Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 562: Ngân Nhãn Băng Xà Vương

Xoã tung cái đuôi to quấn lấy bắp chân Hàn Sâm, vô cùng thích ý đong đưa, làm cho bắp chân Hàn Sâm hơi ngứa ngáy.
Hàn Sâm thấy tiểu Ngân Hồ tựa hồ như vô hại, liền thò tay bế nó lên, tiểu Ngân Hồ quả nhiên thuận theo bị Hàn Sâm ôm lấy, núp ở trong ngực Hàn Sâm, cái đuôi thỉnh thoảng hơi đong đưa một cái.
- Con tiểu Ngân Hồ này thật đúng là rất cổ quái, không biết là có lai lịch gì.
Hàn Sâm ôm tiểu Ngân Hồ ngoan ngoãn, sắc mặt có chút phức tạp.
Cũng có vài người nuôi dị sinh vật, nhưng mà đều là mang tính cưỡng chế giam cầm, chờ về sau giết ăn thịt.
Dị sinh vật cũng rất có dã tính, chỉ cần thấy người sẽ công kích, dù thuần dưỡng như thế nào cũng vô dụng.
Thế nhưng mà con tiểu Ngân Hồ này lại lật đổ nhận thức của Hàn Sâm, dịu dàng ngoan ngoãn không ngờ, nếu như không phải lúc trước đã từng thấy qua sự lợi hại của nó, liền Y Đông Mộc đều thiếu chút nữa bị nó trực tiếp dùng điện giật chết, Hàn Sâm như thế nào cũng sẽ không tin nó là sinh vật siêu cấp thần huyết.
Hiện tại Hàn Sâm có chút hơi khó xử, mặc dù hiện tại con vật này dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng mà không ai có thể bảo chứng nó sẽ một mực dịu dàng ngoan ngoãn như vậy, nếu như mang nó về, vạn nhất lúc nào tiểu Ngân Hồ có hung tính lớn, như vậy thì chính là tai hoạ ngập đầu đối với nhân loại.
Trên khắp băng nguyên này, cũng không có ai có thể ngăn cản sinh vật siêu cấp thần huyết nổi, nghĩ tới con hải mã màu xanh da trời đốt rụi toàn bộ Tí Hộ Sở đáy biển kia, Hàn Sâm cũng cảm thấy không rét mà run.
- Không thể mang về, tuyệt đối không thể mang về.
Hàn Sâm nhìn bộ dáng đáng yêu của tiểu Ngân Hồ, nhưng lại không thể không hạ quyết tâm, thả nó lại trên mặt tuyết.
- Tiểu Ngân Hồ à tiểu Ngân Hồ, không phải là tao không chịu thu mày, nếu như chỉ có mình tao thì cũng không sao, chết thì cũng đã chết rồi, nhưng mà dẫn mày trở về, vạn nhất xảy ra chuyện gì, vậy thì không phải là vấn đề của một mình tao nữa, mày vẫn nên trở về đi.
Hàn Sâm nói với Ngân Hồ một câu, xoay người rời đi.
Thế nhưng mà tiểu Ngân Hồ lại vẫn nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh hắn, Hàn Sâm đi nó cũng đi, Hàn Sâm ngừng nó cũng ngừng, cứ như vậy đi ở bên cạnh Hàn Sâm.
Hàn Sâm muốn đuổi nó đi, nhưng lúc nhìn tới nó, lại thấy tiểu Ngân Hồ dùng ánh mắt vô cùng vô tội nhìn mình, khiến cho Hàn Sâm nói không ra lời.
Hơn nữa Hàn Sâm cũng không dám dùng sức mạnh, lực lượng của nó còn mạnh hơn hắn nhiều, vạn nhất chọc giận nó, đến lúc đó xui xẻo chính là Hàn Sâm.
Huống hồ bộ dáng của tiểu Ngân Hồ như vậy, Hàn Sâm đúng là không nỡ xuống tay.
Mắt thấy không bỏ rơi tiểu Ngân Hồ được, Hàn Sâm chỉ có thể thở dài một tiếng, lại lần nữa bế nó lên, tiểu Ngân Hồ lập tức giống như là con mèo nhỏ núp ở trong ngực Hàn Sâm, vô cùng ngoan ngoãn.
- Được rồi, mang mày về Thủy Tinh Cung đi, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không gây họa cho người khác.
Sau lưng Hàn Sâm mở ra hai cánh, liền trực tiếp bay lên trời.
Hắn không thể mang theo một con dị sinh vật đi ra ngoài, nếu để cho những Tiến Hóa Giả kia nhìn thấy, cũng có hơi rợn người.
- Liền để cho bọn họ ở đó chờ đi, ai bảo bọn họ không chịu tiến vào, chờ lâu thêm một chút nữa cũng sẽ không chết.
Hàn Sâm ôm Ngân Hồ càng bay càng cao, rất nhanh đã thoát khỏi phạm vi băng cốc.
Lúc Hàn Sâm đang chuẩn bị muốn bay tới hồ đóng băng bên kia, lại đột nhiên nhìn thấy ở trong băng cốc đằng kia, nguyên bản khu vực hoàn toàn không có băng xà, lại có rất nhiều băng xà từ trong tuyết chui ra, trong đó có một con băng xà to lớn, toàn thân đầy vảy bạc trắng như tuyết, chiều dài đạt đến gần trăm mét, thoạt nhìn khiến cho người ta hết sức sợ hãi.
- Ngân Nhãn Băng Xà Vương?
Hàn Sâm ngơ ngác, sau khi hắn tiến vào trong băng cốc vẫn không nhìn thấy Xà Vương, lúc này vậy mà không biết từ chỗ nào chui ra.
Trong lòng Hàn Sâm hơi động, một lần nữa bay vào trong băng cốc, chỉ là hắn vừa mới tới gần băng cốc, lập tức chỉ thấy Ngân Nhãn Băng Xà Vương cùng bầy băng xà ở phía dưới giống như là bị kinh hãi cực lớn, nhao nhao chui vào bên trong tuyết, trong nháy mắt lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
- Là bởi vì liên quan tới mày à?
Sau khi Hàn Sâm rơi vào trong băng cốc, xung quanh đã không nhìn thấy tung tích một con băng xà nào, mà ngay cả Ngân Nhãn Băng Xà Vương cũng đều tiến vào trong tuyết không thấy bóng dáng đâu.
Ngân Hồ vẫn chỉ núp ở trong ngực Hàn Sâm híp mắt nhìn, cũng không biết là do nghe không hiểu Hàn Sâm nói, hay là không muốn để ý tới, cứ an tĩnh chậm rãi đong đưa cái đuôi xoã tung.
Một lần nữa bay ra ngoài băng cốc, Hàn Sâm đặt tiểu Ngân Hồ ở trên đỉnh một ngọn núi băng, quả nhiên lại thấy những con băng xà kia chui ra.
- Mày ở nơi này chờ tao.
Hàn Sâm nói một tiếng, bảo nó ở lại trên đỉnh núi băng, tự mình bay trở lại về trong băng cốc.
Lần này tiểu Ngân Hồ không theo Hàn Sâm nữa, đứng ở trên đỉnh núi băng nhìn Hàn Sâm bay vào trong băng cốc.
Lần này một mình Hàn Sâm đi vào trong băng cốc, quả nhiên những con băng xà đó không tiếp tục chui ở trong tuyết nữa, vẫn còn có băng xà giương hai cánh lao về phía hắn.
Con Ngân Nhãn Băng Xà Vương kia, đôi mắt màu bạc lớn như đèn lồng nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm, giương đôi cánh rắn to lớn, hai cái sừng bạc ở trên đỉnh đầu lòe lòe phát sáng, giống như là hung thú viễn cổ xông tới chỗ Hàn Sâm.
- Quả nhiên là con tiểu Ngân Hồ kia có vấn đề.
Hàn Sâm thu hồi hai cánh rơi xuống mặt tuyết, triển khai thân pháp Bán Bộ Vân, dẫn Ngân Nhãn Băng Xà Vương to lớn cùng bầy rắn hướng về lối vào băng cốc.
Xà Vương khổng lồ như vậy, Hàn Sâm không nắm chắc một mình có thể chém giết, huống chi bầy băng xà ở nơi này có nhiều lắm, dẫn bọn nó đi ra, để cho đám Tiến Hóa Giả kia ra một phần lực cũng tốt.
Cho dù là không thể xuất nhiều lực, nhưng cũng có thể để cho bọn họ đối phó với bầy băng xà, ở trong băng cốc bọn họ sợ hãi băng xà trốn ở trong tuyết xuất quỷ nhập thần, ở bên ngoài không có tuyết đọng, muốn trảm sát băng xà sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngân Nhãn Băng Xà Vương không biết có phải là gần đây bị khí tức của tiểu Ngân Hồ trấn áp tới vô cùng buồn bực hay không, hôm nay tính tình rất nóng nảy, đuổi theo Hàn Sâm không tha, tốc độ mau kinh người, đôi cánh mỏng màu bạc xẹt qua tầng trời thấp, miệng rắn cắn tới Hàn Sâm, muốn nuốt Hàn Sâm vào trong bụng.
Thân hình Hàn Sâm nhanh hơn, tránh né Xà Vương cắn, thân hình tiến lên theo đường cong chữ S, lần lượt tránh né Xà Vương cắn cùng đám băng xà bị kinh động ngăn trở, nhanh chóng phóng ra bên ngoài băng cốc.
Bọn Vương Lượng ở bên ngoài thung lũng đợi trái đợi phải cũng không trông thấy Hàn Sâm đi ra, đã bắt đầu có chút bất an rồi.
- Lâu như vậy còn chưa đi ra, tôi thấy tám phần là bị đã Ngân Nhãn Xà Vương cắn chế rồi.
- Nhưng mà tại sao không nghe thấy động tĩnh gì?
- Tôi thấy căn bản là không đụng phải Xà Vương đi, hắn liền năng lực bay cũng không có, đi vào trong cốc như vậy, kinh động bầy băng xà ngày càng nhiều, chỉ sợ chưa đến chỗ Xà Vương đã bị cắn chết rồi, nói không chừng hiện tại đã bị hàn độc đông thành tượng băng rồi.
- Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có nên chờ nữa không?
- Vẫn là chờ thêm một chút đi, hiện tại chúng ta rời đi, vạn nhất hắn từ trong băng cốc trốn thoát, chúng ta trở về cũng không tiện ăn nói.
- Lâu như vậy còn chưa đi ra, sao còn có thể đi ra được.
- Chờ một chút đi, dù sao đã chờ lâu như vậy rồi, cũng không gấp chờ thêm lúc nữa, nếu như đợi đến ngày mai hắn vẫn chưa đi ra, chúng ta lại đi cũng không muộn.
Lúc mọi người nghị luận, lại đột nhiên nghe được bên trong băng cốc truyền ra động tĩnh, vội vàng đều đứng dậy nhìn sang, lập tức cả đám đều há to miệng.
Chỉ thấy Hàn Sâm đang hướng về cửa cốc chạy như điên, mà ở phía sau hắn, đàn băng xà như thủy triều đang đuổi theo, một con ngân xà cực lớn như rồng khổng lồ đang giương hai cánh, lần lượt tấn công Hàn Sâm đang lao đi ở phía trước, mỗi một lần Hàn Sâm đều hết sức hiểm hiểm né tránh được, nhìn tới da đầu tê dại, trái tim đều sắp muốn nhảy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận