Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2915. Kiếm Thần Phạt.

“Xem ra những sinh vật khác đã từng tới nơi này, hơn nữa thời gian cũng không lâu lắm. Nếu không cho dù có xử lý sạch sẽ Dị chủng thì hẳn sẽ có Dị chủng khác xông tới.” Trong lòng Hàn Sâm càng cảm thấy †ò mò.
Có thể đi vào tinh vực Đại Tịch Diệt, còn có thể dọn dẹp sạch sẽ sau khi giết chết Dị chủng, đây không phải là chuyện mà sinh vật Thần Hóa bình thường có thể làm được.
“Bên trong đối phương nhất định có cường giả cấp Chân Thần, hơn nữa còn không kém.” Hàn Sâm vừa dò xét dấu vết xung quanh, vừa tiếp tục bay về phía trước.
Có những cường giả khác đã tới đây, chỉ có thể nói rõ phương hướng mà Hàn Sâm chọn là không sai. Mặc dù không biết có thể tìm được Tiểu Hoa hay không, nhưng nhất định là sẽ có thứ gì gì.
Khắp nơi đều là bụi bặm màu xám, toàn bộ tinh không giống như đang có tuyết rơi, trông cực kỳ quái dị.
Không biết đã bay bao lâu, phía trước xuất hiện một tinh cầu khổng lồ. Tinh cầu kia chỉ e đã lớn gấp ba tinh cầu Loga, thế nhưng lúc này lại có một thanh đại bảo kiếm cắm trên tinh cầu. Thanh đại bảo kiếm kia lớn đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, nó giống như là một con dao gọt trái cây xuyên qua giữa quả táo, xuyên qua toàn bộ tinh cầu.
“Kiếm lớn như vậy, sinh vật nào sử dụng được đây? Hơn nữa tại sao khi một kiếm này đâm xuyên qua tinh cầu mà tinh cầu lại không phát nổ?” Ánh mắt Hàn Sâm quét qua tinh cầu và đại bảo kiếm.
Bởi vì phía trên bị bao phủ bởi một lớp bụi màu xám trắng thật dày, nên diện mạo thật sự của tinh cầu và đại bảo kiếm đã bị che đậy hoàn toàn, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái mà thôi, không thể nhìn ra tình huống cụ thể.
Hàn Sâm sử dụng lĩnh vực Động Huyền quan sát đại kiếm và tinh cầu, nhanh chóng phát hiện đó cũng không phải là một tinh cầu bình thường, mà là một tinh cầu nhân tạo. Toàn bộ kết cấu bên trong đều là nhân tạo, khó trách bị đại kiếm đâm xuyên qua mà không bị nổ tung.
Đi đến trước đại bảo kiếm, Hàn Sâm vung tay lên, lớp bụi xám trắng trên đại kiếm lập tức rơi xuống, một mảnh khu vực nhỏ trên thân đại kiếm lộ ra dáng vẻ vốn có của nó.
Điều làm cho người ta ngạc nhiên hơn là đại kiếm lại là một thanh kiếm đá, toàn thân giống như đá hoa cương. Hàn Sâm đưa tay gảy †hân kiếm một cái, chỉ cảm thấy nó rất cứng rắn. Một ngón tay này của Hàn Sâm lại không thể chấn vỡ nham thạch, chỉ để lại một vết ngón †ay ở phía trên, căn bản không có ý nghĩa gì đối với bảo kiếm to lớn này.
“Chất liệu có vẻ như là nham thạch, nhưng nham thạch này không khỏi quá cứng rồi?” Hàn Sâm ngạc nhiên đánh giá đại bảo kiếm, đưa tay định rút thử đại bảo kiếm ra. Tuy nhiên hắn lại cảm thấy vô cùng nặng, với sức mạnh của hắn vậy mà không có cách nào rung chuyển nó, giống như bị đông lại trong hư không.
“Khó trách vẫn luôn bị cắm ở nơi này, thì ra căn bản không ai có thể lấy nó ra.” Hàn Sâm nhìn đại bảo kiếm, nghĩ thầm trong lòng:”Ta nghĩ thứ này hẳn là di vật được để lại từ một trận đại chiến trong Thánh Vực, nhưng không biết người để lại thứ này là cường giả Thánh Vực hay là kẻ địch của bọn họ.”
Hàn Sâm đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhíu mày, thân hình chớp động, tiến vào một chỗ bị che khuất bên trong tinh cầu.
Không bao lâu sau, hắn đã thấy không gian dao động, có bốn, năm bóng người phá không mà đến, không bao lâu đã đi tới khu vực gần đại bảo kiếm.
“Đại quốc sư Cổ Uyên? Tại sao hắn lại ở chỗ này?” Hàn Sâm bí mật quan sát những bóng dáng kia, phát hiện người cầm đầu lại là Đại quốc sư Cổ Uyên của tộc Hoàng Cực.
Hàn Sâm không biết bốn người Tộc Hoàng Cực còn lại là ai. Nhưng xem xét hơi thở phát ra từ trên người bọn họ, có thể chắc chắn rằng bọn họ đều là cường giả cấp Thần Hóa, cấp bậc cũng không thấp.
“Tộc Hoàng Cực quả nhiên ngọa hổ tàng long, ta căn bản chưa từng thấy mấy kẻ này. Có lẽ trình độ của mỗi người đều là cấp Hóa Điệp. Bọn họ đi theo Đại quốc sư Cổ Uyên đến tinh vực Đại Tịch Diệt để làm gì đây? Chẳng lẽ người dọn dẹp Dị chủng chính là bọn họ?” Trong lòng Hàn Sâm đang âm thầm nghỉ ngờ.
Đoàn người đến đây không phải là vì đại bảo kiếm, càng trông càng giống như đi ngang qua nơi này. Phương hướng mà bọn họ muốn đi giống hệt với phương hướng mà Hàn Sâm muốn đi.
“Quốc sư đại nhân, đây chính là Kiếm Thần Phạt trong truyền thuyết sao?” Một cường giả Thần Hóa của Tộc Hoàng Cực quan sát đại bảo kiếm một lúc rồi lên tiếng.
Đại quốc sư Cổ Uyên nhìn đại bảo kiếm, nói:”Không sai, đây chính là thanh Kiếm Thần Phạt, vũ khí đến từ chư thần. Đáng tiếc rằng cho dù là chư thần cũng không chiếm được chỗ tốt tại Thánh Vực. Tuy nói Thánh Vực bị hủy, nhưng cũng có không ít chư thần cũng ngã xuống. Chủ nhân của thanh Kiếm Thần Phạt này không biết đã bị cường giả Thánh Vực nào chém giết, đến cả thần kiếm cũng thất lạc ở đây, qua hàng tỷ năm rồi cũng không thể lay chuyển được.”
“Theo như truyền thuyết thì ngoài thần linh ra, không có sinh vật nào có thể rút được kiếm này cả, không biết là thật hay giả?” Cường giả Thần Hóa lúc trước lại hỏi.
“Nếu có thể dời đi thì nó sẽ không bị cắm mãi ở nơi này.” Đại quốc sư Cổ Uyên dừng một chút, rồi nói thêm:”Bụi bặm trên thân kiếm vừa mới bị động qua cách đây không lâu, xem ra đã có những cường giả khác tới đây trước chúng ta.”
“Thì ra hắn vẫn luôn quan sát đại bảo kiếm, không phải là vì có hứng thú đối với đại bảo kiếm, mà là đang quan sát những dấu vết mà ta để lại. May mà ta đã dùng lĩnh vực Động Huyền xóa đi tất cả các hạt để lại, hẳn là không để lại dấu vết gì mới đúng.” Hàn Sâm nghĩ thầm trong lòng.
“Liệu có phải là thủ tọa của Trấn Thiên Cung hay không?” Cường giả Thần Hóa lúc trước nói.
“Hẳn là không phải.” Đại quốc sư Cổ Uyên khế lắc đầu, lại liếc mắt nhìn đại bảo kiếm một chút rồi lên tiếng:”Đi thôi, chúng ta không thể bị rớt lại quá xa.”
Sau khi bọn người Đại quốc sư Cổ Uyên đi xa, Hàn Sâm mới đi ra từ bên trong tinh cầu.
“Thủ tọa của Trấn Thiên Cung, đó không phải là người mà lúc trước ta đã gặp trước cổng chính của Tí Hộ Sở sao? Người của Tộc Hoàng Cực và Trấn Thiên Cung đều ở chỗ này, bọn họ rốt cuộc đến vì điều gì đây?” Hàn Sâm không khỏi hơi tò mò.
Hàn Sâm đột nhiên nhíu mày, nhìn về nơi cách đó không xa rồi nói:“Nếu Quốc Sư đã tới, cần gì phải úp úp mở mở.”
“Các hạ ẩn thân ở đây, ta còn tưởng rằng các hạ không muốn gặp mặt bản quốc sư, đương nhiên là không tiện quấy rầy.” Bên trong hư không, bóng dáng nhàn nhạt của Đại quốc sư Cổ Uyên dần dần hiện ra, tựa như người tàng hình hiện thân.
“Khó có được sự quan tâm như thế của Quốc Sư, vậy tại hạ liền cáo từ.” Hàn Sâm nói xong liền xoay người chuẩn bị rời khỏi.
“Hàn Thần Phụ, xin dừng bước.” Đại quốc sư Cổ Uyên lên tiếng:”Nếu các hạ đã tới tinh vực Đại Tịch Diệt, chắc hẳn đều có mục đích riêng, không biết ngươi có thể cho ta biết ý định của mình hay không?”
Lúc hai người nói chuyện, bốn cường giả Thần Hóa khác cũng đã bay trở về, nhìn thấy Hàn Sâm thì hơi kinh hãi, xem ra đều nhận ra Hàn Sâm.
Nhưng Hàn Sâm mà bọn họ biết chính là Hàn Thần Phụ của Tinh Tộc đã giết chết Vua Huỷ Diệt, mà không phải là Hàn Sâm từng giả mạo hoàng tử tại tộc Hoàng Cực.
Đối với chuyện Hàn Sâm giả mạo hoàng tử của Tộc Hoàng Cực, mặc dù bọn họ cũng có nghe thấy, nhưng lại không để nó ở trong lòng.
Bọn họ vốn định hình thành thế vây kín, nhưng sau khi nhìn rõ người đứng ở nơi đó chính là Hàn Sâm thì đầu hơi do dự, không có vây quanh nữa.
Nếu là cường giả Thần Hóa bình thường hay cường giả cấp Chân Thần, có Đại quốc sư Cổ Uyên ở đây, bọn họ sẽ không quá e ngại.
Thế nhưng hình ảnh Hàn Sâm đánh rớt Nhiên Đăng xuống phàm trần thực sự quá rung động, khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng kiêng ky. Người có thể tu luyện tới trình độ hiện tại đều phải trải qua trăm ngàn cay đắng, trùng điệp trắc trở, không ai muốn trở lại trước giải phóng chỉ trong một đêm.
Hết chương 2915.
Bạn cần đăng nhập để bình luận