Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2620. Thành Hắc Đế

Trên đảo Tiểu Ngọc, Hàn Sâm, Hàn Nghiên và Bảo Nhi ngồi quây quần trước cái bàn, trên bàn có bốn quả hồ lô lớn nhỏ khác nhau, đúng jà bốn quả hồ lô mà Hàn Nghiên hái xuống từ Tiên Đằng.
Nhưng mà bọn họ nghiên cứu được một lúc cũng chưa tìm ra cách khiến cho Tiên Hồ nhả tiên khí từ bên trong ra.
“Bảo Nhi, không phải ngươi có thể khiến chúng nó nhả tiên khí sao 2” Hàn Sâm nhìn Bảo Nhi nói.
Ai ngờ Bảo Nhi lại lắc đầu nói: “Lúc trên Tiên Đằng thì được nhưng hiện giờ thì không thể”
“Vậy chẳng phải là uổng công hái xuống rồi sao?” Trong lòng Hàn Sâm hơi buồn bực.
“Đừng nhìn nữa, Tiên Hồ khi hái xuống đã cố định tiên khí, không thể
nào nhả ra được đâu.” Vân Trường Không mỉm cười đi đến, còn có hai chị em Vân Tố Y và Vân Tố Thường đi theo phía sau.
“Hàn Nghiên bái kiến sư huynh.” Hàn Nghiên vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Tố Y… Tố Thường bái kiến sư cô.” Vân Tố Y và Vân Tố Thường cũng đứng dậy hành lễ.
“Sao lại loạn đến vậy chứ?” Trong lòng Hàn Sâm thầm nghĩ, hắn cũng hành lễ với Vân Trường Không, nhưng mà hắn chỉ gọi là Vân trưởng lão.
Chị em nhà họ Vân thì cứ thản nhiên chào nhau, bọn họ đã quá quen thuộc rồi không cần phải khách sáo nữa.
Sau khi Hàn Sâm mời bọn họ ngồi xuống thì bảo Linh rót trà cho bọn họ, Vân Trường Không uống xong một ngụm trà rồi mới nói tiếp: “Mặc dù Tiên Hồ bị hái xuống không thể nhả ra tiên khí được nữa, nhưng mà đây lại là vật liệu chính tạo ra dị bảo Thần Hóa, để cầm nó về đi làm thí nghiệm xem xem đó là Tiên Hồ hệ gì, sau đó ta sẽ mời Thiên Cơ viện giúp các ngươi luyện thành dị bảo, nhưng mà luyện chế dị bảo phải cần rất nhiều vật liệu phụ trợ, giá trị không hề thấp, tỷ lệ thành công cũng khó đảm bảo được, bình thường có thể đạt đến năm mươi phần trăm đã là tốt lắm rồi.
“Không biết phải cần vật liệu gì 2” Hàn Nghiên hỏi.
“Cái này phải đợi đến khi kiểm định hệ của Tiên Hồ, sau khi quyết định phải luyện chế nó thành dị bảo gì thì mới biết được cần vật liệu gì.” Vân Trường Không cười nói: “Tiểu sư muội không cần lo chuyện này, ta sẽ lo phần vật liệu, cứ coi như là quà gặp mặt tặng ngươi thôi, cũng đừng từ chối ta, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.”
Hàn Nghiên từ chối không được, thấy Vân Trường Không kiên quyết như vậy nàng cũng không từ chối nữa.
Trò chuyện được một lúc, Vân Trường Không lại chuyển sang nói với Hàn Sâm: “Hàn Sâm ngươi vẫn chưa đi đến Ngũ Thành đúng không 2?”
“Vẫn chưa đi.” Hàn Sâm lắc đầu nói: “Vốn trước đây ta muốn đến Ngũ Thành tham quan một chuyến, nhưng mà người gác cổng lại nói muốn vào Ngũ Thành phải có một loại lệnh phù đặc biệt thì bọn họ mới cho vào.”
Vân Trường Không lấy ra một miếng ngọc phù màu đen đặt trước mặt của Hàn Sâm: “Ngũ Thành không giống với Thập Nhị Lầu, bên trong nguy hiểm lạ thường, hơn nữa khắp nơi trong Ngũ Thành đều kỳ lạ, trước khi cơ thể của ngươi chưa khỏe hẳn thì bốn thành khác ngươi cũng không nên đi, cái này là lệnh phù của thành Hắc Đế trong Ngũ Thành, có thời gian thì ngươi cầm theo miếng lệnh phù này đến thành Hắc Đế, nói không chừng sẽ có vài sự giúp đỡ cho ngươi. Nhưng mà phải nhớ kỹ sau khi vào thành không được để lệnh phù rời khỏi người, tuyệt đối cũng không được nảy ra suy nghĩ sát sinh nếu không sẽ gặp phải đại họa.”
“Trong thành Hắc Đế rốt cuộc có thứ gì ?” Hàn Sâm tò mò hỏi.
“Không nói được, ngươi tự đi xem rồi tự nhiên sẽ biết thôi.” Vân Trường Không lại nói một cách thần bí.
“Một miếng lệnh phù chỉ cho một người vào thành thôi sao ?” Hàn Sâm lại càng thêm tò mò.
Vân Trường Không khẽ gật đầu: “Lệnh phù của tiểu sư muội sau này sẽ được Cung Chủ đích thân ban cho, nhưng cấp bậc của nàng hơi thấp, đi đến Ngũ Thành cũng vô dụng thôi, ít nhất phải đến khi nàng thăng lên cấp Vương thì mới đưa lệnh phù Ngũ Thành cho nàng.”
Mặc dù trên danh nghĩa Hàn Nghiên là sư muội của Vân Trường Không, nhưng thực tế Vân Trường Không là thay thầy thu nhận đồ đệ, ngày thường Hàn Nghiên cũng là do Vân Trường Không dạy dõ, hắn chả khác gì với sư phụ của Hàn Nghiên cả.
Cho nên có một vị trưởng bối như Vân Trường Không ở đây khiến bầu không khí trở nên gượng gạo, chị em nhà họ Vân cũng cảm thấy mất tự nhiên.
Vân Trường Không cũng rất biết ý nên nói chuyện xong thì đi ngay, để Vân Tố Y và Vân Tố Thường ở lại.
Chỉ còn lại mấy thanh niên trẻ tuổi, bầu không khí liền sôi nổi hẳn lên, Hàn Sâm nhân đó nghe ngóng chuyện của thành Hắc Đế từ chỗ của chị em nhà họ Vân.
“Cha ta nói tâm cảnh tu vi của bọn ta quá kém, vẫn chưa thích hợp tiến vào Ngũ Thành, cho nên đến bây giờ bọn ta còn chưa đến đó, chỉ nghe nói thành Hắc Đế là thành an toàn nhất trong Ngũ Thành, chỉ cần lệnh phù ở trên người và không có ý niệm sát sinh thì sẽ không gặp quá nhiều nguy hiểm ở thành Hắc Đế” Vân Tố Y suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nghe nói trong thành Hắc Đế có rất nhiều kỳ trân dị bảo, có không ít các tiền bối đi vào thành Hắc Đế đều thu được dị bảo, nhưng mà rốt cuộc làm sao mà đạt được thì bọn họ không chịu nói.”
Chị em nhà họ Vân cũng không nói rõ tình hình của thành Hắc Đế nên khiến cho Hàn Sâm càng thêm tò mò, sáng sớm ngày hôm sau hắn
cưỡi lão hạc không chân đến Bạch Ngọc Kinh, dự định đến thành Hắc Đế tham quan một chuyến xem thử nơi đó rốt cuộc có chỗ thần kỳ gì.”
Quả nhiên khi đến cổng thành Hàn Sâm lại bị các đệ tử gác cổng của Trấn Thiên Cung chặn lại.
“Thầy Hàn, thật sự xin lỗi, không có lệnh phù của Cung Chủ đích thân ban thì đệ tử trong cung không được phép vào thành Hắc Đế” Trong đó có một đệ tử gác cổng đã từng nghe Hàn Sâm giảng dạy nên vô cùng tôn trọng Hàn Sâm.
“Nên vậy mà.” Hàn Sâm lấy lệnh phù mình mang theo ra giao cho các đệ tử canh gác.
Sau khi các đệ tử gác cổng cẩn thận kiểm tra mới mở cửa cho vào, trước khi Hàn Sâm vào, đệ tử gác cổng đó nhiều lần căn dặn Hàn Sâm rằng nhất định phải mang lệnh phù bên người tuyệt đối không được làm mất lệnh phù.
Sau khi Hàn Sâm cảm ơn người đệ tử gác cổng đó xong mới đi vào thành Hắc Đế.
Từ ngoài nhìn vào thành Hắc Đế là một thành cổ kính được xây dựng bởi đá ngọc đen, nhìn vào vô cùng cổ xưa, đầy sự bí ẩn và thê lương.
Sau khi vào thành Hắc Đế, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy khiến hắn ngẩn ra.
Vốn dĩ hắn tưởng thành Hắc Đế là một nơi thần bí khó lường, bên trong có thể chứa rất nhiều sinh vật đáng sợ hống hách lộng hành, ít nhất thì cũng có rất nhiều vật kỳ lạ giống như Bạch Ngọc Lầu.
Nhưng mà đứng trên đường lớn, Hàn Sâm lại nhìn thấy một cổ thành náo nhiệt và phồn hoa, già trẻ gái trai trong thành, những lái buôn, người nông dân đi lại không ngớt, thậm chí còn có thể nhìn lấy một quán rượu oanh ca yến hót.
Nếu không phải vừa mới từ bên ngoài vào thì Hàn Sâm sẽ nghi ngờ có phải bản thân đã đi nhầm chỗ rồi không, nơi đây không phải là thành Hắc Đế mà là một thành phố lạc hậu nào đó ở trên tiểu tinh cầu này.
“Đậu phộng, hạch đào, lê, táo,.. Đây.” m thanh rao bán của người bán hàng rong vang vọng trên cả con đường.
Hàn Sâm nhìn thấy người nông dân nắm con bò qua đường, tiếng gà kêu chó sủa không ngừng vang lên bên tai, hình ảnh này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với Hàn Sâm, nơi hắn sống lúc bé không hề lạc hậu như thế này, nhưng vẫn thường hay nhìn thấy những cảnh tượng như thế này từ trong ảnh.
Hàn Sâm cẩn thận quan sát những người dân trong cổ thành đi tới đi lui, dáng vẻ của bọn họ chẳng khác gì với con người, dường như giống nhau như đúc.
“Sao có thể chứ ? Ở nơi này sao lại có con người được ?” Hàn Sâm †hầm kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ quả thật quá giống con người, hoàn toàn khác với tộc Thái Thượng, Thiên tộc, tộc Hoàng Cực, bọn họ không hề có những đặc trưng của các chủng tộc này, ngược lại giống hệt với con người.
“Lế nào những thứ ta nhìn thấy đều là ảo giác sao ? Nơi này không thể nào có con người được.” Hàn Sâm thầm nói.
Nhưng Hàn Sâm lại nhanh chóng phát hiện những thứ hắn thấy không phải là ảo giác, những người này đều là sinh vật đang sống sờ sờ ra đó, đều có suy nghĩ của riêng mình.
Hàn Sâm muốn khởi động Lĩnh Vực Động Huyền để nhìn xem rốt cuộc những thứ này là gì, thế nhưng hắn phát hiện sức mạnh trên người đều biến mất tăm, chả còn chừa lại một tẹo nào cả.
Hết chương 2620.
Bạn cần đăng nhập để bình luận