Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2741. Mắt trong tranh

Nếu đổi lại là người ý chí không kiên định thì e rằng cũng chẳng ý thức được mình đã lạc đường.
Nhưng loại lạc đường này cũng chưa chắc đã là chuyện xấu. Khi bản thân còn chưa chọn được con đường mình muốn đi, đi theo ý cảnh trong bức tranh, chọn ra một loại ý cảnh làm mục tiêu của mình, không chừng sẽ thật sự thích hợp với bản thân, tương lai cũng rất có khả năng đạt được thành tựu.
Nhưng Hàn Sâm thì khác. Hắn là người đã có con đường dành cho mình, nếu bị ý cảnh trong bức tranh dao động sẽ tự hủy căn cơ.
Hắn cưỡng ép mình nhắm mắt lại, muốn đi ra khỏi ý cảnh. Song các loại ý cảnh quẩn quanh trong đầu hắn, lại khiến Hàn Sâm không nhịn được muốn tiếp tục quan sát.
Cũng may ý chí của Hàn Sâm cực kỳ kiên định, cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn tiếp tục xem Tuyên Cổ Bích, dần khiến tâm linh của mình lấy lại bình tĩnh.
“Có thể bỏ dở việc quan sát Tuyên Cổ Bích từ lần đầu tiên như vậy, tâm tính thật không tệ.” Một giọng nói vang lên ở cách Hàn Sâm không xa.
Hắn mở mắt, nhìn về hướng âm thanh truyến tới, chỉ thấy một người đàn ông trung niên tộc Thái Thượng ngồi trên tảng đá, ánh mắt đang nhìn về phía hắn.
Người đàn ông trung niên kia có tướng mạo và cách ăn mặc rất thông thường nhưng khí chất lại khiến người ta không thể coi khinh được.
“Các hạ đang nói với ta sao?” Hàn Sâm ngờ vực hỏi, vì hắn không nhận ra người đàn ông này là ai. Nhưng vừa rồi Hàn Sâm mải mê xem, đi một mạch tới tận đây, đã kéo giãn khoảng cách với Linh Lung và Lý Khả Nhi. Trừ hắn ra thì gân đây cũng không còn sinh vật nào khác.
Linh Lung và Lý Khả Nhi rõ ràng cũng bị ý cảnh trên Tuyên Cổ Bích đánh lạc hướng, vốn không thể phân tâm chú ý gì khác nữa, không để ý đến tình huống bên phía Hàn Sâm, hoàn toàn đắm chìm vào ý cảnh trên Tuyên Cổ Bích.
Người đàn ông trung niên mỉm cười nói: “Trừ ngươi ra thì ở đây chắc chẳng còn ai là lần đầu quan sát Tuyên Cổ Bích nữa nhỉ?”
“Cũng đúng, dù sao thiên tài như ta cũng chẳng có mấy ai.” Hàn Sâm vuốt mũi nói.
Người đàn ông trung niên hơi ngẩn ra, nét cười trên mặt càng đậm hơn, đi xuống khỏi tảng đá, đứng bên cạnh Hàn Sâm nhìn về phía Tuyên Cổ Bích nói: “Tộc Thái Thượng có thể cảm ứng vạn vật, dù là phức tạp như vũ trụ vạn vật cũng có thể cảm ứng ra được bản chất của nó. Nhưng Tuyên Cổ Bích đã ở nơi đây hàng tỷ năm lại không có một ai phá giải được bí mật trong đó, ngươi có biết tại sao không?”
“Tại hạ không biết.” Hàn Sâm trả lời dứt khoát. Đã không biết thì cũng không cần phải giả biết làm gì.
Người đàn ông trung niên cũng không trông cậy vào Hàn Sâm có thể nói ra đáp án. Nghe được câu trả lời của Hàn Sâm, hắn bèn nhìn về phía Tuyên Cổ Bích, chỉ vào một nơi trong đó nói: “Nguyên nhân không ai có thể tìm ra được bí mật trong đó chính là ở chỗ này.”
Hàn Sâm nhìn theo ngón tay người đàn ông chỉ, thấy nơi hắn chỉ vào là một đồ án độc lập, đồ án như một con mắt dựng thẳng đứng, đồng tử là hai nửa âm dương thái cực.
“Đó là mắt Thái Thượng của tộc Thái Thượng à?” Hàn Sâm kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Cả bức tranh đều vẽ rất hoang đường quái lạ, vốn không nhìn ra rốt cuộc vẽ thứ gì. Chỉ có nơi này vẽ mắt Thái Thượng của tộc Thái Thượng ta, nơi này ai ai cũng có thể nhìn ra được nhưng lại không có ai giải thích được vì sao ở đó lại vẽ một con mắt Thái Thượng, cũng không ai biết nó có liên quan gì đến những bức tranh bên cạnh. Lấy nó làm điểm bắt đầu lại không có ai phá giải được chân ý bên trong.”
Hàn Sâm thử quan sát bích họa xung quanh mắt Thái Thượng, vẽ thật sự rất kỳ quái, khiến người ta không thể nhìn ra được đó là thứ gì, đương nhiên cũng không biết được bích họa bên cạnh có quan hệ gì với mắt Thái Thượng.
Người đàn ông trung niên thu tầm mắt đặt trên Tuyên Cổ Bích về, nhìn Hàn Sâm bên cạnh nói: “Tuy không ai tìm ra được bí mật bên trong bức tranh nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì. Con mắt Thái Thượng khắc trên bích họa có ý cảnh rất đặc biệt, khác biệt hoàn †oàn với ý cảnh trong vết khắc. Nếu quan sát tỉ mỉ chắc chắn sẽ có thu hoạch.”
“Khác chỗ nào cơ?” Hàn Sâm vẫn chưa hiểu ý của người đàn ông, bởi vì ý cảnh trong bích họa vốn thiên biến vạn hóa, nói là khác biệt thì mỗi đường mỗi nét đều khác nhau cả. Cho nên người đàn ông nói khác nhau dường như cũng không có ý nghĩa thực chất.
Người đàn ông trung niên trầm ngâm một lát rồi đáp: “Vị tiền bối này là thiên tài đứng sau Thủy Tổ tộc ta, tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đến cảnh giới cực cao, thiên hạ vạn vật đều ở trong lòng hắn, cho nên mới có thể vẽ ra bức tranh có ý cảnh bao la vạn tượng như vậy. Tuy bức họa này vô số ý cảnh nhưng những ý cảnh này đều là kết quả của Thái Thượng Cảm Ứng Thiên cả. Người ta thường nói Thái Thượng vong tình, đại ái vô tình, tuy những ý cảnh này mạnh mẽ nhưng lại không bao hàm tình cảm cá nhân của vị tiền bối ấy. Chỉ có một con mắt Thái Thượng này là được khắc theo cách khác, trong nó có ẩn
chứa tình cảm của bản thân hắn. “Đó là tình cảm như thế nào vậy?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
Có thể tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đến cảnh giới Chân Thần thì vị tiền bối tộc Thái Thượng kia chắc đã sắp thành thiên nhân hợp nhất, dung hợp làm một với vũ trụ rồi.
Ngay cả Linh Lung đã khuyết thiếu tình cảm như vậy huống chỉ là cường giả tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên đến trình độ đó, e rằng tình cảm còn dư lại của hắn đã cực nhỏ bé, thậm chí có thể nói là không có tình cảm gì.
Mà hắn vẫn có thể lưu lại ý cảnh chứa đựng tình cảm, ngay cả Hàn Sâm cũng phải kinh ngạc.
“Nói không rõ được, ngươi tự nhìn là biết ngay thôi.” Người đàn ông trung niên cười nói.
Trong lòng Hàn Sâm cũng thật sự tò mò, muốn lập tức quan sát lĩnh hội tỉ mỉ ý cảnh trong vết khắc mắt Thái Thượng.
Đột nhiên, Hàn Sâm lại nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên hỏi: “Không biết các hạ xưng hô thế nào?”
Hàn Sâm biết đại khái người đàn ông này cũng không phải phe tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên. Song dù không tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên thì tộc Thái Thượng vẫn có rất nhiều cường giả, dù sao họ tùy tiện tu luyện một loại thuật gen cũng là thuật gen cao cấp nhất trong đại vũ trụ, không chắc đã yếu hơn Thái Thượng Cảm Ứng Thiên.
“Lý Tử” Người đàn ông thuận miệng đáp, dường như không hề để tâm.
“Đa tạ các hạ đã chỉ điểm.” Hàn Sâm hành lễ nói cảm ơn rồi mới nhìn về phía vết khắc mắt Thái Thượng.
Vừa nhìn vào đó, Hàn Sâm đã bị ý cảnh trong vết khắc hấp dẫn. Quả thật đúng như lời Lý Tử, ý cảnh bên trong hoàn toàn khác với ý cảnh của những phần khác. Có thể dễ dàng phân biệt được, ý cảnh trong
con mắt có sự khác biệt về bản chất với ý cảnh ở những chỗ khác.
Hàn Sâm đứng đó không nhúc nhích nhìn vết tích trên mắt Thái Thượng, một lúc lâu cũng không hề động đậy, mắt còn chẳng chớp lấy một cái.
Qua không bao lâu, Hàn Sâm bỗng nhiên rơi nước mắt. Hắn mở to hai mắt đứng đó, nước mắt tuôn rơi không ngừng, chảy khắp cả mặt, ướt đâm mảng áo trước ngực. Nhưng hắn vẫn đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào mắt Thái Thượng trên bích họa.
Đến sau cùng, nước mắt trong mắt Hàn Sâm dường như đều đã chảy khô, đột nhiên lại tràn ra hai hàng huyết lệ, như hai vệt máu đọng trên gò má của hắn.
Hết chương 2741.
Bạn cần đăng nhập để bình luận