Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2957. Dụng cụ Tỉnh giới.

Tượng ngọc được chế tạo từ sừng Thánh Kỳ Lân, có dáng vẻ giống như Uyển Nhi, bị Tần Tu và tàn hồn phụ thuộc vào. Sau khi tàn hồn của Tần Tu tan đi, tượng ngọc tự động thu nhỏ lại rồi rơi xuống trong tay Hàn Sâm.
Tần Tu cũng đã bảo Hàn Sâm mang theo tượng ngọc đến Thánh Điện.
Hàn Sâm vẫn luôn thắc mắc rằng Tần Tu bảo hắn mang tượng ngọc đến Thánh Điện làm gì. Lúc này tượng ngọc tỏa ra nhiệt độ nóng rực, như muốn bay ra khỏi túi áo ngực của Hàn Sâm. Hàn Sâm biết chuyện này có gì đó khác thường.
Vừa muốn lấy tượng ngọc ra xem một thử rốt cuộc là có chuyện gì, thì Lão Điêu cũng đã xông vào bên trong Thánh Điện, trên thân mang theo từng đợt khói đen, đánh về phía Hàn Sâm giống như gió bão.
Thân hình Hàn Sâm lóe lên, dịch chuyển đến đằng sau tượng đá của Tần Tu. Lão Điêu lập tức vừa sợ vừa giận, cưỡng ép thu hồi sức mạnh trên người lại, không dám làm tổn hại đến tượng đá của Tần Tu.
“Cút ra ngay cho ta!” Lão Điêu gầm lên, từng mảnh mặc vũ trên người nó bắn về phía Hàn Sâm giống như một cơn mưa tên.
Hàn Sâm không trả lời nó mà trốn tránh xung quanh tượng đá. Thế nhưng, những chiếc lông đen kia như có sinh mệnh vậy, cứ đuổi theo Hàn Sâm, lách qua tượng đá một cách hoàn mỹ.
Mặc dù Hàn Sâm chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Tần Tu, nhưng mà khí chất tản ra từ tượng đá này quả thật đúng là Tần Tu rồi. Loại khí chất đặc biệt này giống y hệt với tàn hồn của Tần Tu, là thứ mà người khác không thể bắt chước được.
Nhưng mà Hàn Sâm vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. Bởi vì theo như truyền thuyết thì Thánh Chủ mặc một bộ áo giáp, chưa ai được nhìn thấy chân dung của hắn. Tượng đá nơi này lại là một mặc áo vải bình thường, có thể thấy rõ bộ dáng, cũng không thấy áo giáp gì cả.
Người Hàn Sâm không ngừng dịch chuyển giữa các tượng đá. Lão Điêu sợ làm hỏng tượng, cho nên thấy vô cùng cố ky. Trong lúc nhất thời nó cũng không làm gì được Hàn Sâm.
“Không được làm hư hỏng tượng đá.” Sau khi Ma Nữ đuổi những Không Mị do Bảo Nhi khống chế đi, lập tức đuổi tới cùng với cự thú Vô Nhãn.
“Ta đương nhiên biết.” Lão Điêu tức giận đáp lại.
Nếu không phải vì kiêng dè tượng đá, thì hắn đã sớm ghim Hàn Sâm trên mặt đất rồi, sao còn để cho hắn nhảy tới nhảy lui ở trước mắt như này được, nhìn thôi đã thấy tăng xông rồi ấy chứ.
Ma Nữ và Vô Nhãn cũng ra tay vây giết Hàn Sâm, nhưng mà Hàn Sâm vốn là người am hiểu quần chiến, lúc này lại có cung điện và tượng đá làm vật che chắn. Tuy đám Ma Nữ rất mạnh, nhưng cũng không làm gì được Hàn Sâm cả, trong lòng bọn chúng cảm thấy vô cùng bực tức.
“Chư vị tiền bối, tại hạ có một cách này, có thể giúp các ngươi bắt Hàn Sâm, không biết chư vị tiền bối có hứng thú nghe một chút hay không?” Một giọng nói ôn hòa của một người đàn ông truyền đến từ bên ngoài cửa lớn Thánh Điện.
Bọn Ma Nữ quay đầu nhìn lại, thấy người nói chuyện là Quốc Sư Cổ Uyên của tộc Hoàng Cực. Sau khi hắn chạy thoát lại không hề rời đi, còn nhân lúc tới đây làm loạn nữa.
Chỉ là Cổ Uyên cũng không bước vào Thánh Điện, chỉ đứng ở ngoài cửa, mỉm cười lên tiếng.
Không đợi đám Ma Nữ nói chuyện, Cổ Uyên lại nói: “Ta có một dị bảo có thể giải quyết hoàn cảnh khó khăn của chư vị tiền bối bây giờ, chỉ cần chư vị giúp tại hạ một vấn đề nhỏ thôi, không biết ý chư vị thế nào?”
“Ngươi muốn dịch gen của Thánh Thể sao?” Ma Nữ nhìn về phía Cổ Uyên, hừ lạnh.
“Chắc tiền bối biết rõ, hoàng thể của tộc Hoàng Cực bọn ta thật ra là vật thí nghiệm của dịch gen Thánh Thể. Hơn nữa còn là vật thí nghiệm thất bại, tâm nguyện cả đời của bọn ta đó là có thể làm hoàng thể hoàn thiện một cách chân chính.” Cổ Uyên nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
“Đáng tiếc ngươi phải thất vọng rồi. Dịch gen Thánh Thể hoàn toàn là không có thành phẩm thật, cho đến khi Thánh Vực bị hủy, dịch gen Thánh Thể cũng chưa từng thành công một lần nào.” Ma Nữ lạnh lùng đáp.
“Tại hạ cũng không dám hy vọng xa vời về thành phẩm của dịch gen Thánh Thể, chỉ hy vọng có thể lấy được tài liệu hoặc là phối phương nghiên cứu năm đó. Chỉ cần có thể giúp cho tộc Hoàng Cực bọn ta có được một phương hướng chính xác thôi thì ta đã thấy thỏa mãn rồi. Mong rằng tiền bối thành toàn cho.” Cổ Uyên hơi cúi đầu hành lễ.
“Được. Nếu như ngươi giúp bọn ta bắt được Hàn Sâm, thì ta có thể làm chủ đưa tài liệu dịch gen Thánh Thể cho ngươi. Nhưng mà ngươi đừng kỳ vọng quá cao vào thứ đó, trận chiến năm đó đã hủy gần hết tài liệu
Ai”
rồi, chỉ còn lại một phần nhỏ trong đó thôi.” Ma Nữ nói.
“Đa tạ tiền bối đã thành toàn.” Cổ Uyên lại hành lễ.
“Nói nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc ngươi có cách gì giúp bọn ta bắt hắn không thế?” Lão Điêu vừa đuổi Hàn Sâm vừa kêu lên.
Cổ Uyên móc một vật từ trong ngực ra, ném về phía Ma Nữ, sau đó nói: “Có dị bảo này, tin chắc với năng lực của mấy vị có thể bắt giết người này dễ như trở bàn tay.”
Ma Nữ đưa tay tiếp được vật kia, thấy đó là một vật hình cầu, trông giống mô hình của một tinh cầu.
“Dụng cụ Tinh Giới, đây là vật mà tên nô tài kia trộm được từ phòng thí nghiệm đúng không?” Ma Nữ nhận ra thứ trong tay là cái gì ngay lập tức.
Vẻ mặt Cổ Uyên không hề thay đổi, lạnh nhạt nói: “Lúc trước Thánh Vực gặp đại nạn, tổ tiên ta cũng chỉ muốn bảo tồn thực lực cho Thánh Chủ, mới cố gắng giảm bớt tổn thất của Thánh Vực, để lúc Thánh Chủ Đông Sơn tái khởi thì có thể góp một chút sức lực cho Thánh Chủ.”
“Hừ.” Ma Nữ Dì Mị hừ lạnh một tiếng, mặc dù biết lời này của Cổ Uyên là nói hươu nói vượn, nhưng nàng lại chẳng muốn phản bác, chỉ từ tốn nói một câu: “Nếu như bắt giữ được Hàn Sâm, bổn tọa sẽ cho ngươi thứ mà ngươi muốn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận