Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3052. Chủng gen trong núi rừng

Âu Dương Thu Sơn nhìn chằm chằm vào rừng núi, đột nhiên trên người hắn có một tia sáng màu xanh đậm bay lên, ánh sáng ở trên người Âu Dương Thu Sơn lóe lên rồi biến mất giống như một con quái xà vậy.
Một giây sau, đám người Hàn Sâm chợt nhìn thấy đôi mắt của hắn trở nên giống mắt rắn, hoàn toàn biến thành màu trắng xanh, không hề có sự khác nhau giữa lòng trắng mắt và con ngươi, trên người hắn cũng xuất hiện vảy rắn màu xanh đậm, sau lưng còn xuất hiện một đôi lân dực kỳ dị, cả người trông giống như yêu mạ, rõ ràng là hợp thể với chủng gen rồi.
Không đợi cho mọi người kịp phản ứng, Âu Dương Thu Sơn vươn tay về phía tiếng thú rống phát ra từ bên trong núi rừng, chỉ thấy một luồng gió vô hình thổi vào giữa núi rừng, một vùng những nhánh cây và cây khô lớn cách đó vài trăm mét đều bị chém đứt, sau đó nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết truyền đến, tiếp đó tất cả mọi thứ trở lại yên tĩnh.
“Giải quyết xong rồi.” Âu Dương Thu Sơn dửng dưng nói.
Ninh Tịnh khẽ cau mày, Dương phu tử kinh ngạc nhìn Âu Dương Thu Sơn nói: “Chẳng nhẽ chủng gen của Thu Sơn thiếu gia chính là Phong Dực Xà trong truyền thuyết?”
Trên mặt Âu Dương Thu Sơn lộ ra vẻ đắc ý, hắn tỏ ý khen ngợi nhìn Dương phu tử nói: “Không hổ danh là sư phụ, quả nhiên kiến thức rộng rãi, đây chính là Phong Dực Xà của nhà Âu Dương ta.”
Một người đàn ông không biết lai lịch của Phong Dực Xà nhìn Dương phu tử hỏi: “Dương phu tử, Phong Dực Xà là chủng gen cấp độ nào thế? Có phải rất lợi hại không? So với Bạo Phong Hổ cấp Vương thì thế nào?”
Âu Dương Thu Sơn nghe thấy vậy thì trong mắt toát ra chút khinh thường, cũng không định giải thích.
Dương phu tử nói: “Bạo Phong Hổ cấp Vương đúng là lợi hại, nhưng Phong Dực Xà lại không giống Bạo Phong Hổ. Tương truyền rằng trong lúc chủ nhân đời trước của nhà Âu Dương đang tìm kiếm địa mạch ở trong Đại Thần Sơn, thì đột nhiên nhìn thấy một cơn gió bão nổi lên ở trong dãy núi phía xa, ban ngày ban mặt trong phút chốc đã trở nên u ám, một luồng yêu phong màu xanh giống như ác long cuồn cuộn tàn sát bừa bãi ở bên trong sơn cốc, cuốn cả những cây trong núi mà vài người ôm không xuể bật gốc bay lên không trung. Nhưng nói tới thì cũng là, ác phong khủng khiếp đó lại không ra khỏi sơn cốc nửa tấc. Chủ nhân của nhà Âu Dương nhìn ra được trong sơn cốc chắc chắn có điều kỳ lạ. Hắn đợi ở bên ngoài sơn cốc khoảng nửa tháng, cho đến khi yêu phong tản ra, lúc này mới cẩn thận từng chút đi vào trong sơn cốc, phát hiện ở đó có một địa mạch vô cùng kỳ quái và đào ra một quả trứng Phong Dực Xà từ trong địa mạch đó.”
“Trứng Phong Dực Xà này thậm chí còn có dị tượng, ta nghĩ chắc chắn là chủng gen vô cùng hùng mạnh, lần này có Thu Sơn thiếu gia mang theo chủng gen này hỗ trợ, chúng ta có thể yên tâm, không cần lo lắng gặp phải chủng gen mạnh nữa rồi.” Một người đàn ông nói.
Tất cả những người khác cũng đều lên tiếng phụ họa theo, luôn miệng tán dương Âu Dương Thu Sơn, khiến cho vẻ đắc ý ở trên mặt Âu Dương Thu Sơn càng rõ ràng hơn.
Hàn Sâm ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, có mấy tên trong đó khóe miệng cũng mang theo nụ cười xấu xa không có ý tốt.
Những người dám đến một nơi như Vạn Cổ Đại Thần sơn này không có mấy kẻ dễ trêu chọc, đây là bọn họ đang bắt nạt Âu Dương Thu Sơn còn trẻ, cố ý thổi phồng giết hắn.
Được bọn họ tâng bốc như thế, lúc gặp phải chủng gen hùng mạnh Âu Dương Thu Sơn chắc chắn sẽ nóng lòng muốn thể hiện và xông lên phía trước mọi người, điều này sẽ làm cho chỉ số nguy hiểm của bọn họ giảm xuống rất nhiều.
“Được rồi, trước tiên đi xem thử đây là chủng gen gì đã.” Ninh Tịnh bảo một người đàn ông đến lấy chủng gen mà Âu Dương Thu Sơn đã giết.
Ấn ký huyết mạch Thần Linh trên trán của người đàn ông kia lóe lên, hắn lập tức triệu hồi ra chủng gen có dáng vẻ một con vượn lông vàng, sau khi hợp thể xong, trông hắn giống như một người vượn, hắn bám vào vách núi nhanh chóng leo lên, nhanh nhẹn như đang đi trên mặt đất, chẳng mấy chốc đã xông vào trong núi rừng.
“AI” Tất cả mọi người đều đang chờ chờ hắn mang thi thể của chủng gen về, nhưng ai ngờ sau khi người đàn ông kia tiến vào bên trong rừng chưa được bao lâu thì đột nhiên có tiếng kêu sợ hãi vang lên.
“Lão Cửu, xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Tước Gia dẫn đầu nhìn chằm chằm vào rừng hét lớn.
Mặc dù lần này Ninh Tịnh là người dẫn đầu, nhưng mà nàng chỉ dẫn theo một gã hộ vệ, ngoài Hàn Sâm thì những người khác như Dương phu tử, Âu Dương Thu Sơn, Quỷ La Sát đều là người của Triệu Tước Gia.
Hàn Sâm không rõ về lai lịch của Triệu Tước Gia lắm, Ninh Tịnh cũng không giới thiệu chỉ tiết.
Trông Triệu Tước Gia là một lão già có gương mặt hiền lành, khoảng năm sáu mươi tuổi, tóc bạc mặt hồng hào, trông dáng vẻ có chút tiên phong đạo cốt, nói chuyện cũng cực kỳ hài hước thú vị, trên đường đi luôn vừa nói vừa cười cùng với đám người Hàn Sâm, cứ như thế là một trưởng bối hòa nhã dễ gần.
Nhưng mà Hàn Sâm nhìn ra được, những người đàn ông dưới quyền đều kính trọng hắn một cách lạ thường, thậm chí có thể nói là kính sợ.
Triệu Tước Gia liên tục kêu lên mấy tiếng, nhưng trong rừng lại không có ai trả lời, nhất thời mọi người đều đã biến sắc.
Sắc mặt của Âu Dương Thu Sơn là khó nhìn nhất, là hắn nói đã giải quyết chủng gen đã kêu la quái dị ở bên trong rừng, nên Triệu Tước Gia mới bảo lão Cửu đi vào nhặt xác.
Bây giờ lão Cửu xảy ra vấn đề, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên hắn, trong lúc nhất thời vẻ mặt của Âu Dương Thu Sơn có hơi vặn vẹo.
“Ta đi xem thử” Âu Dương Thu Sơn nói, lân dực ở sau lưng rung lên, hắn phóng lên cao, bay vào trong rừng.
“Cùng đi xem.” Ninh Tịnh như thể sợ Âu Dương Thu Sơn xảy ra chuyện, nàng vội vàng triệu hồi ra chủng gen của mình, sau khi hợp thể thì đi về phía vách núi.
Mọi người vội vàng triệu hồi ra chủng gen của riêng mình, sau khi hợp thể cũng trèo lên vách núi bằng phương hướng riêng của mình và lao về phía rừng.
“Dương phu tử, làm ngươi phải chịu thiệt thòi chút rồi.” Một tay Hàn Sâm vác cột sắt, một tay kẹp Dương phu tử, hắn tung người nhảy về phía vách núi.
Nhảy lên xuống mấy lần trên vách núi đá, vừa mới để Dương phu tử xuống thì đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ bên trong rừng.
Hàn Sâm vội vàng xông vào rừng cùng với mọi người, cảnh tượng đập vào mắt chợt khiến Hàn Sâm hơi ngẩn ra, mà trên mặt những người khác cũng lộ ra vẻ hoảng sợ.
Chỉ thấy trong một đống cành lá hỗn loạn, trên một thân cây cổ thụ có đường kính hơn ba mét có một bộ da khỉ với bốn chân to lớn, bộ lông có màu vàng óng, lúc này phần lớn đều đã bị nhuộm thành màu máu đỏ sãm, vẫn còn đang nhỏ máu.
Hàn Sâm nhìn kỹ lại, đó nào phải da khỉ, rõ ràng chính là lão Cửu sau khi biến thân hợp thể, nhưng lúc này lão Cửu chỉ còn lại một tấm da, máu thịt và xương bên trong cũng không biết đi đâu mất rồi, chỉ còn lại một bộ da khỉ đầm đìa máu tươi bị nhánh cây găm lên thân cây.
“Qel” Âu Dương Thu Sơn không nhịn được, há mồm phun ra ngay tức khắc, ói đến mức ngay cả mật cũng sắp ra rồi.
kinh người đến mức độ này, máu tưới trên bộ da chảy xuống theo thân cây, tất cả mọi người nhìn đều thấy rợn tóc gáy, ớn lạnh sống lưng.
“Hu… hu…” Âm thanh như mèo kêu và còn giống như tiếng trẻ sơ sinh khóc lại truyền đến từ bên trong núi rừng rậm rạp cách đó không xa, tiếng kêu ấy lọt vào tai của mọi người làm cả đám không nhịn được đồng thời rùng mình.
Hàn Sâm nhìn về nơi phát ra tiếng kêu, đáng tiếc là bảy giác quan của hắn bị đè nén quá ghê gớm ở thế giới này, hơn nữa rừng và dây leo ở đó vô cùng rậm rạp, vốn không thể nhìn ra bất cứ thứ gì ở bên trong.
Hết chương 3052.
Bạn cần đăng nhập để bình luận