Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1050: Kiếm Thánh Khôi Lỗi

- Tà Tình Đế, nếu mày đã không biết tiến thoái như thế, vậy đừng trách bổn đế vô tình.
Kiếm Thánh Đế Quân lộ ra vẻ mặt giận dữ, không thể tưởng được Tà Tình Đế bị trọng thương vẫn dám cứng rắn như thế.
Chỉ thấy mười ngón Kiếm Thánh Đế Quân khẽ điểm, mười chuôi cổ kiếm lập tức bắn ra, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, ngàn hóa vạn, lập tức hơn vạn chuôi cổ kiếm lướt qua bầu trời, sát khí đầy trời cuốn lên.
Kiếm vốn là hung khí, sát khí từ vạn chuôi cổ kiếm tạo thành kiếm trận giống như thủy triều, từ trên trời ập xuống, cảnh tượng kia như diệt thế vậy.
Hàn Sâm thầm kinh hãi, phạm vi kiếm trận bao phủ bao gồm cả hồ nước, nhìn kiếm trận kinh khủng kia giết đến, Hàn Sâm một tay ôm lấy Bảo Nhi, chuẩn bị muốn trốn đi.
Tà Tình Đế bị trọng thương lại không có ý lùi bước, khinh thường cổ kiếm đầy trời, quang diễm màu bạc trên người điên cuồng chập chờn, giống như ánh nến trong gió.
Vạn kiếm chém xuống, lệ khí sát phạt vô biên hóa thành núi cao trấn áp xuống, nhất thời khiến quang diễm màu bạc trên người Tà Tình Đế thu lại cực hạn, gần như là muốn tắt vậy.
Thế nhưng Tà Tình Đế vẫn không chút sợ hãi, ánh mắt lạnh lùng chằm chằm vào cổ kiếm trận bao phủ thiên địa, giống như đang nhìn một đống phế liệu.
OÀ..ÀNH!
Vạn kiếm rơi xuống, ngay cả thiên địa cũng phải biến sắc, hư không bị xé nát ra từng mảnh, khu vực bao quanh hồ nước đều bị kiếm quang đan xen, gần như trở thành một thế giới đầy kiếm, tất cả mọi thứ không phải kiếm đều sẽ bị nghiền ép thành tro.
Mắt thấy cổ kiếm và kiếm quang phô thiên cái địa kia giết xuống, giống như sóng biển điên cuồng đánh về phía Tà Tình Đế, ngân quang trong mắt Tà Tình Đế đột nhiên lóe lên, vầng sáng màu bạc trên người đại phóng, một quyền oanh về phía chân trời.
OÀ..ÀNH!
Vòng sáng màu bạc lập tức đã đánh nát kiếm trận kinh khủng kia, kiếm quang và cổ kiếm kia dưới vầng sáng màu bạc thật sự giống như phế liệu vậy, trực tiếp bị ăn mòn.
Vòng sáng màu bạc hủy diệt kiếm trận, chớp mắt đã bắn đến trước mặt của Kiếm Thánh Đế Quân, một cơ hội tránh né Kiếm Thánh Đế Quân cũng không có, gương mặt y tràn đầy vẻ kinh hãi, thân thể cũng bị vầng sáng màu bạc kia ăn mòn.
Thiên địa lập tức khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tất cả đều tan thành mây khói, Tà Tình Đế lạnh lùng nói một câu:
- Không ai có thể uy hiếp Tà Tình ta.
Nói xong, Tà Tình Đế bỗng nhiên trực ngã trên mặt đất, toàn thân miệng vết thương văng tung tóe, ngân huyết như như nước suối tuôn ra, sinh cơ trên người rất nhanh biến mất, hiện tại còn không bằng một phàm nhân.
Hàn Sâm ôm Bảo Nhi đi tới trước mặt Tà Tình Đế, phát hiện sinh mệnh lực của Tà Tình Đế tiêu hao rất đáng sợ, chỉ còn lại một tia sinh cơ.
Y đã bị trọng thương, lại đánh ra một kích cuối cùng kinh khủng như vậy, Đế Thể không trực tiếp sụp đổ đã coi như y mạng lớn rồi.
Nhưng Hàn Sâm lại hơi bội phục sự liều mạng của y, thật đúng là có vài phần khí thế thần cản sát thần phật ngăn giết phật.
Hàn Sâm đang chuẩn bị bắt chước lôi điện chi lực của Tiểu Ngân Ngân, dùng để trị liệu vết thương trên người y, ít nhất phải cầm máu cho y đã.
Nhưng lại đột nhiên nghe được một tiếng vang truyền đến, Hàn Sâm nhìn vừa nhìn đi, đồng tử lập tức mạnh mẽ co rụt lại, chỉ thấy Kiếm Thánh Đế Quân lại từ trong phế tích đi ra.
- Không có khả năng. . . mình rõ ràng đã nhìn thấy Kiếm Thánh Đế Quân bị một kích khủng bố cuối cùng của Tà Tình Đế kia đánh nát, không thể còn sống mới đúng.
Nhìn Kiếm Thánh Đế Quân đang từng bước một đi tới, khuôn mặt Hàn Sâm lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà Tà Tình Đế ngã trên mặt đất, khi nhìn thấy Kiếm Thánh Đế Quân vậy mà không chết, gương mặt cũng tràn đầy vẻ không thể tin, nhưng đáng tiếc hắn hiện tại đã không thể động đậy rồi, chỉ có thể nằm dưới đất nói với vẻ khó tin:
- Không có khả năng. . . mày không có khả năng sống sót dưới một kích tuyệt sát của Tà Tình. . .
Kiếm Thánh Đế Quân vừa xóa đi vết máu tươi khóe miệng, vừa nhìn chằm chằm Tà Tình Đế trên mặt đất vừa lạnh lùng nói:
- Tà Tình Đế không hổ là Tà Tình Đế, phía dưới Đại Đế chỉ có mày mạnh nhất, một quyền phá kiếm trận muôn đời của tao, nếu tao không có bí bảo Đế Linh Kiếm Thánh Khôi Lỗi, thật đúng là đã bị mày giết đi.
Nói đến đây, trên mặt Kiếm Thánh Đế Quân lộ ra một nụ cười điên cuồng:
- Đáng tiếc. . . thật sự là đáng tiếc. . . mày vẫn không thể giết chết tao, tuy bị hủy đi chí bảo Kiếm Thánh Khôi Lỗi duy nhất, nhưng tao có thể chém giết Tà Tình Đế một lần, đây cũng coi như đáng giá, chỉ một Kiếm Thánh Khôi Lỗi thì tính là gì.
Kiếm Thánh Đế Quân nói xong, vẻ mặt điên cuồng đi tới Tà Tình Đế, một cước đạp xuống mặt Tà Tình Đế, cất tiếng cười điên cuồng.
Kiếm Thánh Đế Quân ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng Kiếm Thánh Khôi Lỗi chính là bí bảo có thể bảo vệ tính mạng, y không biết đã phải hao tốn bao nhiêu tâm huyết mới trồng ra, bây giờ lại bị Tà Tình Đế trực tiếp phá huỷ, còn làm y bị thương không nhẹ.
Hơn nữa trước đó Tà Tình Đế lại chiếm Phượng Hoàng Áo Nghĩa của y, Kiếm Thánh Đế Quân đã sớm hận Tà Tình Đế thấu xương, một kiếm trực tiếp giết y đi đều cảm thấy không thể hết hận.
Tà Tình Đế lạnh lùng nhìn Kiếm Thánh Đế Quân, ngay cả mắt cũng không thèm chớp, trong ánh mắt dường như không thèm để Kiếm Thánh Đế Quân vào mắt.
Kiếm Thánh Đế Quân cực kỳ chán ghét loại ánh mắt này của Tà Tình Đế, trên chân lại tăng lên vài phần khí lực, hung hăng giẫm xuống gương mặt của Tà Tình Đế.
Đột nhiên một ánh sáng màu vàng óng lóe lên, Kiếm Thánh Đế Quân cảm thấy khí tức kỳ dị đánh úp lại, lập tức thu chân lui về phía sau, chỉ thấy trong tay Hàn Sâm nắm một đại kiếm giống như lông vũ hoàng kim, người đã đứng trước mặt của Tà Tình Đế.
- Chỉ là một tên nhân loại, vậy mà cũng dám ngăn trước mặt bổn đế, mày cho rằng mày có thể phục sinh giống như y sao?
Kiếm Thánh Đế Quân dĩ nhiên nhìn ra thân phận nhân loại của Hàn Sâm, nhưng y chỉ coi Hàn Sâm là nô bộc mà Tà Tình Đế thu, căn bản không có nghĩ đến, Tà Tình Đế căn bản không biết có nhân loại.
- Tao không thể phục sinh.
Hàn Sâm liếc nhìn Kiếm Thánh Đế Quân, rồi chỉ lạnh nhạt nói:
- Nhưng ở trước mặt tao, mày có thể giết y, nhưng lại không thể nhục nhã y.
Ánh mắt Tà Tình Đế nằm dưới đất hơi động, sắc mặt vẫn lạnh lùng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
- Ha ha. . . là tao điên rồi hay thế giới này điên rồi, một tên nhân loại hèn mọn, cũng dám đứng trước mặt bổn đế thuyết giáo, còn không cho phép tao nhục nhã Đế Linh?
Kiếm Thánh Đế Quân đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, nhìn chằm chằm vào Hàn Sâm:
- Mày nói ở trước mặt mày không cho phép bổn đế vũ nhục y sao? Bổn đế trước hết sẽ chặt đứt tứ chi của mày, sau đó lại lại để cho mày xem y bị tao nhục nhã đến chết như thế nào, nhưng mày không cần lo lắng, sau khi hành hạ y xong, tao sẽ cho mày nếm thử vạn kiếm tróc thân, sẽ không để cho mày chịu bị nửa điểm nhục nhã.
Kiếm Thánh Đế Quân nói xong, ngón tay khẽ động, lập tức có vô số thanh cổ kiếm bắn ra, đánh về phía Hàn Sâm.
Hàn Sâm cầm Phượng Hoàng Thần Kiếm cùng Thái A Kiếm trong tay trong tay chớp liên tục mấy cái, lập tức chém cổ kiếm ra, lạnh lùng nhìn Kiếm Thánh Đế Quân:
- Trình độ lực lượng này cũng đừng lấy ra để khỏi mất mặt xấu hổ, để cho tao thử Vạn Cổ Kiếm Trận vô dụng kia của mày đi.
Hàn Sâm biết mình và Kiếm Thánh Đế Quân sớm muộn đều phải có một trận chiến, nếu hắn muốn để nhân loại yên ổn ở lại Kiếm Lô Tí Hộ Sở, nhất định phải đánh hạ được Thánh Kiếm Tí Hộ Sở, so với đến lúc đó tái chiến, không bằng thừa cơ hội này thăm dò Kiếm Thánh Đế Quân trước một chút, đến lúc đó sẽ nắm chắc hơn.
- Mày đáng chết!
Kiếm Thánh Đế Quân giận dữ, chỉ một tên nhân loại hèn hạ vô cùng ở trong mắt y đều dám nhục mạ y như vậy, khiến sát cơ trong lòng y bùng lên, hận đến mức muốn cắn nát hàm răng.
Sát cơ kinh khủng lan tràn trong không khí, cổ kiếm một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, ngàn hóa vạn, tạo thành kiếm trận như núi, giết về phía Hàn Sâm, Kiếm Thánh Đế Quân muốn chém xuống Hàn Sâm.
Vẻ mặt Hàn Sâm vẫn vô cùng bình tĩnh, trên người tuôn ra lực lượng thần bí, một đôi cánh đen kịt xuất hiện sau lưng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận