Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1912. Rèn luyện

Cơ thể của Hàn Sâm không thể cử động, thế nhưng các loại cảm giác vẫn còn, hắn vậy mà lại không nhìn ra lục quang rốt cuộc là thuộc về loại sức mạnh nào.
Song Hàn Sâm cũng không sốt ruột, sức mạnh của dị chủng có hơi thần bí, nhưng suy cho cùng nó chỉ là cấp Tử Tước, Hàn Sâm ở vào việc có áo giáp cấp Hầu Tước bảo hộ, cũng không sợ nó.
Huống hồ còn có thể chất Đế Linh siêu cấp có thể miễn dịch hết thảy, cho nên Hàn Sâm vẫn rất bình thản như cũ.
Sau khi con rết kia bò tới, Hàn Sâm mới nhìn thấy ở vị trí ban đầu của nó, vậy mà lại mọc lên một loại thực vật giống như cây hoa lan, chỉ là trên cây không nở ra hoa, lại nở ra từng con chuột vàng nhỏ.
Không, không phải chuột nhỏ, Hàn Sâm nhìn thứ kia khá quen mắt, thứ mọc trên cây trông giống như từng con Xích Hà Điêu nhỏ.
Trên cây mọc ra tổng cộng bảy con Xích Hà Điêu nhỏ, mỗi con đều có dung mạo hoàn chỉnh, đôi mắt rất to, hơn nữa còn mang thần sắc linh động, lúc này đều run rẩy co lại thành một cụm.
Thế nhưng bởi vì đuôi của bọn chúng mọc trên thực vật tựa như hoa lan, muốn chạy trốn cũng không thể, chỉ co lại thành một cụm, sợ hãi nhìn dị chủng giống như con rết kia.
Hàn Sâm đột nhiên hiểu ra, dị chủng giống con rết đến đây, không phải muốn tìm địa tuyên Xích Hà, mà là nhằm vào mấy con Xích Hà Điêu này.
Còn về nó đặc biệt đến vì Xích Hà Điêu, hay là tiện đường nếm thử thứ tươi mới, Hàn Sâm cũng không bết.
Con rết rất nhanh đã bò đến trước mặt Hàn Sâm, móng vuốt giống như lưỡi dao sắc bén hung hăng cuốn lên người Hàn Sâm, chỉ nghe thấy những tiếng leng keng không ngừng vang lên.
Những móng vuốt kia cũng không thể chém đứt áo giáp của Hàn Sâm, thế nhưng với móng vuốt cấp Tử Tước, vậy mà lại có thể để lại những vết xước màu trắng trên áo giáp cấp Hầu Tước, cũng quá kinh người rồi.
Các dị chủng cấp Tử Tước bình thường, căn bản không thể gây ra một chút sát thương nào cho áo giáp cấp Hầu Tước.
“Con dị chủng này quả nhiên có điểm bất thường.” Trong lòng Hàn Sâm rất bình tĩnh, mặc dù nó có điểm bất thường, nhưng không thể làm thương người thì cũng chả có gì ghê gớm cả.
Cơ thể con rết tạo thành một vòng tròn, bao lấy Hàn Sâm ở giữa, chân côn trùng sắc như dao liên tục chém lên cơ thể của Hàn Sâm, không kém gì thiên đao vạn quát.
Đáng tiếc là, ngoài việc để lại mấy vết xước trên áo giáp của Hàn Sâm, cũng không thể làm tổn thương Hàn Sâm mảy may.
Con này dường như không có miệng, phần đầu dẹt và phẳng giống như đầu của tàu cao tốc, phía trên còn mọc ra hai sợi râu dài, ngoài hàng nghìn cái chân như đao ra, cũng không có bất cứ thủ đoạn tấn công nào khác.
Sau khi vây quanh chém Hàn Sâm trong một khoảng thời gian dài, cũng không thể gây ra thương tổn gì cho Hàn Sâm, con rết giống dị chủng dường như đã bỏ cuộc, lại trườn về phía gốc cây mọc ra sinh vật Xích Hà Điêu.
Nó chỉ vây quanh Xích Hà Điêu, cũng không làm hại bọn chúng.
Chỉ là những con Xích Hà Điêu nhỏ kia lại rất sợ hãi, từng con từng con co lại thành cụm, không ngừng run rẩy.
“Nó rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?” Trong lòng Hàn Sâm nghỉ hoặc, thử dùng sức mạnh của mình để phá vỡ sự trói buộc của lục quang.
Băng Cơ Ngọc Cốt, dị huyết và Vật Ngữ Gen đều không có tác dụng gì, nhưng lúc sử dụng Động Huyền Kinh, mơ hồ hơi có cảm giác, đáng tiếc là Động Huyền Kinh mới chỉ đến cấp Nam Tước, sức mạnh thấp hơn lục quang một tầng, rất khó để thực sự đột phá sự trói buộc của lục quang.
Hàn Sâm không ngừng vận chuyển Động Huyền Kinh để đối phó với lục quang, đồng thời cũng quan sát con dị chủng kia, muốn làm rõ xem nó rốt cuộc muốn làm cái gì.
Trong khi đang đối kháng với lục quang, tuy rằng sức mạnh của Động Huyền Kinh không ngừng bị hao tổn, nhưng Hàn Sâm lại cảm thấy dường như sức mạnh của Động Huyền Kinh có chút thay đổi, mơ hồ có cảm giác như đột phá bình cảnh.
Hàn Sâm vui mừng, toàn lực vận chuyển Động Huyền Kinh đối kháng với lục quang, muốn mượn lục quang để mài dũa, khiến Động Huyền Kinh thăng lên cấp Tử Tước.
Điểm lợi hại chân chính của Động Huyền Kinh là khí tràng Động Huyền kỳ lạ, nếu không đạt đến trình độ phóng sức mạnh ra ngoài, tác dụng của Động Huyền Kinh sẽ giảm đi nhiều, nếu có thể thăng lên cấp Tử Tước thì cũng là lúc Động Huyền Kinh phát huy ra uy lực thực sự, Hàn Sâm đã chờ đợi thời khắc này từ lâu rồi.
Vận chuyển sức mạnh Động Huyền Kinh đối kháng với lục quang từng lần một, nhưng chung quy trình độ sức mạnh vẫn thấp hơn một tầng, sức mạnh của Động Huyền Kinh tiêu hao rất nhanh.
Hàn Sâm chỉ có thể nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi sức mạnh của Động Huyền Kinh hồi phục chút ít, rồi lại tiếp tục đối đầu với lục quang.
Qua một hai tiếng, đột nhiên nhìn thấy ánh đỏ phát ra ở cửa hang, một đám Xích Hà tràn vào trong hang, giống như nước sông cuồn cuộn, trong chốc lát trong hang động tràn đầy sương mù ráng đỏ.
Đúng vào lúc Hàn Sâm đang thắc mắc vì sao đột nhiên lại có sương mù ráng đỏ tràn vào đây, lại nhìn thấy sương mù ráng đỏ đang nhanh chóng ít đi.
Sương mù ráng đỏ giống như bị quạt thoát khí hút hết một nửa, nhưng lại không chảy ra khỏi hang động, Hàn Sâm nhìn hướng chảy của sương mù ráng đỏ, vậy mà lại là một cây thực vật đang phát triển Xích Hà Điêu.
Qua khoảng nửa tiếng, sương mù ráng đỏ đã trở nên rất mỏng manh, đã không thể ngăn cản cảm giác của Hàn Sâm, quả nhiên cây thực vật đó đang hút sương mù ráng đỏ.
Thực vật hít vào lượng lớn Hồng Hà, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đặc biệt là bảy con Xích Hà Điêu nhỏ, từng con châu quang bảo khí, như là được điêu khắc từ vàng ròng hoặc bảo bối.
Sau khi toàn bộ Hồng Hà trong hang động đều bị thực vật hít vào, Hồng Hà bên ngoài cũng không tuôn vào, thực vật và châu quang bảo khí trên người Xích Hà Điêu nhỏ cũng dần dần vụt tắt.
Hàn Sâm chăm chú nhìn, phát hiện bộ lông của Xích Hà Điêu bé nhỏ càng trở nên đầy đặn, mắt nó cũng càng trở nên nhanh nhẹn hơn, sự dao động sức sống trên người cũng mạnh hơn trước đây rất nhiều.
“Hóa ra dị chủng giống với con rết đó đang đợi những Xích Hà Điêu nhỏ trưởng thành hoàn toàn, không biết chúng còn bao lâu mới có thể trưởng thành hoàn toàn.” Hàn Sâm lập tức hiểu ra, biết được dị chủng đó muốn gì.
Không hề động tâm, Hàn Sâm tiếp tục lấy sức mạnh của Động Huyền Kinh đối đầu với lục quang, mỗi lần sức mạnh của Động Huyền Kinh đều bị tiêu hao sạch sẽ khi đối đầu với lục quang, sau khi Hàn Sâm lại nghỉ ngơi và hồi phục, Hàn Sâm cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của Đồng Huyền Kinh dường như mạnh hơn mấy phần, khiến Hàn Sâm rất vui.
Qua một khoảng thời gian, Hồng Hà lần nữa tuôn vào trong hang động, giống như lần trước, toàn bộ đều bị thực vật đó hít hết, Xích Hà Điêu lại lớn hơn một chút.
Đến lần thứ ba Hồng Hà hoàn toàn bị Xích Hà Điêu hít vào hết, cơ thể Hàn Sâm cử động được một chút, Quỷ Nha đao đang chém trên không trung cũng dần hạ xuống.
Tuy rằng vẫn chưa thể hoàn toàn phá bỏ trói buộc của lục quang, nhưng sức mạnh của Động Huyền Kinh đã có chút tác dụng trong cuộc đối đầu, cho phép Hàn Sâm cử động được chút ít.
Hàn Sâm vừa di chuyển, con rết đó đã lập tức cảm nhận được, mạnh mẽ quay người lại, những con mắt bảo thạch trên người lần nữa phun lục quang về phía Hàn Sâm, sức mạnh trói buộc của lục quang ngày càng mạnh, lại làm cho Hàn Sâm khó động đậy.
Chỉ là dị chủng không làm tổn thương Hàn Sâm được, cũng không phải uy hiếp lớn đối với hắn. Hàn Sâm lợi dụng lục quang không ngừng mài dũa Động Huyền Kinh, sức mạnh của Động Huyền Kinh càng mạnh hơn, sức chống lại lục quang cũng càng ngày càng mạnh.
Hàn Sâm nhớ rất rõ, sau khi Hồng Hà tràn vào hang động lần thứ hai mươi ba, ánh sáng phóng lến, những ánh sáng khác vậy mà lại vượt qua cả Hồng Hà, trong sương mù ráng đỏ dày đặc cũng có thể nhìn thấy cây thực vật đang phát ra ánh sáng rực rỡ, cùng với bảy con Xích Hà Điêu nhỏ châu quang bảo khí trên đó.
Hết chương 1912.
Bạn cần đăng nhập để bình luận