể xác định được vị trí của Lang Vương, cho tới hiện tại hắn cũng chưa nhìn thấy Lang Vương ở chỗ nào, cho nên không dám vọng động.
Ngày hôm nay, Hàn Sâm nhìn thấy đàn ngựa bên kia tựa hồ có hơi bạo động, chỉ thấy ở bên trong đàn ngựa đằng kia có một Tiểu Hồng Mã đi ra, mà ngựa lớn ở xung quanh đều nhao nhao tách ra, không dám tới gần Tiểu Hồng Mã kia chút nào.
- Chẳng lẽ là đời thứ hai của siêu cấp thần huyết?
Hàn Sâm nhìn thoáng qua, trong lòng có chút giật mình, Tiểu Hồng Mã kia tựa hồ vừa được sinh ra không bao lâu, đối với tất cả đều đầy lòng hiếu kỳ, đi đi lại lại xông loạn, liền những con ngựa cấp thần huyết đều vội vàng nhường đường cho nó, sợ cản trở nó.
- Nếu như bắt cóc Tiểu Hồng Mã kia, không biết có thể mượn đường từ chỗ đàn ngựa bên kia chạy đi hay không?
Trong lòng Hàn Sâm sinh ra ý niệm tà ác, hận không thể lập tức cầm một thanh đao gác ở trên cổ của Tiểu Hồng Mã, cẩn thận đàm luận điều kiện với con Mã Vương kia.
Nhưng mà Hàn Sâm rất nhanh đã bỏ đi ý nghĩ này, dị sinh vật dù sao cũng không phải con người, nếu như Mã Vương nhìn thấy hắn ép buộc Tiểu Hồng Mã, chỉ sợ ý niệm đầu tiên không phải là cùng hắn đàm phán, mà là trực tiếp giết hắn.
Hơn nữa Tiểu Hồng Mã kia mặc dù còn nhỏ, nhưng đó cũng là một con sinh vật siêu cấp thần huyết, Hàn Sâm thực không dám khẳng định mình có thể thu phục nó hay không.
Tiểu Hồng Mã tựa hồ đối với tất cả mọi thứ đều tràn ngập tò mò, trừng đôi mắt to nhìn tới Hàn Sâm cùng Tiểu Ngân Ngân bên này, bộ dáng rất hứng thú đối với bọn họ.
Tiểu Hồng Mã mấy lần có ý đồ muốn đi vào khu vực Hàn Sâm đang đứng, lại bị Mã Vương kịp thời xuất hiện ngăn cản, sau đó mang theo Tiểu Hồng Mã rời khỏi nơi này.
Tiểu Hồng Mã kia trước khi rời đi, còn có chút tiếc hận liếc sang bên này.
- Thật sự là thật là đáng tiếc, nếu như Tiểu Hồng Mã kia tự chạy tới, nói không chừng thật sự có cơ hội bắt cóc nó.
Hàn Sâm âm thầm tiếc hận trong lòng.
Đã đến đêm, Hàn Sâm nằm ở trên đồng cỏ đếm sao, thật sự là có chút nhàm chán, liền triệu hoán tiểu thiên sứ cùng Âm Dương công chúa ra nói chuyện phiếm.
Trò chuyện một chút, lại đột nhiên nghe thấy đàn ngựa bên kia có tiếng gì đó truyền tới, lại thấy Tiểu Hồng Mã vụng trộm bước đến vùng này, đang hướng về phía bọn Hàn Sâm bên này đi tới, thỉnh thoảng dùng đôi mắt to nhìn bọn họ.
Hàn Sâm nhìn thấy thế liền vui vẻ trong lòng, nhưng mà trong đàn ngựa lập tức truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng, không ít ngựa đều đang hí lên, giống như là đang khuyên Tiểu Hồng Mã kia trở về, đừng đặt chân tới khu vực kia.
Thế nhưng mà mặc kệ chúng kêu như thế nào, thủy chung vẫn không dám đặt chân tới vùng này giống như Tiểu Hồng Mã, chỉ là ở bên kia hí dài.
Con Mã Vương kia một mực không xuất hiện, cũng không biết nó đã đi đâu rồi.
Tiểu Hồng Mã không để ý đến chúng, vẫn đi tới phía bọn Hàn Sâm bên này, mắt to tò mò xem đông xem tây, đi thẳng đến cách bọn Hàn Sâm còn có mười, hai mươi mét mới ngừng lại, dùng đôi mắt to nhìn bọn họ ở bên này.
- Tới. . . Tiểu bảo bối đến bên này nè. . .
Trên mặt Hàn Sâm tươi cười, duỗi ra hai tay vẫy Tiểu Hồng Mã, như là đang gọi trẻ con.
Thế nhưng mà Tiểu Hồng Mã lại lui về phía sau hai bước, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác cùng không tín nhiệm.
Hàn Sâm lúc này mới cảnh giác, biểu lộ vừa rồi của mình thật sự quá giống như là quái thúc thúc dụ dỗ trẻ con, vội vàng thu lại nụ cười trên mặt, lộ ra vẻ mặt thuần khiết vô tội nhìn Tiểu Hồng Mã, trong lòng vẫn đang suy nghĩ phải làm như thế nào mới có thể dụ dỗ Tiểu Hồng Mã đi tới.
Hàn Sâm lấy thịt mình mang theo ở trên người ra để ở dưới đất, ra hiệu cho Tiểu Hồng Mã tới ăn, nhưng mà Tiểu Hồng Mã chỉ nhìn thoáng qua, liền không có bất kỳ hứng thú gì nữa.
- Ngựa phải ăn cỏ mới được sao?
Trong lòng Hàn Sâm buồn bực, sờ lên trên người, cũng không có cái gì khác có thể hấp dẫn Tiểu Hồng Mã, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao.
Thế nhưng mà con Tiểu Hồng Mã kia sau khi nhìn trong chốc lát, lại tựa hồ đã hơi có chút yên tâm, đi vài bước về phía Hàn Sâm bên này.
Đàn ngựa bên kia đã chấn động, không biết có bao nhiêu con ngựa vây ở bên ngoài, không ngừng hí dài sang bên này, giống như là đang khuyên Tiểu Hồng Mã trở về, hoặc giống như là đang cảnh cáo Hàn Sâm đừng có ý đồ bất lợi đối với Tiểu Hồng Mã.
Hàn Sâm đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ, nếu như nói sói ngựa đều kiêng kị lẫn nhau, cho nên mới không muốn đặt chân tới mảnh đất này, như vậy thì hiện tại Tiểu Hồng Mã đã vào, đàn ngựa ở dưới tình huống vội vã như thế, tại sao chúng còn chưa xông lại đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận