Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 572: Phiền Toái Tới Rồi

An Ny trở lại gian phòng của mình, trích xuất hình ảnh từ trong camera giám sát ra một cái máy truyền tin đặc thù.
Cùng lúc đó, ở bên trong một căn phòng làm việc, một người đàn ông trung niên mở đoạn hình ảnh này ra, sau khi yên lặng xem xong, nhắm mắt lại dựa vào ghế, giống như đang nghỉ ngơi, một hồi lâu sau mới mở to mắt ra, lại nhìn một lần nữa.
- Nhất tâm nhị dụng, thật sự là hậu nhân của Hàn Kính Chi sao? Lời tiên đoán lúc trước của Hàn Kính Chi thật sự sẽ ứng nghiệm sao?
Trung niên này khẽ nhíu mày, trầm ngâm lầm bầm lầu bầu.
Máy truyền tin ở lên bàn lại vang lên, trung niên kia nhìn thoáng qua dãy số ở phía trên, trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười, sau khi tiếp nhận cuộc gọi, lập tức hình ảnh của một cô gái xinh đẹp từ trong máy truyền tin nhảy ra ngoài.
- Yên Nhiên, như thế nào hôm nay lại rảnh rỗi gọi cha thế, không đi theo anh bạn trai nhỏ của con sao?
Trung niên kia cười tủm tỉm trêu ghẹo nói.
Mặt của Kỷ Yên Nhiên lập tức ửng đỏ, gắt giọng:
- Cha. . . cha nói cái gì đó? Con vẫn luôn rất hiếu thuận quan tâm tới cha còn gì.
- Con gái của cha cực kỳ ngoan, có hiếu tâm quan tâm tới cha nhất, nhưng mà thời gian liên lạc với cha gần đây ít hơn lúc trước rất nhiều nha. Có thời gian, trò chuyện với mẹ con đi, mặc dù mẹ con mạnh miệng, nhưng mà mỗi ngày đều nhắc tới con.
Trung niên kia cười nói.
- Con biết rồi, mới vừa nói chuyện với mẹ xong, bị mẹ quở trách rất lâu.
Kỷ Yên Nhiên nói.
- Đúng rồi, chờ sau khi thời gian quân ngũ của hắn chấm dứt, dẫn hắn trở về để cho mẹ con nhìn một chút đi, tuổi của các con cũng không nhỏ nữa, nếu không có vấn đề gì, sau này nhớ cố gắng một chút, cha và mẹ con vẫn chờ ôm cháu ngoại đấy.
- Cha, cha muốn gả con đi như vậy à?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Yên Nhiên đỏ bừng, lại có chút mừng thầm.
- Ồ, nói như vậy là con không hài lòng với tiểu tử họ Hàn kia à? Vậy được, để cha bảo An Ny ném hắn vào trong Hắc Tử Tinh đi đào quáng, con lại đi tìm người khác vừa ý.
Trung niên kia ra vẻ mặt lạnh nói.
Biết cha sao bằng con gái, Kỷ Yên Nhiên sao có thể không nhìn thấu thủ đoạn của trung niên, cô cười hì hì nói:
- Được rồi, cha đừng diễn nữa, chờ sau khi thời gian phục vụ quân ngũ của hắn chấm dứt, con liền dẫn hắn trở về cho mọi người nhìn, nếu như mọi ngườs không thoả mãn, tự con sẽ đá hắn vào trong Hắc Tử Tinh đi đào quáng.
- Có lòng tin như vậy, xem ra con gái ngoan của cha thật sự đã bị mê hoặc rồi, con gái nuôi hai mươi mấy năm, cứ như vậy bị dụ chạy, đau lòng quá. . .
- Cha, đừng có diễn nữa được hay không, chẳng phải là mấy chiêu đó dùng đi dùng lại thôi sao?
. . .
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, nụ cười trên mặt người đàn ông trung niên thu liễm, vừa cẩn thận nhìn một lượt tư liệu An Ny gửi về gần đây, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn trầm ngâm không nói.
- Hàn Kính Chi à Hàn Kính Chi, dù cho ông đã chết cũng không để mọi chuyện bình yên được. . .
Hồi lâu sau, người đàn ông trung niên mới thở dài một tiếng, đóng tất cả tư liệu lại.
Cùng An Ny chiến một trận, khiến cho tinh thần lực của Hàn Sâm tiêu hao rất lớn, cũng không tiếp tục luyện tập Song Phi Kiếm Pháp nữa, trở lại phòng ngủ, nằm ở trên giường đăng nhập Internet tra cứu một ít tin tức.
Có rất nhiều hãng truyền thông của Liên Minh đều đang đưa tin chuyện tranh cử nguyên thủ lần này, chuyện này ở trong Liên Minh chính là đại sự hàng đầu, người của tất cả các tinh hệ được đề cử đều đang ra sức tuyên truyền chính mình, tận khả năng tranh thủ phiếu bầu.
Trong danh sách rất nhiều người ứng cử viên, Hàn Sâm thấy được một cái tên có chút lạ lẫm nhưng mà lại có chút quen thuộc.
- Kỷ Nhược Chân. . . nếu như ông ta trúng tuyển nguyên thủ. . .
Hàn Sâm đọc một lần, nhịn không được hít sâu một hơi, thần sắc trở nên có chút cổ quái.
Lại lật nhìn thêm một ít những tin tức khác, rất nhiều tin tức đều là về Tí Hộ Sở, thiếu niên thiên tài không đến hai mươi tuổi nào đó đã hoàn thành thần tiến hóa, Siêu Việt Giả nào đó lại chém giết sinh vật thần huyết, Bán Thần nào đó một quyền đánh nổ một chiếc chiến hạm của Tu La tộc. . ., các loại tin tức, nhiều đến mức làm cho hắn choáng váng.
- Phải thành Bán Thần, nếu không cuối cùng khó có thể đứng ở trên chúng sinh.
Ánh mắt của Hàn Sâm lập loè, hắn có lòng tin có thể thành tựu Bán Thần, chỉ là trụ cột nhất định phải xây xong, nếu không tấn chức Bán Thần chính là cục diện thập tử vô sinh.
Hơn nữa cho đến nay nhân loại không có ai có thể thành công tiến vào không gian thứ năm của Tí Hộ Sở mà sống sót, không ai biết không gian thứ năm của Tí Hộ Sở là tồn tại như thế nào.
Hàn Sâm không mong có thể xưng bá thiên hạ, nhưng mà nếu muốn tiêu dao tự tại, không thể bao trùm ở phía trên thế nhân, thì sẽ phải chịu ước thúc.
Hơn nữa cái chết của cha khó bề phân biệt, nếu không có lực lượng, làm sao có thể tra rõ ràng được.
Lúc Hàn Sâm đang suy tư, máy truyền tin lại đột nhiên vang lên, bên trên biểu hiện là Dương Mạn Lệ.
Hàn Sâm biết nếu như không có chuyện gì đặc biệt, Dương Mạn Lệ sẽ không có khả năng tìm mình, trực tiếp tiếp nhận cuộc gọi, hình ảnh của Dương Mạn Lệ lập tức từ trong máy truyền tin nhảy ra ngoài.
- Chỉ sợ là cậu sẽ có phiền toái rồi.
Vẻ mặt của Dương Mạn Lệ có chút ngưng trọng.
- Phiền toái gì?
Hàn Sâm thuận miệng hỏi, cho tới hiện tại phiền phức của hắn cũng chưa từng đứt đoạn, cũng không sợ thêm nhiều một chuyện hai chuyện.
- Tổ hành động đặc biệt an toàn cho chúng ta một nhiệm vụ, chúng ta cần phải bảo vệ một người vừa mới tấn chức lên không gian thứ hai Tí Hộ Sở.
Dương Mạn Lệ nói.
- Người đang ở Nữ Thần Tí Hộ Sở của chúng ta?
Hàn Sâm hỏi.
- Không, đang ở trên băng nguyên, hiện tại đang ở Tinh Luân Tí Hộ Sở.
Dương Mạn Lệ đáp.
- Người này rất đặc biệt?
Hàn Sâm không cho rằng Dương Mạn Lệ sẽ bởi vì một người bình thường được bảo hộ mà nói có phiền toái.
- Con trai của vị ở Đông Lâm kia.
Dương Mạn Lệ lộ ra vẻ nghiêm túc nói.
Hàn Sâm lập tức nao nao:
- Trùng hợp như vậy?
- Đúng là trùng hợp như vậy đấy, cho nên tôi mới nói cậu có phiền toái, vị kia chỉ sợ là sẽ không ngồi nhìn cậu tiếp tục chiếm cứ Hắc Thần Tí Hộ Sở, những người dưới tay cậu đều nghe lệnh của vị Đông Lâm kia, hiện tại con trai của ông ta đến rồi, cậu muốn giữ Hắc Thần Tí Hộ Sở lại chỉ sợ có chút không dễ dàng.
Dương Mạn Lệ nói.
- Để cho chúng ta trở thành người giám hộ của y, vị Đông Lâm kia thật sự là giỏi tính toán, nhưng mà tôi lại không có cách nào từ chối.
Hàn Sâm khẽ cười nói.
- Cậu vẫn còn cười được?
Dương Mạn Lệ lườm Hàn Sâm, nếu như là cô ta ở vào vị trí hiện tại của Hàn Sâm, chỉ sợ là sẽ ăn không ngon rồi, Hàn Sâm vẫn còn cười ra tiếng được.
Hàn Sâm cười nói:
- Vì sao không cười nổi? Vị Đông Lâm kia tính toán dù cho tốt, cũng cần con của ông ta có bản lĩnh có thể nắm giữ Hắc Thần Tí Hộ Sở mới được, hơn nữa chúng ta còn có hợp đồng, vị Đông Lâm kia cũng không thể mở miệng đuổi chúng tôi đi.
- Nói thì nói thế không sai, nhưng mà về sau những người kia không nghe theo sự chỉ huy của cậu, chỉ nghe theo con trai của người kia, cậu có biện pháp gì?
Dương Mạn Lệ cảm thấy cách nghĩ của Hàn Sâm quá ngây thơ rồi.
- Vậy cũng không sao cả, có tôi tại, Hắc Thần Tí Hộ Sở sẽ tồn tại, tôi không ở đó, Hắc Thần Tí Hộ Sở tất diệt.
Hàn Sâm lạnh nhạt nói, giọng nói hết sức bình tĩnh.
Dương Mạn Lệ lại nghe tới thân thể run lên, ở trong giọng nói bình tĩnh kia, Dương Mạn Lệ lại thấy được sự bá đạo khó tả, trước kia cô ta chưa bao từng thấy những thứ này ở trên người Hàn Lâm.
- Y muốn gặp anh.
Dương Mạn Lệ hít sâu một hơi nói.
- Sắp xếp vào ngày mai đi, hôm nay quá muộn rồi.
Hàn Sâm lười rời khỏi giường tiến vào Tí Hộ Sở, sau khi dặn dò Dương Mạn Lệ vài câu liền dập máy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận