Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1061: Truyền Tống Sai Lầm

Hàn Sâm khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua vết thương trên tay, chỉ thấy trong lòng bàn tay tựa hồ bị cái gì đó đâm một phát, xuất hiện một vết thương giống như điểm đỏ, máu tươi giống như hạt châu từ trong đó mạnh mẽ chảy ra.
Dùng Động Huyền Khí quét qua miệng vết thương, không phát hiện ra có gì khác thường, không hề trúng độc cũng không có bệnh lây nhiễm.
Tố chất thân thể của Hàn Sâm rất mạnh, chút vết thương này, trong nháy mắt đã tự động khép lại, cuối cùng không lưu lại bất cứ thứ gì, cũng không có cảm giác không khoẻ.
Lấy tay cẩn thận kéo túi ra, Hàn Sâm muốn nhìn Độc Giác Tiên một chút xem đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại tổn thương hắn.
Hắn nuôi lâu như vậy, Độc Giác Tiên chưa từng biểu hiện tính công kích, hơn nữa bình thường Độc Giác Tiên hành động đều rất từ từ, bộ dạng cũng không có quá nhiều sức lực.
Hiện tại Độc Giác Tiên lại có thể đâm rách da của hắn, chuyện này khiến cho Hàn Sâm có chút kinh ngạc.
Thế nhưng mà Hàn Sâm kéo ra túi nhìn vào bên trong, sắc mặt không khỏi biến đổi, trong túi áo vậy mà không có bóng dáng của Độc Giác Tiên, Độc Giác Tiên không biết đã biến đi nơi nào.
Hàn Sâm liền vội vươn tay vào bên trong sờ soạng, ánh mắt cũng tìm tòi xung quanh, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Độc Giác Tiên, Độc Giác Tiên vậy mà không thấy đâu nữa.
Hàn Sâm có nghi ngờ trong lòng, nhưng mà hiện tại cũng không phải là thời điểm đi tìm xung quanh, tất cả nhân viên đều đã tập trung phía trước hắc tinh bàn, tướng quân Lôi Cách phụ trách lần hành động này đang giải thích cặn kẽ tình huống và kế hoạch.
Hắc tinh bàn chính là lối vào di tích Tinh Tộc, từng ô vuông đều chỉ có thể truyền tống một sinh mạng thể đi vào, hơn nữa còn có hạn chế đối với năng lượng sinh mệnh của sinh mạng thể, năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ tới trình độ nhất định sẽ không thể tiến vào được.
Liên Minh cùng Tu La tộc đã làm thí nghiệm, chỉ có một người có thể lợi dụng một ô vuông để truyền tống đi vào, nếu không coi như là trên người mang thêm một con kiến, bàn quay cũng không có cách nào khởi động.
Cường giả cấp Bán Thần cũng khó có thể xuyên qua bàn quay, tối đa chỉ có tam cấp Tu La cùng Siêu Việt Giả là có thể tiến vào.
Bốn ô vuông có đồ án kia, chính là vị trí đã được sử dụng truyền tống qua. Từng ô vuông chỉ có thể sử dụng một lần, sau đó liền không thể truyền tống bất kỳ vật gì tiến vào nữa, nguyên bản người truyền tống vào, cũng có thể từ trong ô vuông đó truyền tống đi ra.
Nghiên cứu viên cũng từng sử dụng máy móc cỡ lớn đào móc xuống dưới bàn quay, nhưng mà đào sâu hơn vạn mét, lại chỉ có thể nhìn thấy tinh thể màu đen giống như là cây cột đi thông vào trong tinh cầu, căn bản không đào tới đáy được.
Hơn nữa trong quá trình đào móc còn xảy ra rất nhiều việc lạ, tổn thất không ít máy móc cùng binh sĩ, cuối cùng chỉ có thể buông tha cho việc đào móc.
Trong bốn lần thí nghiệm, cũng có người còn sống trở về, đối với sự tình trong di tích cũng có hiểu rõ sơ bộ, nhưng khu vực mà bọn họ thăm dò được lại vô cùng có hạn, cho nên tình báo có thể cung cấp rất ít.
Đội người bọn Hàn Sâm đi vào lần này, mục đích chính yếu nhất, chính là phải tận lực lấy được một loại hạch tinh thể màu tím, số lượng càng nhiều càng tốt.
Về phần tác dụng của hạch tinh thể màu tím, Liên Minh cùng Tu La tộc đều không hề nói rõ.
Chiến giáp cùng súng ống đều không được phân phối, không phải là không phân phối cho bọn họ, mà là sử dụng những vật phẩm kia, ở bên trong di tích sẽ lập tức bị công kích.
Kể cả Hàn Sâm ở bên trong tám Tu La tộc cùng tám nhân loại từng người đứng lên ô vuông khác nhau, nhân viên nghiên cứu rời bàn quay đi, chỉ thấy những đồ án kỳ dị bên trên bàn quay chuyển động, không gian lập tức sinh ra vặn vẹo, không bao lâu sau mười sáu người đã biến mất ở trong không gian vặn vẹo không thấy đâu nữa.
Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy vô cùng cổ quái, những đồ án bên trên bàn quay kia chuyển động, giống Độc Giác Tiên như đúc, nhưng mà hiện tại Độc Giác Tiên lại không thấy đâu nữa rồi, hắn một mực không tìm được.
Chỉ là trong nháy mắt, Hàn Sâm đã cảm thấy hai mắt tỏa sáng, mở to mắt ra phát hiện mình đã ở trong một vùng phế tích, khác với di tích Tinh Tộc mà hắn thấy trước kia, ở đây cũng không nhìn thấy kiến trúc tinh thể, giống như là một vùng núi trải qua động đất, khắp nơi đều là núi đá sụp xuống cùng mặt đất vỡ ra.
Xa xa có thể nhìn thấy bên trong dãy núi có một ít kiến trúc sụp đổ, nhưng cũng không phải là kiến trúc tinh thể, mà là một loại kiến trúc cổ xưa bằng gạch xanh.
Hàn Sâm liền vội vàng xoay người lại nhìn, lần quay người lại này khiến cho sắc mặt hắn đại biến, bởi vì hắn không nhìn thấy bọn Kỷ Yên Nhiên đâu nữa, cũng không thấy những Tu La tộc kia.
- Chẳng lẽ là bọn họ không truyền tống vào? Chuyện đó không có khả năng, rõ ràng là cùng truyền tống vào, nhưng mà bọn họ đi đâu rồi? Không phải là nhân viên nghiên cứu đã nói bốn lần thí nghiệm trước, truyền tống đến đều là cùng một vị trí hay sao? Mặc dù chỉ có hai người đi ra, nhưng mà bọn họ đều thấy được vật phẩm cùng dấu hiệu do hai người khác lưu lại.
Hàn Sâm đứng ở chỗ này chờ trong chốc lát, rất nhanh đã xác định được, bọn Yên Nhiên cũng không truyền tống đến cùng một vị trí với hắn.
Hơn nữa sau khi Hàn Sâm đánh giá vùng này, rất nhanh đã xác định được, đây cũng không phải là vị trí truyền tống theo lời của nhân viên nghiên cứu, mặc dù cũng là phế tích của dãy núi, nhưng khi nhìn địa hình và thế núi phân bố ở xung quanh, hoàn toàn khác với miêu tả của bọn họ.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
Sắc mặt của Hàn Sâm có chút khó coi, hắn cũng không phải là sợ hãi ở một mình, mà là sợ mình không ở bên cạnh Yên Nhiên, cô sẽ gặp phải nguy hiểm.
Sau khi xác định được là không có khả năng có người truyền tống tới chỗ mình, Hàn Sâm cắn răng một cái, trực tiếp bay lên trời, muốn phân biệt thoáng thế núi cùng địa hình một chút, sau đó mau chóng tìm tới bọn Yên Nhiên.
Toàn lực triển khai Động Huyền Khí, ở trên không trung nhìn ra xung quanh, lại phát hiện ra khắp nơi đều là dãy núi giống như phế tích, kéo dài ra ngoài không biết mấy vạn dặm, căn bản không nhìn thấy có người tồn tại.
Hơn nữa tất cả địa hình đều rất tương tự với nhau, rất khó nhìn ra ở đâu là khu vực theo lời của nhân viên nghiên cứu.
Hàn Sâm nhịn không được nhíu mày, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là địa hình như vậy, hắn liền đi theo phương hướng nào để tìm cũng không biết.
Lúc Hàn Sâm đang suy tư phải làm như thế nào mới có thể phán đoán vị trí, lại đột nhiên nghe được ở trong một đám phế tích kiến trúc cổ xưa bên trong dãy núi đằng kia, truyền tới một loại âm thanh vô cùng kỳ quái.
Loại âm thanh này giống như là âm thanh phát ra lúc dùng móng tay gõ vào vỏ quả trứng gà, nghe có chút lanh lảnh, nhưng lại có thêm một loại cảm giác trống rỗng không nói rõ được.
Hàn Sâm lập tức nhìn về phía khu vực thành cổ phế tích kia, không bao lâu sau, liền thấy một dòng nước màu xanh biếc từ bên trong tòa thành cổ kia chảy ra, đang vọt tới vị trí của hắn bên này.
Sau khi Hàn Sâm nhìn kỹ lại, lập tức liền biến sắc, đó nào có phải là dòng nước gì, mà là một đàn Độc Giác Tiên tinh thể màu xanh lá, rậm rạp chằng chịt dọc theo phế tích ngọn núi bò ra, số lượng nhiều tới mức không có cách nào tính toán.
- Đây là tình huống gì?
Hàn Sâm ngưng mắt quan sát tỉ mỉ những con Độc Giác Tiên đó, phát hiện ra rất giống với một con mà hắn nuôi lúc trước kia, nhưng mà thân hình rõ ràng nhỏ hơn nhiều, chỉ lớn cỡ chừng quả trứng gà.
Hơn nữa trên lưng của những con Độc Giác Tiên tinh thể màu xanh lá nọ, Hàn Sâm cũng không thấy loại đồ án kỳ dị kia.
Trong lòng Hàn Sâm còn đang kinh nghi, những con Độc Giác Tiên tinh thể kia cũng đã bò tới, nhưng mà cũng chỉ ở trước người hắn không xa tách ra, giống như dòng nước, vây hắn vào giữa, lại không có bất kỳ một con Độc Giác Tiên nào tới gần hắn trong phạm vi 10m.
Hàn Sâm cảnh giác, không biết những con Độc Giác Tiên này muốn làm gì, nhưng mà một giây sau, Hàn Sâm liền thấy những con Độc Giác Tiên này tách ra thành một con đường, giống như là nhường ra một con đường, con đường này thẳng tắp đi thông vào bên trong phế tích tòa thành cổ kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận