Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3116. Thái phó Kiếm Bất Cô

Trong lòng Bách Lý Thiên Nhai thấy chấn động, suýt nữa thì không biết bản thân đã ra khỏi lâu đài cổ của Phượng gia thế nào luôn.
“Người kia chắc chắn là Kiếm thái phó, không thể nào sai được, chắc chắn là Kiếm thái phó, nhưng sao hắn lại…” Trong đầu Bách Lý Thiên Nhai hỗn loạn vô cùng.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi, sao người mà hắn coi là mục tiêu của cuộc đời - Thái phó của Đại Tần Kiếm Bất Cô lại tự xưng là người hầu của Hàn Sâm, chuyện này làm người ta hãi hùng quá.
Đó là Kiếm Bất Cô đó, là cường giả mà khắp đế quốc Đại Tần ai cũng biết, là cường giả đỉnh cấp mà đến thể lực khổng lồ như Vô Vi Đạo Cung cũng bị hắn quét khỏi Tân quốc, không dám công khai lập giáo bên trong ở Tần quốc nữa.
Bách Lý Thiên Nhai mang theo lòng ngờ vực trở về hoàng cung, phục mệnh với Cảnh Chân hoàng đế.
“Bệ hạ, Thiên Nhai bất tài, không đưa được Thái tử điện hạ về.” Bách Lý Thiên Nhai cười khổ nói.
“Ồ, lần này Bạch Nhi cố chấp tới bất ngờ đấy nhỉ?” Cảnh Chân hoàng đế có hơi kinh ngạc.
“Quả thật là Thái tử điện hạ vô cùng cố chấp, dù Hàn Sâm không có lên tiếng xin hắn, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn ở lại lâu đài cổ của Phượng gia.” Bách Lý Thiên Nhai đáp.
Cảnh Chân hoàng đế khẽ gật đầu, ánh mắt hắn nhìn Bách Lý Thiên Nhai, thấy có hơi kỳ lạ: “Thái phó, hình như sắc mặt của ngươi không tốt lắm thì phải?”
“Bẩm bệ hạ, thần lấy Kỳ giới dò xét thử Hàn Sâm thì bị Hàn Sâm gây thương tích, theo thần suy đoán, khả năng cao là hắn có huyết mạch Thần Linh đặc biệt, hơn nữa rất có thể là huyết mạch Thần Linh cấp
Hủy Diệt có liên quan tới tinh thần lực.” Bách Lý Thiên Nhai nói với vẻ chua sót.
Theo hắn thấy thì người ở trong Kỳ giới của hắn mà có thể khống chế ngược lại Kỳ giới bằng tinh thần lực thì chắc chắn là kẻ có huyết mạch Thần Linh mạnh hơn hắn, nếu không thì chẳng thể nào giải thích nổi.
“Huyết mạch Thần Linh cấp Hủy Diệt à?” Cảnh Chân hoàng đế khẽ cau mày.
Ở khắp đại vũ trụ đế quốc, hiện giờ cũng mới chỉ phát hiện được tổng cộng mười hai toà Thần miếu chính cấp Hủy Diệt. Tần đế là cường thế nhất, một nước một nước có tận bốn tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt, đây cũng là cội nguồn của Tần quốc mạnh mẽ.
Mà sáu đại đế quốc khác, bình thường thì đều chỉ có một, hai tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt thôi, nước nào mạnh nhất thì cũng chỉ có ba tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt là cùng.
Nhưng trong bốn tòa Thần miếu cấp Hủy Diệt của Tần quốc này, nhưng Thần miếu thực sự nằm trong tay của hoàng tộc thì cũng chỉ có hai tòa mà thôi, còn hai tòa khác thì nằm trong tay của hai vị đại quý tộc trong tay. Bọn họ vốn không phải người của Tần quốc, cũng vì sau khi quốc gia của bọn họ bị tiêu diệt nên bọn họ tới Tần quốc an cư lạc nghiệp, trở thành trụ cột của Tần quốc.
Trên thực tế thì từ sau khi Tần quốc cải cách chính trị, thực hiện pháp chế thì mới có nhiều cường giả tới Tần quốc, làm Tần quốc càng ngày càng lớn mạnh. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu cho việc vì sao Tần quốc lại kiên trì thực hiện pháp chế như vậy, từ Hoàng đế đến đại thần cứ hở ra là lại nói tới pháp luật.
Nhưng ngoài mười hai toà Thần miếu cấp Hủy Diệt này, không phải là không có cách có được huyết mạch Thần Linh cấp Hủy Diệt khác. Ở trong một vài thần mạch siêu cấp có sinh ra dị tượng có thần mạch nguyên thủy, nếu vận may tốt thì có lẽ sẽ lấy được huyết mạch Thần Linh cấp Hủy Diệt, loại thần mạch này được gọi là thân mạch hoang dã.
Bởi vì không có sự tồn tại của Thần miếu, cũng không có sự gia trì của Thần Linh hợp thể, nên có vẻ thần mạch hoang dã yếu hơn thần mạch chính một ít.
Nhưng mà dù có yếu tới đâu thì thần mạch cấp Hủy Diệt cũng đều vô cùng kinh khủng, đủ để Cảnh Chân Đế coi trọng.
“Tên Hàn Sâm kia có thần mạch cấp Hủy Diệt, lại thân thiết với Thái tử như thế, phải chăng trong chuyện này có huyền cơ gì đó?” Cảnh Chân Đế cau mày thì thào.
Vẻ mặt của Bách Lý Thiên Nhai ở bên trông cổ quái, hắn nói: “Bẩm bệ hạ, Hàn Sâm có vấn đề hay không thì thần không biết, nhưng thần lại thấy Kiếm thái phó ở bên cạnh hắn.”
“Cái gì? Ý của ngươi là thầy giáo ư?” Thoáng cái Cảnh Chân Đế đã đứng bật dậy, mắt cũng trừng lớn.
Với Cảnh Chân Đế, Kiếm Bất Cô không chỉ là Thái phó, quan hệ của hắn và Kiếm Bất Cô giống y chang như quan hệ của Bách Lý Thiên Nhai và Tần Bạch vậy. Kiếm Bất Cô nhìn Cảnh Chân Đế lớn lên từ nhỏ, thay vì nói là quân thần thì nói tình cảm giữa bọn họ giống cha con thì đúng hơn. Ở sâu trong nội tâm của Cảnh Chân Đế, hắn có một sự ỷ mà người khác rất khó hiểu được vào Kiếm Bất Cô.
Kiếm Bất Cô khác với Bách Lý Thiên Nhai, hắn cũng không phải là một vị Thái phó nghiêm nghị gì, nhưng hắn lại dậy dỗ Cảnh Chân Đế trở thành minh quân thời thịnh thế.
Nhưng mà vào mười mấy năm trước, Cảnh Chân Đế đã ép Kiếm Bất Cô có quan hệ sâu xa với Vô Vị Đạo Cung ra tay với Vô Vi Đạo Cung, chỉ vì hắn muốn đuổi Vô Vi Đạo Cung ra khỏi Tần quốc.
Mà Kiếm Bất Cô cũng đã phụng mệnh của hắn vào Vô Vi Đạo Cung, đuổi Vô Vi Đạo Cung ra khỏi Tần quốc. Nhưng sau đó, Kiếm Bất Cô chỉ để lại một bức thư rồi từ quan rời đi, còn phát đại nguyện trong vòng hai mươi năm sẽ không hề dùng tới vũ lực.
Cảnh Chân Đế không thấy hối hận khi làm như vậy, Vô Vi Đạo Cung có ảnh hưởng quá lớn tới lòng dân, nếu hắn không diệt bỏ nơi đó thì hoàng gia rất khó thu được lòng dân. Mà lúc ấy người có năng lực làm được chuyện này cũng chỉ có mình Kiếm Bất Cô thôi.
Mặc dù không hối hận, nhưng Cảnh Chân Đế lại thấy rất áy náy với Kiếm Bất Cô, những năm này hắn vẫn luôn phái người âm thầm điều tra tung tích của Kiếm Bất Cô nhưng chẳng thu được tin tức gì. Không ngờ giờ phút này lại nghe được tin tức về Kiếm Bất Cô.
“Thầy… Thầy giáo… Hắn có khỏe không?” Giọng Cảnh Chân Đế run run.
Bách Lý Thiên Nhai nghe vậy thì sắc mặt càng cổ quái hơn, hắn hé miệng nhưng nhất thời không biết nói gì cho phải.
“Chẳng nhẽ thầy giáo đã xảy ra chuyện gì rồi?” Người Cảnh Chân Đế chợt run rẩy, hắn hiểu rất rõ về Kiếm Bất Cô, Kiếm Bất Cô đã nói hai mươi năm không động võ thì chắc chắn sẽ làm vậy. Dù cho có chết thì hắn cũng cũng tuyệt đối không động võ.
Hắn vẫn luôn lo lắng về chuyện này, là hắn ra lệnh cho Kiếm Bất Cô xử lý kẻ địch mạnh như Vô Vi Đạo Cung, mà Kiếm Bất Cô lại rời khỏi sự bảo vệ của Tần quốc, đã thế còn không dùng tới vũ lực thì thật sự là làm người ta rất tưởng tượng được, hắn rất lo Kiếm Bất Cô sẽ chết đi.
“Không không không, bệ hạ ngươi hiểu lầm rồi, Kiếm thái phó hắn rất khỏe, cũng không bị thương gì, nhưng mà…” Bách Lý Thiên Nhai do dự mãi, không biết có nên nói ra hay không.
“Bách Lý tiên sinh, ngươi đừng nữa thừa nước đục thả câu nữa, nhưng mà cái gì?” Cảnh Chân Đế nghe Kiếm Bất Cô vẫn còn sống khỏe thì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn vội hỏi như cũ.
Bách Lý Thiên Nhai cắn răng rồi mới lên tiếng: “Nhưng Kiếm thái phó tự xưng là người hầu của tên Hàn Sâm kia.”
“Cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Cảnh Chân Đế là ngẩn người, rồi sau đó là nổi giận, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt: “Hay cho một tên Hàn Sâm, hắn lại dám sỉ nhục thầy giáo của ta như thế, trẫm phải diệt cửu tộc của hắn…”
“Bệ hạ bớt giận.” Bách Lý Thiên Nhai vội mở miệng khuyên nhủ: “Kiếm thái phó là nhân vật thế nào chứ, nếu bản thân hắn không muốn thì dù là chư thiên Thần Linh cũng chẳng thể làm hắn cúi đầu. Theo ta thấy thì Kiếm thái phó cũng không bị ép buộc, hơn nữa Hàn Sâm cũng rất khách sáo với hắn, có lẽ hành động này của Kiếm thái phó là có ý sâu xa gì đó.”
Cảnh Chân vốn không phải bạo quân, khi hắn nghĩ lại cẩn thận thì lửa giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
“Nếu Kiếm thái phó ở bên cạnh Hàn Sâm, hơn nữa hôm nay còn cố ý cho ta thấy vậy, chắc là muốn bảo vệ Hàn Sâm. Nếu bệ hạ xử trí Hàn Sâm thì có lẽ sẽ làm hỏng kế hoạch của Kiếm thái phó.” Bách Lý Thiên Nhai nhân cơ hội bèn nói.
Cảnh Chân Đế khẽ gật đầu: “Nếu đã có thầy giáo ở bên cạnh Hàn Sâm thì dù người này có vấn đề gì, thây giáo đều sẽ có thu xếp tính toán. Nếu đến thầy giáo cũng bảo vệ hắn, lại còn không ngăn Bạch Nhi qua lại gần gũi với hắn thì chắc vấn đề của Hàn Sâm không có gì lớn.”
Nói đến đây, trên khuôn mặt của Cảnh Chân Đế toát ra vẻ cười khổ: “Nhưng mà phiền phức do Hàn Sâm gây ra thì lại làm trãm thấy có hơi khó xử rồi.”
Hết chương 3116.
Bạn cần đăng nhập để bình luận