Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1764. Không gian dị chủng

Núi cao bao nhiêu mới được tính là núi cao?
Điều này cũng không có một kết luận chính xác, hệt như việc không có ai biết Vô Định Sơn cao bao nhiêu, đây cũng là chuyện không có kết luận.
Gần như không có sinh vật nào đến núi Vô Định Sơn, cũng chưa có người nào từng thấy rốt cuộc đỉnh núi Vô Định Sơn có cái gì.
Ngay cả những dị chủng đỉnh cấp bên trong Vô Định Giới cũng chưa từng có ai dám leo lên Vô Định Sơn nửa bước, bọn họ chỉ biết ở trên ngọn núi kia, chủ nhân Vô Định Giới ấy, đó chính là vua chân chính.
Thế nhưng lúc này trên đỉnh Vô Định Sơn lại có hai con dị thú một lớn một nhỏ, lớn giống như thỏ, nhỏ giống như sư tử, mà con thú nhỏ ở bên cạnh toàn thân vàng rực, còn có một cô gái ung dung lộng lẫy.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, phong tình ngàn vạn khí chất cao nhã, nhưng đặc biệt nhất lại là chiếc sừng trên đầu của nàng, không khác chút nào với sừng của Độc Giác Thú thuần khiết nhất thiên hạ.
Lúc này bàn tay cô gái như ngọc trắng đang vuốt ve bộ lông màu vàng trên người thú nhỏ, vẻ mặt mang theo nụ cười không thể dùng lời để miêu tả.
“Rốt cuộc huyết mạch của nó thế nào? Có mấy phần huyết mạch của Hống?” Thanh Mao Thú nhìn con thú nhỏ ngủ say, không nhịn mà được hỏi.
“Không đến năm phần.” Cô gái bình tĩnh nói.
“Chỉ không đến năm phần sao? Ta còn tưởng rằng sẽ cao hơn một chút.” Thanh Mao Thú khẽ nhíu mày, rõ ràng đáp áp này cũng không thể khiến nó hài lòng.
“Không đến năm phần, nhưng khả năng của nó lại hơn cả mười phần.” Cô gái lại nói tiếp.
“Có ý gì?” Thanh Mao Thú kinh ngạc nói.
Tay của cô gái vuốt ve bộ lông của thú nhỏ, vẻ mặt kỳ quái nói: “Không biết rốt cuộc nó sinh ra từ đâu, sao lại có huyết mạch của Hống, nhưng xem tình trạng hiện tại của nó, tiềm lực huyết mạch của nó rất lớn, mạnh hơn cả Hống thuần khiết, có lẽ nó có thể tiến xa hơn không chừng.”
“Sao có thể như vậy được? Bên trong thân thể nó còn có huyết mạch mạnh mẽ hơn cả Hống sao?” Thanh Mao Thú không dám tin tưởng nói.
“Không có huyết mạch nào mạnh mẽ hơn Hống cả, nhưng khi những huyết mạch không tính là hùng mạnh đó kết hợp với huyết mạch của Hống, không biết tại sao lại diễn hóa ra biến hóa tới mức này, khiến nó sở hữu khả năng huyết mạch thuần khiết hơn hẳn. Có lẽ về sau loại khả năng này sẽ khiến nó đi xa hơn Hống thuần khiết nhiều.” Lúc cô gái nói chuyện, con ngươi càng ngày càng sáng, ánh mắt giống như đang lay động.
“Nếu thật sự như thế, vậy thì tốt quá rồi.” Thanh Mao Thú cực kỳ vui vẻ, có điều quay lại hỏi: “Vì sao ngươi không cho ta giết hạ tộc kia?”
“Hạ tộc đó không thể giết.” Cô gái khẽ lắc đầu, trên mặt lộ vẻ quái dị: “Giữa bọn họ có ràng buộc đặc biệt nào đó, ta không nhìn ra vì sao lại có ràng buộc như thế, nhưng giết hắn, có lẽ sẽ khiến tương lai của tên nhóc kia xuất hiện biến số, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy.”
“Một kẻ hạ tộc cũng xứng xuất hiện ràng buộc sâu xa với Hống cao quý ư?” Thanh Mao Thú nói với vẻ hung ác, hận không thể lập tức băm thây Hàn Sâm thành vạn đoạn.
“Có trời mới biết lúc tên nhóc này trưởng thành đã phải trải qua những gì, nếu dựa theo đạo lý mà nói, huyết mạch Hống cũng đã tuyệt diệt, không có khả năng xuất hiện ở thế gian, sự xuất hiện của bản thân nó chính là một dị số.” Dừng một lát, cô gái còn nói thêm: “Tóm lại, không nên đụng chạm với hạ tộc kia, cũng đừng có bất kỳ liên hệ gì với hắn, hắn có thể chết ở trong tay bất kỳ người nào, nhưng tuyệt đối không thể chết ở trong tay của chúng ta.”
Hàn Sâm xuất phát tiến về phía không gian dị chủng, cái gọi là không gian dị chủng kia cũng không thể xem như là một không gian riêng biệt, nó giống không gian của một khu vực nào đó bị bóp méo kéo dãn hơn.
Giống như ban đầu chỉ có không gian của ngọn núi, sau khi bị bóp méo kéo dãn ra, phạm vi nơi đó vẫn là một ngọn núi, thế nhưng sau khi tiến vào lại có thể là những dãy núi sông rộng xa ngàn dặm.
Thánh Thiên Đường và Vô Định Sơn cũng là không gian như vậy, chỉ có điều loại không gian dị chủng đẳng cấp này đã vặn vẹo kéo dãn không chỉ là một ngọn núi, mà là một vùng tinh không.
Không gian dị chủng mà Hàn Sâm muốn tới không hề khủng bố như vậy, nó chỉ là một ngọn núi, vốn dĩ nơi đó chỉ có mấy ngọn núi đá nhỏ, cao nhất không quá mấy trăm mét.
Thế nhưng từ lúc dị biến lại hình thành lên một dãy núi liên miên mấy trăm dặm, trong đó thỉnh thoảng có dị chủng qua lại, cũng không biết bọn chúng sinh ra từ đâu.
Quý tộc người Kate sẽ thỉnh thoảng sẽ tới đây săn giết dị chủng, bên trong đó không thiếu đoàn đội và một vài chiến đội.
Những chiến đội phát triển tự do này không phải thứ mà chiến đội Ma Thuật Sư có thể so sánh được, mặc dù thành viên chiến đội không nhiều, nhưng trên cơ bản đều là quý tộc.
Về phần dị chủng, trừ khi có thế lực lớn che chở, nếu không bình thường đều không dám lộ ra thân phận dị chủng của bản thân ở trước mặt người khác.
Hàn Sâm để Bảo Nhi ở lại bên trong Tí Hộ Sở, đại vũ trụ gen thực sự quá nguy hiểm, khi không có năng lực tự vệ, Hàn Sâm cũng không muốn Bảo Nhi đi theo mình mạo hiểm.
Đặc biệt sau khi trải qua chuyện của Kim Mao Hống, Hàn Sâm càng trở nên cẩn thận hơn.
Hàn Sâm mặc trên người chiến giáp Động Huyền, toàn bộ cơ thể hoàn toàn bị bao ở bên trong khôi giáp, khí tức trên người Hàn Sâm cũng dùng sức mạnh của Động Huyền để thay đổi, cho dù là .Joe cũng không nhận ra hắn chính là Hàn Sâm.
Sau khi tiến vào không gian dị chủng, Hàn Sâm phải dùng hết sức săn giết dị chủng, nhưng Hàn Sâm cũng không muốn để Vũ tộc biết được hắn không phải người bình thường.
Để tránh Vũ tộc suy nghĩ quá nhiều, cho nên cũng chỉ có thể như thế.
Hắn lái một chiếc xe gắn máy việt dã lên đường, thấy phía trước chỉ có ngọn núi đá không cao lắm, nhưng khi Hàn Sâm lái xe máy tiến vào đường núi thì lại phát hiện dường như phía sau từng ngọn núi không có điểm cuối.
Nơi này chính là không gian dị chủng mà Hàn Sâm muốn tới. Từ lúc tiến vào vùng núi, ánh mắt Hàn Sâm vẫn không ngừng rà soát xung quanh, tìm kiếm con mồi có thể xuất hiện.
Xe máy bị Hàn Sâm nhét vào chân núi, nếu như may mắn, lúc trở về xe máy vẫn còn, có lẽ còn cần dùng đến.
Mới vòng qua một đường núi, Hàn Sâm đột nhiên cảm giác bên trong rừng đá phía trước có khí tức sinh vật, thế là lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, ánh mắt nhìn chằm chằm khu rừng đá nọ.
Rất nhanh, Hàn Sâm lập tức nghe được tiếng bước chân sột sột soạt soạt, không bao lâu có một bóng dáng đi ra từ trong rừng đá, sau khi thấy rõ bóng dáng kia, Hàn Sâm không khỏi nôn nao.
Đó là một cô bé mười lắm mười sáu tuổi, trên đầu không có tai mèo, phía sau cũng không có đuôi mèo, hẳn không phải là người Kate.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát một lúc lâu, cũng không hề nhìn ra đặc thù của ngoại tộc từ trên người nàng, gần như nhìn không khác chút nào với nhân tộc.
Thế nhưng khí tức trên người cô bé kia lại khiến cho Hàn Sâm biết rõ, nàng không thể nào là nhân loại, cho đến bây giờ, ngoại trừ Hàn Sâm, nhân loại vẫn chưa có quý tộc đại vũ trụ, huống chỉ là một cô bé quý tộc mười lăm mười sáu tuổi.
Trên người cô bé không có chiến giáp gen, nhưng lại hóa dị chủng, mặc giáp da màu trắng, chân mang giày da nhỏ màu trắng, bên hông †reo một thanh trường đao bằng da, tùy ý buộc tóc thành hình đuôi ngựa, ngũ quan vô cùng tinh xảo, nhìn xinh xắn và bừng bừng khí thế anh hùng.
Hàn Sâm đang đánh giá thiếu nữ kia, thiếu nữ lại rút đao từ bên hông ra, đao màu tím khuyết như trăng, chỉ vào Hàn Sâm nhẹ giọng quát: “Ta là cướp! Mau giao trứng của ngươi ra đây.”
Hàn Sâm kinh ngạc nhìn thiếu nữ, trong lúc nhất thời tưởng rằng lỗ tai của bản thân có vấn đề, hoặc là dạo gần đây không nghỉ ngơi tốt, cho nên mới nghe lầm.
Hết chương 1764.
Bạn cần đăng nhập để bình luận