Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1943. Không còn chỗ trốn

“Hiện tại điều chúng ta cần xác định là làm thế nào để có thể rời khỏi Cực Lạc Tịnh Thổ này. Nếu không thì coi như tránh được một chốc
một lát thôi, cuối cùng vẫn sẽ bị Phật tử Thất Linh tìm thấy.” Hàn Sâm nói.
“Đến ngay cả ngươi cũng không biết ra ngoài như thế nào thì ta càng
không biết.” Hải Nhi suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Không phải là ngươi có năng lực ẩn thân hay sao? Vậy chắc là phân thân Phật Niệm của Phật tử Thất Linh không tìm được chúng ta đúng chứ?”
Hàn Sâm lắc đầu, trả lời: “Hạn chế của năng lực ẩn thân rất lớn, thời gian ẩn hình không lâu.”
Nếu Tiểu Thấu Minh tự mình biến sắc ẩn thân thì rất dễ, nhưng nếu mà muốn mang cả ngoại vật nữa thì là tiêu hao quá lớn với nó. Đối với Tiểu Thấu Minh vẫn đang còn nhỏ thì vữa nấy ẩn thân trong thời gian dài như thế đã gần như tiêu hao hết sạch lực lượng của nó.
“Vậy ngươi tính thế nào?” Hải Nhi đứng trên cồn cát quan sát xung quanh, sợ Phật tử Thất Linh lại tìm về.
“Đừng có đứng ở trên đó.” Hàn Sâm vẫy tay với Hải Nhi, bảo nàng đi xuống dưới cồn cát rồi mới nói tiếp: “Không phải ngươi là đệ tử của Đại Đạo Thiên hay sao? Mặc dù ngươi chỉ là một Tử Tước thôi nhưng chắc cũng có chút thủ đoạn để bảo toàn tính mạng đúng chứ?”
“Thủ đoạn thì tất nhiên là có. Nếu như chỉ là quý tộc bình thường thì dù có là Công Tước ta cũng nắm chắc có thể tự bảo toàn tính mạng. Nhưng đối thủ là Phật tử Thất Linh thì rất khó nói.” Hải Nhi cười khổ đáp lại.
“Nếu chỉ là phân thân Phật Niệm thì ngươi có nắm chắc có thể còn sống mà chạy đi không?” Hàn Sâm suy nghĩ một lát rồi hỏi lại.
“Nếu chỉ là một phân thân Phật Niệm thì chắc cũng thành công đấy, nhưng thủ đoạn này chỉ có thể bảo đảm cho một mình ta…” Hải Nhi khổ sở trả lời.
“Vậy là đủ rồi, ta đi tìm chân thân của Phật tử Thất Linh. Nếu thuận lợi thì tất nhiên có thể dẫn cả phân thân của hắn rời đi. Ngươi hãy nhân cơ hội đó mà men theo đường cũ đi ra cửa Cực Lạc Tịnh Thổ. Còn nếu hắn không chịu thu hồi Phật Niệm thì phải dựa vào chính ngươi thôi.” Hàn Sâm nói.
Đôi mắt xinh đẹp của Hải Nhi quan sát Hàn Sâm từ trên xuống dưới, hỏi thẳng: “Tại sao ngươi phải giúp ta như vậy?”
Hải Nhi xuất thân từ Đại Đạo Thiên. Quả thực khó mà có thể tin một người xa lạ sẽ chấp nhận hy sinh thân mình giúp nàng chạy trốn.
Hàn Sâm cười đáp: “Không cần biết vì nguyên nhân gì mà Phật tử Thất Linh nhất định phải đến giết ta. Nhưng hắn vẫn chờ đến khi chỉ còn hai người chúng ta mới ra tay thì đủ để chứng minh rằng hắn vẫn còn kiêng dè không muốn người khác biết chuyện này. Nếu như ngươi có thể chạy trốn thành công, có lẽ hắn sẽ do dự, thậm chí có thể từ bỏ việc giết ta. Còn nếu hắn không buông tha thì ít nhất vẫn còn có ngươi là người biết chuyện. Ngươi có thể thông báo cho sư phụ Nữ Hoàng Đao Phong của ta. Nếu không thì ta chết đi cũng chỉ là chết vô ích, không có nổi một người báo thù cho ta.”
‘Tạm dừng một lát Hàn Sâm lại nói: “Hơn nữa, mục tiêu của Phật tử Thất Linh là ta. Dù ta có muốn chạy trốn cũng không có cơ hội. Chỉ có thể liều một phen, không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Hải Nhi nhìn Hàn Sâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng: “Nếu như ta có thể còn sống mà đi ra được ngoài kia thì ta nhất định sẽ giúp ngươi thông báo cho Nữ Hoàng Đao Phong.”
“Được, một lời đã định. Ngươi đi về hướng đông, ta đi về hướng tây. Hàn Sâm nhìn đồng hồ rồi nói: “Ta nghĩ hẳn là bây giờ Phật tử Thất Linh đã quay lại đây. Chúng ta mau đi thôi. Chúc người may mắn.”
Hàn Sâm nói rồi đứng dậy nhanh chân đi về hướng tây. Mặc dù trong lòng còn chút nghi ngờ nhưng nàng biết nếu mình đi chung với Hàn Sâm thì xác suất tử vong sẽ cao hơn. Nàng cắn răng đi về hướng đông.
Chỉ là Hải Nhi không dám đi nhanh quá. Nàng sợ Hàn Sâm lấy nàng làm mồi cho nên mới đi cực kỳ chậm rãi.
Nếu Hàn Sâm đi về hướng Tây, Phật tử Thất Linh quay lại thì nhất định sẽ đi tìm Hàn Sâm trước, lúc đó chính là cơ hội của nàng.
Tất nhiên Hàn Sâm cũng không phó mặc cho người khác, vừa đi về phía tây vừa liếc nhìn xung quanh.
Bởi vì thời gian đi vào Cực Lạc Tịnh Thổ này đã rất lâu. Cực Lạc Âm ảnh hưởng rất lớn tới các sinh vật. Cũng may ý chí của Hàn Sâm cực kỳ bền bỉ nên ảnh hưởng của Cực Lạc Âm đối với hắn là rất nhỏ.
Đi được một đoạn, Hàn Sâm không đi tiếp về trước nữa. Hắn quan sát bốn phía rồi lao vào cồn cát, lấy cát che lấp thân mình.
Hàn Sâm chôn mình vào trong cát, dùng ‘thuật Thạch Hóa biến thân thể mình thành đá. Thế này thì chi dù là Vương giả Thần Hóa đi qua cũng khó mà phát hiện ra hắn đang trốn ở đây.
Điều Hàn Sâm muốn làm bây giờ là ngồi đợi, đợi đến khi nào Phật tử Thất Linh kia quay về, đi qua người hắn rồi thì hắn mới chạy trốn.
Cho dù Phật tử Thất Linh còn lâu mới quay về thì hẳn là bên Hải Nhi cũng sẽ đụng phải phân thân Phật Niệm. Đến khi đó cũng có thể dẫn dụ Phật tử Thất Linh đi sang bên kia.
Tất nhiên, Hàn Sâm cũng chẳng trông cậy vào chuyện Hải Nhi có thể dẫn Phật tử Thất Linh đi được. Với bản lĩnh của Phật tử Thất Linh thì nhất định sẽ phát hiện ra Hải Nhi chỉ có một mình, lúc đó sẽ quay qua đuổi theo hắn.
Hàn Sâm đang nghĩ đến những trường hợp có thể xảy ra và các cách ứng đối sau khi sự việc phát sinh thì đột nhiên cảm nhận được hình như bên ngoài đang có sinh vật chạy qua. Chẳng qua do hắn bị chôn ở dưới cát, lại không thể vận chuyển Động Huyền Khí Tràng nên chỉ có thể cảm nhận được là có sinh vật nào đó ở gần đây nhưng không biết cụ thể có phải là Phật tử Thất Linh hay không.
Dần dần, sinh vật kia chạy thẳng về hướng Đông, không lâu sau đã đi đến khu vực ngay cạnh chỗ Hàn Sâm ẩn nấp, tiếp tục đi về phía Đông.
Hàn Sâm đoán trăm phần trăm sinh vật này chính là Phật tử Thất Linh. Nếu không phải là hắn thì nào có ai sẽ quay lại nơi này cơ chứ?
Hàn Sâm chỉ chờ Phật tử Thất Linh đi được xa xa liền trồi ra khỏi đống cát, tiếp tục đi về chỗ sâu bên trong Cực Lạc Tịnh Thổ.
Nhưng mà ai ngờ Phật tử Thất Linh đi về phía đông được mấy trăm mét lại đột nhiên quay đầu, đi đi lại lại bốn phía xung quanh như đang tìm cái gì.
“Hàn Sâm, ngươi muốn nằm dưới đó chờ chết hay là muốn đi lên đây đánh với ta một trận?” Giọng nói lạnh lùng của Phật tử Thất Linh truyền tới.
Hàn Sâm cau mày: “Lạ thật, sao Phật tử Thất Linh lại biết được ta đang ở đây nhỉ?”
Hàn Sâm tự hỏi trong lòng, nhưng người không nhúc nhích gì cả. Nếu như Phật tử Thất Linh thật sự biết hắn ẩn thân ở đâu thì sẽ chẳng nói nhảm với hắn như thế làm gì mà trực tiếp đánh xuống luôn rồi.
Phật tử Thất Linh đợi một lúc mà thấy không ai trả lời. Hắn lại đi loanh quanh mấy vòng, hiển nhiêu là hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Hàn Sâm là ở đâu.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà dường như hắn cực kỳ chắc chắn Hàn Sâm khu vực xung quanh đây nên một mực không chịu rời đi mà cứ đi tới đi lui như là muốn tìm ra chỗ Hàn Sâm ẩn núp.
“Chắc chắn là hắn có cách gì đó để biết được đại khái vị trí của mình ở đâu, nhưng mà lại không có phát hiện ra ta đã hóa đá. Thế này thì khó rồi đây.” Hàn Sâm thầm nghĩ trong lòng.
Phật tử Thất Linh ở phía trên đã dừng lại, miệng niệm gì đó. Bên ngoài chợt nổi lên từng trận bão cát, những cơn lốc xoáy như thể ác long, cuốn cát vàng mù mịt khắp trời. Nơi nó đi qua, ngay cả cồn cát cũng bị cuốn bay tứ tán, như muốn lật tung hết cả phạm vi ngàn mét.
“Hầu Tước đúng là tùy hứng thật. Lục soát trong phạm vi lớn như thế không biết đã tiêu hao hết bao nhiêu lực lượng rồi nữa.” Hàn Sâm †hầm nghĩ trong lòng như thế nhưng cũng hơi bất đắc dĩ.
Coi như hắn hóa thân thành đá thì chỉ cần bị cuốn lên cũng sẽ bị Phật tử Thất Linh phát hiện ra thôi.
Nhưng mà Hàn Sâm cũng không gấp gáp. Hắn sẽ chờ gió lốc cuốn đến đây, chưa đến chỗ hắn thì hắn vãnkhông nhúc nhích để cho Phật tử Thất Linh kia tiêu hao thêm ít lực lượng nữa cũng tốt.
Hết chương 1943.
Bạn cần đăng nhập để bình luận