Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1846. Ấn ký kì lạ

“Đừng nhìn nữa, đều trở lại Tí Hộ Sở đi, tất cả mọi người không được tự tiện rời khỏi Tí Hộ Sở, ai làm trái sẽ bị chém.” Hàn Sâm nói một câu, lúc này những Nam Tước kia mới bất đắc dĩ trở lại trong Tí Hộ Sở.
“Thâm Lam Tử Tước, ngươi có nhìn ra được vết thương của hắn do thứ gì gây ra không?” Hàn Sâm quan sát lỗ thủng trên đỉnh đầu Tật Phong Tử Tước một lát, không nhìn ra đó là vết thương gì.
‘Thâm Lam Tử Tước tỏ vẻ quái lạ nói: “Thoạt nhìn không giống lực tác động bên ngoài gây ra, giống như là nổ tung từ bên trong.”
“Nổ tung từ bên trong? Sức mạnh nào mà gây ra được hiệu quả thế này nhỉ?” Hàn Sâm tiếp tục hỏi.
Thâm Lam Tử Tước do dự một chút mới trả lời: “Có không ít sức mạnh có thể gây ra hiệu quả này, có một vài loại sức mạnh có thể xâm nhập vào cơ thể, phần lớn đều có thể phá hư thân thể của đối phương từ bên trong, trong lúc nhất thời cũng không dễ dàng suy đoán ra được.”
Hàn Sâm khẽ gật đầu, lại hỏi: “Vùng phụ cận căn cứ còn có sinh vật dị chủng như vậy không?”
‘Thâm Lam Tử Tước khẽ lắc đầu: “Mọi người vừa tới nơi này không bao lâu, không người nào dám đi vào quá sâu, đều ở vùng lân cận căn cứ săn bắn, dị chủng nhìn thấy được không nhiều, ngay cả ta cũng chưa từng thấy loại dị chủng có năng lực này.”
Hàn Sâm không tiếp tục hỏi nữa, gọi người mang súng phun lửa tới, trực tiếp đốt thi thể Tật Phong Tử Tước thành tro tàn.
Thi thể chết không minh bạch thế này không thể đưa vào căn cứ được, bằng không có quỷ mới biết sẽ xảy ra vấn đề gì.
Toàn bộ thi thể đã đốt thành tro bụi nhưng có một thứ không bị thiêu cháy. Rút từ trong tro bụi ra xem xét, là một cọng lông chim bằng sắt, dài một thước, đen như mực vô cùng nặng nề.
Hàn Sâm lại để cho người dùng súng phun lửa đốt thử, lông sắt còn chẳng thèm đỏ lên, đốt mãi cũng không thấy tí nhiệt nào, chắc không phải đồ sắt bình thường.
Dùng bình chứa kín niêm phong cọng lông đen đó lại, Hàn Sâm quét thân thể cho những người đã tiếp xúc qua với thi thể Tật Phong Tử Tước, lại để bọn họ khử trùng toàn thân, xác định không có vấn đề gì, mới hơi yên tâm một chút.
‘Thế nhưng đến ngày thứ hai, trong căn cứ lại xảy ra chuyện.
Bốn Nam Tước ngày hôm qua tiếp xúc với thi thể Tật Phong Tử Tước, trên trán đều xuất hiện một ấn ký tròn màu đen, giống như là một vết bớt đen vậy.
Bọn họ sử dụng máy quét hình toàn thân trong căn cứ, lại không phát hiện bất cứ dị thường nào, giống như chỉ là một vết bớt bình thường.
Bốn Nam Tước nọ đều căng thẳng sợ hãi, cái chết của Tật Phong Tử Tước quá ly kỳ, trên người bọn họ lại đột nhiên xuất hiện dị trạng như vậy, sao mà bọn họ không sợ cho được.
Hàn Sâm kiểm tra thân thể của bọn họ, cũng không phát hiện chỗ nào khác thường, chỉ có thể tạm thời cách ly bốn người họ trước, sau đó liên lạc với nhân viên phụ trách vận chuyển vật tư, để lần sau bọn họ tới thì bác sĩ chuyên môn và dụng cụ đến, kiểm tra xem rốt cuộc bốn người kia xảy ra chuyện gì.
Thuyền vật tư phải hai ngày nữa mới đến tinh cầu Nhật Thực, Hàn Sâm chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi, hy vọng hai ngày này đừng xảy ra chuyện gì nữa.
“Các ngươi có ai biết lúc trước Tật Phong Tử Tước đã đi đến những nơi nào không?” Hàn Sâm còn đang điều tra nguyên nhân tử vong của Tật Phong Tử Tước, nếu như biết rõ hắn chết như thế nào, có lẽ có thể điều tra ra được vấn đề của bốn Nam Tước kia.
Có một Nam Tước nói cho Hàn Sâm, mấy ngày trước hắn thấy Tật Phong Tử Tước đến dãy núi phía Bắc rồi đi vào trong đó. Nhưng hắn không dám vào theo, cho nên cũng không biết Tật Phong Tử Tước tiến vào dãy núi sau đó đi đâu.
Hàn Sâm nghe xong lập tức nhíu mày, dãy núi phía Bắc chính là nơi mà năm xưa sau khi vị bá tước kia dẫn người vào đó thì không còn trở ra nữa.
Lúc trước Hàn Sâm đã từng nói, cấm bọn họ đến dãy núi phía Bắc săn bắn, quý tộc nơi này cũng đều biết dãy núi phía Bắc rất nguy hiểm cho nên cũng không có ai đến đó cả.
Tật Phong Tử Tước lại đi vào dãy núi phía Bắc, hơn nữa còn chết trước cổng chính của căn cứ, còn có ấn ký tròn màu đen trên trán bốn Nam Tước khiến Hàn Sâm cảm thấy vô cùng không ổn.
Một Bá Tước mang theo không ít người cấp Bá Tước giúp đỡ, cuối cùng đều sống không thấy người chết không thấy xác. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì những sinh vật trong căn cứ chẳng chịu nổi hành hạ đâu.
Hàn Sâm cảm thấy không thể đợi thêm nữa, trước tiên liên hệ với Isa, muốn mời Isa xem giúp hắn xem rốt cuộc ở đây xảy ra chuyện gì để tránh dẫn đến tai họa lớn.
Thế nhưng khiến Hàn Sâm có hơi buồn phiền là gần đây Isa đang bế quan tu hành, không biết lúc nào mới có thể ra ngoài, căn bản không liên lạc được.
Hàn Sâm đành phải liên lạc với Băng Điểu Công Tước. Isa từng nói, lúc nào mà nàng không có ở đây, có chuyện gì có thể tìm đến Băng Điểu Công Tước.
Băng Điểu Công Tước thấy số máy của Hàn Sâm hiện ra trên màn hình máy liên lạc. Mặc dù nàng rất coi thường hành vi của Hàn Sâm nhưng Isa đã dặn dò nàng chiếu cố Hàn Sâm nên nàng đành phải nghe máy.
“Băng Điểu Công Tước, chỗ của ta có một vài vấn đề, vốn định tìm Nữ Hoàng đại nhân. Nhưng nàng đã bế quan rồi, không biết ngài có tới đây một chuyến được không?“ Hàn Sâm nói.
“Tộc Rebet có quy định, chỉ cho phép chủ nhân tinh cầu tự mình khai hoang, không cho phép người ngoài nhúng tay vào, nếu không có thể sẽ thu hồi tinh cầu.” Băng Điểu Công Tước tỏ thái độ cực kỳ xem thường đối với loại người chuyện gì cũng muốn phiền tới Nữ Hoàng như Hàn Sâm.
“Nếu là tình huống bình thường ta cũng sẽ không tìm tới ngươi. Nhưng vấn đề ở đây rất nghiêm trọng, ta không thể giải quyết nổi, chỉ đành †ìm đến ngươi…” Hàn Sâm nói.
“Nếu như ngươi cảm thấy không giải quyết được, không thể tiếp tục khai hoang nửa thì có thể từ bỏ tinh cầu Nhật Thực trở về, chuyện khác †a không giúp được ngươi đâu.” Băng Điểu Công Tước cắt ngang lời Hàn Sâm nói: “Được rồi, ngươi suy nghĩ một chút đi, muốn trở lại thì báo cho ta, ta sẽ phái phi thuyền đi đón ngươi.”
Dứt lời, Băng Điểu Công Tước bèn tắt máy liên lạc, lẩm bẩm hừ lạnh nói: “Khai hoang tinh cầu sao mà không có rắc rối được chứ, không có năng lực giải quyết rắc rối thì cũng đừng đi làm làm gì.”
Hàn Sâm khế nhíu mày, bó tay với Băng Điểu Công Tước, cũng không biết lúc nào Isa xuất quan, chờ nàng xuất quan thì chắc đã muộn rồi. Suy nghĩ một lát, Hàn Sâm lại quay một dãy số gọi được, đó là số máy của Hắc Cương.
Tính cách Hắc Cương rất quái đản nhưng vẫn coi như là một người có thể tin được.
Trước kia ở tinh cầu Đao Phần, Hàn Sâm từng hỏi hắn tại sao phải chủ động đi ngăn cản Đao Hà. Hắn chỉ nói Hàn Sâm vốn muốn đi ra ngoài, bởi vì hắn nên mới không đi, cho nên hắn cần cho Hàn Sâm một cơ hội để đi, đó là hắn nợ Hàn Sâm.
Hàn Sâm không biết đầu óc Hắc Cương thể nào mà lại nảy ra cái logic này nữa. Nhưng đó cũng là một người khiến người khác rất yên tâm.
Hàn Sâm nhờ hắn giữ bí mật đao ý giúp mình, đến tận bây giờ cũng không ai biết được hắn có đao ý như thế, xem ra Hắc Cương cũng không nói gì hết.
Hiện tại Hàn Sâm không tìm được người hỗ trợ, chỉ có thể thử tìm Hắc Cương. Nếu như Hắc Cương cũng nói không giúp được, vậy hắn chỉ có thể mau chóng rời khỏi tinh cầu Nhật Thực.
Không phải Hàn Sâm chuyện bé xé ra to, đối mặt với vấn đề mà bản thân mình không hiểu rõ cũng không thể giải quyết được vẫn nên chuẩn bị sớm thì tốt hơn. Hắn cũng không muốn bỏ lại tính mạng của những phụ nữ và trẻ em ở nơi này.
“Có chuyện gì đấy?” Giọng nói Hắc Cương truyền tới, chẳng có gì thay đổi so với lúc ở tinh câu Đao Phần
“Ta gặp một vài chuyện rắc rối khó giải quyết, muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Hàn Sâm thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hắc Cương không nói gì, vẫn chờ Hàn Sâm nói hết, sau đó nhìn đồng hồ, nói với Hàn Sâm rằng: “Đừng rời khỏi căn cứ, trông chừng bốn Nam Tước kia, đừng tiếp xúc với bọn họ, bốn tiếng rưỡi sau ta sẽ đến.”
Hết chương 1846.
Bạn cần đăng nhập để bình luận