Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1782. Lại gặp Lão Miêu

Ngao Dạ vẫn lắc đầu, hơi hành lễ với cự thú, xin lỗi nói: “Đa tạ ý tốt, vẫn mong được thứ lỗi.”
Cự thú thấy Ngao Dạ từ chối cũng không nói nhiều nữa, thân thể khẽ chuyển động, trực tiếp xé toạc không gian bay vào bầu trời sao, trong nháy mắt biến mất không thấy đâu nữa.
Hàn Sâm và Ngao Dạ tiếp tục đi về phía trước, họ gặp phải mấy sinh vật dị tộc cực kì mạnh mẽ, bọn họ hoặc là muốn mua chiếc lông trắng kia, hoặc là muốn dẫn dụ Ngao Dạ vào thế lực của bọn họ, có điều cuối cùng đều bị Hàn Sâm và Ngao Dạ từ chối.
Trong lòng Hàn Sâm hơi buồn bực, mấy vị cường giả xuất hiện, trên căn bản đều là muốn mua lấy chiếc lông trắng kia trong tay hắn, nhưng lại không có ai mời hắn gia nhập, rõ ràng không giống với đãi ngộ của Ngao Dạ.
Tổng cộng trên đường đi đã gặp phải năm vị cường giả chủng tộc khác nhau, sau đó thì không có người nào xuất hiện ngăn cản đường đi của bọn họ nữa.
Trái lại không phải không có ai muốn mua chiếc lông trắng kia nữa, mà là trước đó năm vị cường giả kia lần lượt đến từ năm thế lực cực kỳ to lớn, đã ra giá rất cao.
Những chủng tộc hoặc thế lực hơi kém hơn một chút kia thấy rằng, ngay cả giá đưa ra của năm vị kia mà bọn họ cũng đều từ chối, cho nên cũng ngại không ra hỏi giá nữa, bảng giá bọn họ có thể đưa ra còn thua xa năm vị kia.
Mưa to vẫn cứ kéo dài không ngừng, Hàn Sâm và Ngao Dạ đã đi được hơn nửa ngày, chẳng dễ dàng mới tìm thấy một căn nhà bỏ hoang để tiến vào tạm thời trú mưa.
Nhưng mà vừa mới tiến vào bên trong căn nhà bỏ hoang thì Hàn Sâm lập tức trợn tròn hai mắt, chỉ thấy một con thú nhỏ màu đỏ như máu giống như cáo lại giống như mèo nằm ở trên một chiếc bàn hỏng của căn phòng, đang híp mắt nhìn chằm chằm bọn họ.
“Tốt lắm, Lão Miêu, cái tên khốn khiếp nhà ngươi còn dám xuất hiện ở †rước mặt ta, xem ta có lột da ngươi không hả.” Hàn Sâm lập tức giận sôi máu, tung một quyền đánh về phía mặt Lão Miêu, đồng thời hét lớn: “Ngươi mang Tiểu Hoa đi đâu rồi?”
Thân hình Lão Miêu chợt lóe lên, dường như biến mất trong nháy mắt, khi xuất hiện lại lần nữa thì đã ở trên xà nhà, cười híp mắt nói: “Tiểu Hoa tốt lắm, ngươi yên tâm đi.”
“Ta yên tâm cái đầu ngươi, đưa Tiểu Hoa ra đây cho ta.” Hàn Sâm phi thân lên, tiếp tục đuổi giết Lão Miêu.
Tốc độ của Lão Miêu rất nhanh, lại biến mất thêm lần nữa, khi xuất hiện lại thì đã quay về phía trên bàn, vẫn không nhanh không chậm nói: “Ta mang Tiểu Hoa đi cũng là vì tốt cho Tiểu Hoa, chỉ dựa vào chút bản lĩnh của ngươi kia, ngay cả bản thân sống cũng không dễ dàng, sao có thể chăm sóc tốt Tiểu Hoa, làm sao có thể để hắn trưởng thành bình thường chứ?”
“Đó là chuyện của nhà ta, không cần ngươi quan tâm.” Hàn Sâm vừa đuổi giết Lão Miêu vừa nói.
Thân hình Lão Miêu lấp loé không yên, nắm đấm của Hàn Sâm hoàn toàn không chạm vào được nó.
“Hì hì, cũng vì ta không nhãn tâm nhìn thấy viên ngọc tốt như vậy bị ngươi mai một, cho nên mới sẽ giúp hắn một tay. Hiện giờ Tiểu Hoa ăn no mặc ấm, khoảng bảy tám năm nữa, nói không chừng sẽ có thể thăng cấp tới vương, sau này còn có cơ hội đột phá thành Thần, trở thành cường giả Thần hoá giống như Khổng Phi. Người làm cha như ngươi nên hết sức ủng hộ mới đúng, sao lại có thể níu chân Tiểu Hoa chứ?” Dường như Lão Miêu đang khuyên bảo.
“Con trai của ta, tự ta biết nuôi dưỡng, tốt nhất ngươi lập tức trả Tiểu Hoa lại đây, bằng không ta nhất định sẽ lột da ngươi.” Hàn Sâm tức giận nói.
“Hiện tại Tiểu Hoa không thể trở về, có điều cho ngươi xem cái này.” Lão Miêu ném một thứ về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm chụp lấy nhìn, là một bộ máy truyền tin, chức năng hình ảnh của máy truyền tin đã mở ra, chỉ thấy bên trong là bóng dáng của Tiểu Hoa.
“Mị Di, ta thật sự không ăn nổi nữa, ngươi giúp ta ăn quả này có được không…” Hàn Sâm nhịn ý nghĩ đi truy sát Lão Miêu xuống, ôm máy truyền tin nhìn Tiểu Hoa ở bên trong.
Chủ yếu là Hàn Sâm đã nhìn ra được, năng lực của bản thân kém xa Lão Miêu, muốn giết hắn thì căn bản là không thể, tiếp tục đuổi nữa cũng không có tác dụng gì.
Hình ảnh đều là clip đã qua chỉnh sửa, mỗi ngày chỉ có thể cắt một vài clip rất ngắn, có điều đại khái có thể nhìn ra cuộc sống hàng ngày của Tiểu Hoa. Mỗi ngày nhìn thấy Tiểu Hoa đều đang ăn ăn ăn, sau đó còn có một cô gái thoạt nhìn giống như nhân loại và ba quái vật đang lần lượt đối chiến với Tiểu Hoa.
Có thể nhìn ra được bọn họ đang dạy Tiểu Hoa một vài kĩ pháp và năng lực, mà Tiểu Hoa tiến bộ vô cùng nhanh, bất kể là về mặt thể chất hay là kĩ pháp, mỗi ngày đều đang nhanh chóng tiến bộ.
“Thế nào? Nếu như Tiểu Hoa ở lại bên cạnh ngươi, ngay cả đồ ăn ngon cũng chẳng có, làm sao có thể tiến hoá thần tốc như vậy, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng.” Lão Miêu dương dương tự đắc nói.
“Ta cảm ơn cái đầu ngươi, ta cảnh cáo ngươi, lập tức mang Tiểu Hoa trở về cho ta, bằng không ngươi không xong với ta đâu.” Hàn Sâm xem xong hình ảnh thì lại vung một quyền về phía Lão Miêu.
Hắn thật sự oán giận đấy, không gặp được mặt con trai mình, còn phải thông qua hình ảnh mới có thể nhìn thấy được, mặc kệ hắn sống tốt bao nhiêu, không ở bên cạnh bản thân hắn thì không tốt chút nào.
“Sao con người ngươi lại không biết tốt xấu như vậy chứ?” Lão Miêu buồn bực.
“Ta nói này, ngươi có thể dừng lại một chút không, ta tìm ngươi có việc chính đáng.” Lão Miêu vừa tránh né vừa la lên: “Gần đây Tiểu Hoa muốn học kiếm pháp, đúng lúc thiếu một thanh đoản kiếm, ta thấy cọng lông vũ kia không tồi, vừa vặn thích hợp luyện thành thanh đoản kiếm…”
“Cái đầu ngươi đấy.” Hàn Sâm không đợi Lão Miêu nói xong đã vung một quyền đến tiếp.
Hàn Sâm biết ngay tên khốn Lão Miêu này sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đưa hình ảnh cho hắn, vòng tới vòng lui hoá ra là muốn cọng lông vũ Thần hoá của Khổng Phi kia.
Ngao Dạ ở một bên nói: “Lão Miêu, ngươi chịu mang ta đi đến chỗ Tiểu Hoa, ta đồng ý tặng cọng lông vũ này cho ngươi.”
Lời vừa dứt, Lão Miêu và Hàn Sâm đều hơi sửng sốt.
Trước đó năm vị cường giả các tộc kia đã hứa hẹn muôn vàn lợi ích, Ngao Dạ cũng đều không rung động.
Hiện tại lại vì nhìn thấy Tiểu Hoa, vậy mà hắn chịu tặng không lông vũ, quả thật có hơi khiến người ta cảm động.
Lão Miêu la lên: “Có nhìn thấy không, người ta đây mới gọi là đàn ông thật sự, ngươi là cái thá gì chứ, còn là cha ruột nữa chứ, ta khinh…”
Dứt lời, Lão Miêu lập tức lắc mình đến bên cạnh Ngao Dạ, mặt mày hớn hở nói: “Khụ khụ, thật sự không phải là ta không muốn đưa ngươi đi, mà nơi đó người bình thường không tới được, tới rồi cũng sẽ không sống nổi, nếu như ai cũng có thể tới, ta cũng sẽ không chỉ mang mỗi Tiểu Hoa đi. Ngươi xem, hay là ngươi đưa cọng lông vũ kia cho ta trước, ta thay ngươi đưa cho Tiểu Hoa…”
“Trừ khi ta tận mắt nhìn thấy Tiểu Hoa, nếu không ngươi cũng đừng nghĩ gì nữa.” Ngao Dạ bình tĩnh nói.
Lão Miêu nhất thời buồn bực: “Ta phải nói thế nào các ngươi mới chịu tin đây, ta thật sự là muốn tốt cho Tiểu Hoa, nếu như có thể tuỳ tiện đi đến nơi đó, ta đã sớm mang cả nhà các ngươi đi đến du lịch rồi, làm gì còn phải tránh né các ngươi.”
“Dù sao không nhìn thấy Tiểu Hoa thì ngươi cũng đừng nghĩ nữa gì hết.” Hàn Sâm dừng lại, không tiếp tục truy sát Lão Miêu nữa, chủ yếu là căn bản không đuổi kịp.
Lão Miêu thở dài một tiếng: “Không cho thì không cho, ta lại nghĩ cách khác là được rồi. Có điều hai người các ngươi yếu như vậy, trên người mang theo hai cọng lông vũ này thì giống như mang theo hai quả bom hẹn giờ vậy, cho dù các ngươi không chịu để ta cầm đi thì ta khuyên các ngươi tốt nhất cũng nhanh chóng nghĩ cách xử lý đi.”
“Ta không tin có ai dám đến cướp.” Hàn Sâm bĩu môi nói.
“Người ta kiêng dè Khổng Phi, đương nhiên không có ai dám cướp công khai, nhưng mà không dám chắc có một vài kẻ cần tiền không cần mạng đâu…” Lão Miêu liếc nhìn Ngao Dạ nói: “Theo ta thấy, điều kiện của Thú Thần Vực không tồi, ngươi đến đó không thiệt thòi chút nào, vừa có thể bảo vệ lấy cọng lông vũ Thần hoá kia, lại vừa có thể †ìm được một chỗ dựa to lớn.”
“Về phần ngươi à…” Lão Miêu quan sát trên dưới Hàn Sâm, hơi há miệng, dường như có hơi ngại ngùng nói ra miệng.
Hết chương 1782.
Bạn cần đăng nhập để bình luận