Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Bangl
Một tiểu hành tinh không biết bay đến từ nơi nào va vào phía trên cá voi trắng, ngay lập tức khiến cá voi trắng mất thăng bằng.
Không để Hàn Sâm có nhiều thời gian để suy nghĩ, cá voi trắng đã bị hút vào bên trong lỗ đen, không ngừng xoay tròn nhào lộn trong lỗ đen và có thứ gì đó liên tục đập vào phía trên cá voi trắng, tạo ra những tiếng động khủng khiếp. Cả đám cướp biển ngã trái ngã phải giống như quả hồ lô lăn tới lăn lui.
“Ta không muốn chết!” Xen lẫn trong đó còn có tiếng hét thảm thiết của Ninh Nguyệt.
Cơ thể Hàn Sâm di chuyển nhanh chóng, di chuyển thuận theo cơn quay cuồng của con cá voi trắng, luôn giữ thăng bằng cho bản thân, bộ đồ Khổng Tước Vương Hồn đã mặc ở trên người, sẵn sàng lao ra khỏi vòng xoáy không gian bất cứ lúc nào.
Bảo Nhi chạy loanh quanh trong phòng điều khiển, trong lòng còn ôm củ sâm to màu tím, rõ ràng mức độ quay cuồng này không thể ảnh hưởng đến thăng bằng của nàng.
Tiểu Hồng Điểu đứng trên vai nàng, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Bịch! Không bao lâu sau, đột nhiên cá voi trắng rơi khỏi vòng xoáy. không gian và rơi xuống một vùng biển đen rộng lớn, từng gợn sóng biển vỗ mạnh.
“Đây là nơi nào? Sao lại có biển?” Hàn Sâm khó hiểu nhìn chung quanh, chỉ thấy một vùng biển đen vô tận, nơi nào cũng có sương mù bao phủ, chỗ tầm mắt có thể nhìn được cũng không cách nào nhìn ra quá xa.
Bùm! Bùm!
Xung quanh liên tục có thứ gì đó rơi xuống biển, có thiên thạch, có thực vật, có xác tàu chiến và còn có một ít dị chủng.
Trong khi đám người Hàn Sâm đang sững sờ thì có một tiểu hành tinh rơi xuống và lao vào lòng biển đen. Những con sóng bùng lên đẩy cá voi trắng bay thẳng lên, những con sóng khổng lồ không ngừng cuộn trào, phải mất một lúc mới miễn cưỡng dừng quay cuồng.
Sau đó đám người Hàn Sâm nhìn thấy một cảnh tượng còn kinh khủng hơn, thiên thạch rơi xuống biển đen, xác tàu chiến, rác vũ trụ, hay thậm chí là những thứ vụn vặt, tất cả đều ở trong biển đen giống như mẩu bánh mì ngâm trong nước, đều nhanh chóng bị tan rã.
“Chúng ta… Không phải là đang ở trong dạ dày của nhện lỗ đen đấy chứ…” Hàn Sâm chết lặng khi nhìn thiên thạch như ngọn núi nhanh chóng bị tan chảy, trong lòng thầm nghĩ.
“Tiêu rồi… Chúng ta tiêu đời thật rồi… Sẽ bị tiêu hóa và biến thành phân… Ta không muốn biến thành phân…” Ninh Nguyệt ngồi trên sàn nhà, lau nước mắt và nói.
“Đừng lo lắng, phi thuyền của chúng ta không bị ăn mòn.” Hàn Sâm nhìn vỏ ngoài của cá voi trắng, dù sao nó cũng là phi thuyền có thể so sánh với sinh vật cấp Thần Hóa, dĩ nhiên nó không bị biển đen ăn mòn.
Chẳng qua Hàn Sâm không biết cá voi trắng có thể kiên trì được bao lâu, cho nên hắn vẫn phải mau chóng tìm cách rời khỏi nơi này.
May mắn thay, con nhện lỗ đen quá mức khổng lồ, chỉ thuận miệng hút một cái là đã hút thẳng cá voi trắng vào trong. So với kích thước của nhện lỗ đen thì cá voi trắng còn không bằng một mẩu thịt.
Đoán chừng nhện lỗ đen có thể không phải nhằm vào bọn họ, mà là bọn họ quá xui xẻo, đúng lúc đụng phải lúc nhện lỗ đen cần ăn uống, bị nó hút vào cả thảy.
Từ việc thiên thạch rơi xuống liên tục từ trong sương mù là có thể thấy, e rằng một ngụm của nó đã hút đến đây một vành đai thiên thạch và không ít tiểu hành tinh.
Một lần nữa kiểm soát lại cá voi trắng, điều khiển cá voi trắng bay lên và làm cho cá voi trắng rời khỏi biển đen, đây có thể thật sự là dịch dạ dày của nhện lỗ đen.
Dưới sự điều khiển của Hàn Sâm, cá voi trắng tránh được những mảnh thiên thạch rơi xuống và bay lên trên không, nếu đây là dạ dày của nhện lỗ đen thì chắc hẳn có thể chui ra ngoài từ thực quản.
Sau khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc, không biết bay bao nhiêu lâu, cũng không còn thấy thiên thạch rơi xuống nhưng vẫn không nhìn thấy thành dạ dày và thực quản như trong tưởng tượng.
“Chỗ này thật sự là dạ dày của con nhện lỗ đen sao? Vậy cũng quá lớn rồi, không lẽ chúng ta tiến vào không gian khác?” Hàn Sâm lẩm bẩm một mình với vẻ mặt kỳ quái.
“Chết chắc rồi!” Ninh Nguyệt gào khóc.
Phương Thanh Vũ cười khổ nói: “Nếu ta đoán không sai thì nơi này đúng là bên trong cơ thể của con nhện lỗ đen, hơn nữa rất có thể chúng ta đang ở ngay trong dạ dày của nó, hoặc một bộ phận tương tự như dạ dày. Tuy nhiên, nhện lỗ đen là sinh vật Thần Hóa có lực lượng không gian và trong cơ thể nó cũng có lực lượng không gian. Nếu chúng ta muốn lao ra ngoài, trước tiên chúng ta phải giải quyết được lực lượng không gian này. Nếu không thì có làm gì cũng không thể thoát ra được.”
“Làm thế nào để phá vỡ lực lượng không gian ở đây?” Hàn Sâm nhìn Phương Thanh Vũ và hỏi.
Phương Thanh Vũ lại cười khổ: “Ta cũng chỉ trông thấy thông tin về nhện lỗ đen trong cơ sở dữ liệu của Liên Minh Vạn Bảo, cơ bản có thể suy đoán được một chút, nhưng để nói rõ ra thì ta không có bản lĩnh này. Hy vọng cá voi trắng có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian, nếu không chúng ta sẽ sớm bị nó tiêu hóa.”
Hàn Sâm không nói gì nữa, mở kính Tử Đồng Thần Điệp ra và đưa mắt nhìn vào những lớp sương mù. Quả nhiên hắn thấy những đám sương mù này đều là xích Trật Tự do các hạt không gian tạo thành, làm bóp méo toàn bộ không gian, trật tự của không gian ở trong này đã hoàn toàn bị xáo trộn, căn bản không thể bay ra ngoài trong hoàn cảnh bình thường.
Nhưng dù không bay ra được thì cũng phải thử một lần, không ai biết cá voi trắng có chịu được sự ăn mòn của nước biển và sương mù ở đây hay không, nếu không thoát ra được thì cuối cùng bọn họ chỉ có đường chết.
Hàn Sâm không dám kích hoạt hệ thống vũ khí của cá voi trắng, bởi vì hệ thống vũ khí của cá voi trắng cũng tiêu hao năng lượng của lò phản ứng tinh thể, nếu tiêu hao hết năng lượng thì đến lúc có cơ hội cũng chẳng bay ra ngoài được.
“Tiểu Hồng.” Hàn Sâm gọi Tiểu Hồng Điểu.
Tiểu Hồng Điểu hiểu được ý của Hàn Sâm, hét lên một tiếng và bay khỏi vai của Bảo Nhi, cơ thể hóa thành Hỏa Phượng Hoàng lao vụt ra khỏi miệng của cá voi trắng, phun ra một luồng hỏa diễm vào màn sương mù.
Vậy mà chỉ trông thấy ngọn lửa đỏ thẫm đã đốt cháy xích Trật Tự do các hạt không gian tạo thành, nhưng khi xích Trật Tự không gian bị rạn nứt thì lại càng nhiều không gian đứt đoạn được hình thành, khiến không gian càng trở nên bất ổn hơn. Tiểu Hồng Điểu suýt chút nữa bị rơi vào đó, dọa nó phải vội bay nhanh trở lại.
“Không hổ là dị chủng Thần Hóa của hệ không gian.” Vẻ mặt của Hàn Sâm trở nên rất khó coi, dị chủng Thần Hóa của hệ không gian còn đáng sợ hơn những gì hắn tưởng tượng.
Hết chương 2508.
Bạn cần đăng nhập để bình luận