Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2897. Hồng Miếu

Một cảnh tượng đập vào mắt đám Hoàng tử, công chúa khiến họ giật mình chỉ thấy chỗ bọn họ đang đứng, lại là trong miệng của một con dị chủng to lớn.
Sau khi xác nhận cẩn thận lại mới phát hiện, đây chỉ là khung xương của một dị chủng đã chết, và vị trí họ đang đứng là miệng của xương sọ.
Xem ra xương cốt của dị chủng to lớn này giống như xương của loại hình động vật như khủng long, trên lưng nó còn có hai cánh, nhưng bây giờ chỉ còn sót lại xương.
Bộ xương của dị chủng to lớn này nằm sấp trên mặt đất, có vẻ như đã hóa đá, trở nên vô cùng thô ráp, mà rất nhiều ký hiệu và đường cong được khắc trên xương cốt. Tinh thể kì lạ được khảm nạm ở vị trí của ký hiệu và đường cong.
“Hình như con này là Chân Không Ma Long… Bạch Thương Lãng đánh giá bộ xương của dị chủng rồi nói.
“Hẳn là bộ xương của Chân Không Ma Long cấp Chân Thần rồi. Truyền thuyết kể rằng Chân Không Ma Long nắm giữ năng lực xuyên qua không gian, Thủy Tổ đại nhân lấy xương cốt của Chân Không Ma Long để luyện chế trang bị truyền tống không gian, quả lả một tác phẩm lớn lao.” Bạch Vạn Giới nói.
Những Hoàng tử, công chúa không ngừng ca ngợi đối phương pháp của Hoàng Cực Thủy Tổ. Hàn Sâm lại nghi ngờ rằng đây vốn không phải là tác phẩm của Hoàng Cực Thủy Tổ.
Đi ra từ trong xương cốt của Chân Không Ma Long, ánh mắt liếc tới, phát hiện đây là một hòn đảo, bốn phía đều là biển cả xanh thẳm. Nhưng nước biển đen đến đáng sợ, trông giống như mực, hơn nữa lại không có chút gợn sóng.
Ở phía bên trái trên mặt biển, Hàn Sâm thấy một cây cầu gỗ, cây cầu thẳng tắp kéo dài ra biển lớn. Tuy mây mù bao quanh trên biển, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ở một phía khác của cây cầu gỗ, còn có một hòn đảo khác.
Nhưng vì mây mù trên biển quá dày đặc, hơn nữa còn có đám mây màu xám tro, khiến tâm nhìn của họ trở nên cực kì kém, chỉ thấy cái bóng mông lung của hòn đảo.
Phần lớn các công chúa, Hoàng tử đều thử dùng thuật gen để thăm dò hòn đảo kia, nhưng phát hiện, dù là ánh mắt hay sức cảm ứng đều trở nên rất chậm chạp trong đám mây xám, và khi ở xa hơn một chút thì mất tác dụng.
“Xem ra hòn đảo kia chính là mục tiêu của chúng ta, đến trên đảo trước đã rồi quyết định.” Hoàng tử Kiếm Tinh nói rồi bay lên trên không, định bay đến hòn đảo.
Nhưng khi hắn vừa bay được ba, bốn mét, thì đột nhiên nghe thấy tiếng thét sợ hãi, Hoàng tử Kiếm Tinh ngã thẳng từ trên không trung xuống như bị nam châm hút lại.
Bởi vì không hề đề phòng, Hoàng tử Kiếm Tinh chưa kịp phản ứng, đã ngã lên đất, đau đến mức nhe răng há miệng, có vẻ ngã không nhẹ.
“Lĩnh Vực Cấm Không!” Bạch Vạn Giới cau mày nói.
Độ cao ngần ấy có thể khiến Hoàng tử Kiếm Tinh ngã thành bộ dạng như vậy, chứng tỏ nơi này rõ ràng tồn tại lĩnh vực Cấm Không.
“Chẳng trách lại có cầu gỗ.” Bạch Lăng Sương nhìn cầu gỗ nói.
Có vết xe đổ của Hoàng tử Kiếm Tinh, không ai dám liều. Quan sát một lát, bọn họ chỉ phát hiện một con đường duy nhất, đó chính là cây cầu gỗ này, những Hoàng tử, công chúa mới nối đuôi nhau đi trên cây cầu, đi về hòn đảo ở phía đối diện.
“Vùng biển này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Nước biển đen như mực, khó thể nhìn thấu xuống dưới bằng mắt, hơn nữa không sóng không gió, đến cả chút rung động cũng không có.” Hoàng tử Kiếm Tinh vừa đi vừa nhìn biển nói.
Trên thực tế, loại buồn bực xuất phát từ sự bất an. Đến cả Hàn Sâm, khi nhìn về phía biển lớn màu đen, cũng mơ hồ có cảm giác này, không trách Hoàng tử Kiếm Tinh được.
Các Hoàng tử, công chúa cũng có cảm giác tương tự, nhưng không biểu hiện rõ như Hoàng tử Kiếm Tinh.
“Chắc hẳn tộc Hoàng Cực sẽ không lấy mạng của các công chúa Hoàng tử ra làm trò đùa đâu nhỉ?” Ánh mắt Hàn Sâm quét qua các Hoàng tử và công chúa, hơi ngừng lại khi nhìn thấy Bạch Vi.
Trông Bạch Vi có vẻ trưởng thành hơn trước rất nhiều, tuy vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa, nhưng loại khí chất lắng đọng kia không quá phù hợp với ngoại hình và tuổi của nàng.
“Xem ra Bạch Vị trưởng thành lên nhiều rồi.” Hàn Sâm cảm thán trong lòng, rồi dời ánh mắt đi, không nhìn nàng nữa, tránh lộ ra sơ hở.
Cây cầu gỗ có vẻ dài chừng ba mươi, bốn mươi dặm, tuy có hơi bất an trên đường đi tới, nhưng không xảy ra chuyện gì nguy hiểm, nhìn từ xa có thể hòn đảo phía đối diện giống như đảo núi lửa, bốn phía thấp, ở giữa cao, như một ngọn núi lửa.
Mà ở đỉnh ngọn núi lửa ấy, có xây một cung điện kim loại màu đỏ.
Hàn Sâm nhìn chằm chằm vào cung điện, nhưng trên bức hoành ở cửa chính của cung điện được khắc hai chữ “Hồng Miếu” bằng chữ viết thông dụng của đại vũ trụ.
_)
Hàn Sâm nao nao. Chữ “Miếu” này không được sử dụng rộng rãi trong vũ trụ, miếu mà Hàn Sâm biết dường như cũng chỉ có miếu của những vị thần linh.
Nhưng cung điện kim loại màu đỏ này lấy tên Hồng Miếu, quả thực hơi kì lạ.
“Chắc không phải là miếu của những vị thần đó, nếu không thì nó sẽ không chỉ có một từ “miếu” này.” Hàn Sâm nghĩ như vậy trong lòng, nhưng lại càng thêm tò mò, không biết bên trong Hồng Miếu rốt cuộc
có thứ gì.
“Chờ một chút.” Nhìn thấy các Hoàng tử và công chúa chuẩn bị bước ra khỏi cây cầu gỗ, Bạch Vạn Giới đột nhiên ngăn cản mọi người.
Mọi người đều nhìn về phía Bạch Vạn Giới, không biết rốt cuộc hắn có ý gì. “Thái Tử phát hiện ra điều gì sao?” Hoàng tử Thanh Hà nói.
Bạch Vạn Giới chỉ vào phía bên cạnh cầu gỗ, chỉ thấy một tấm biển gỗ dựng thẳng, trên đó viết: “Thiên quân vạn mã cầu đầu mộc, Hồng Miếu chỉ giữ Người Bất Tử.”
Vừa nãy mọi người đều bị Hồng Miếu ở đỉnh núi kia hấp dẫn, không cúi đầu nhìn cầu. Lúc này qua lời nhắc nhở của Bạch Vạn Giới, họ mới nhìn thấy tấm biển gỗ.
“Thái Tử có biết ý nghĩa của câu nói này không?” Bạch Lăng Sương suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nghĩ ra được nó có ý gì, nên nhìn Bạch Vạn Giới.
Bạch Vạn Giới khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Hoàng tử Thanh Hà ở bên cạnh nói: “Thiên quân vạn mã cầu độc mộc, không có gì khó hiểu cả, thiên quân vạn mã nhưng chỉ một người có thể qua, nó cùng loại đạo lý như câu nói “Nhất tướng thành danh vạn cốt khô’*, nhưng nếu nói trong số chúng ta chỉ có một người có thể đi qua cây cầu gỗ đó thì có vẻ hơi phi lý. Còn câu “Hồng Miếu chỉ giữ Người Bất Tử’ kia, thì càng khó hiểu hơn, ‘Người Bất Tử này chỉ chúng †a hay người trong Hồng Miếu kia, quả thực khó đoán.”
(Nhất tướng thành danh vạn cốt khô” (Nghĩa đen) Mỗi một ông tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả vạn bộ xương binh lính chết khô.
(Nghĩa bóng) Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường.)
“Nếu chúng ta đã đến đây, đương nhiên sẽ không có chuyện rút lui, lên núi xem thử Hồng Miếu trước đã rồi nói tiếp.” Bạch Thương Lãng nói rồi nhanh chân bước đi, nhảy xuống cầu độc mộc trước tiên.
Hàn Sâm thấy dáng vẻ khí phách như thế của Bạch Thương Lãng,
không khỏi mỉm cười, có lẽ hắn đã đoán được tâm tư của Bạch Thương Lãng.
Lỡ như câu “Thiên quân vạn mã cầu độc mộc” đó có ẩn giấu tác dụng gì, không chừng người đi qua đầu tiên sẽ có lợi ích gì đó, cho nên Bạch Thương Lãng mới tích cực như thế. Đó không phải là khí phách dũng cảm trời sinh, trái lại bụng dạ hắn cực thâm sâu, mà lại đi rất cẩn thận.
Các Hoàng tử, công chúa nhìn Bạch Thương Lãng nhảy xuống cầu gõ, nhưng không xảy ra nguy hiểm gì, rồi từng người một cũng đi theo.
Nhìn thấy công chúa, Hoàng tử bình an đi xuống, ánh mắt Bạch Thương Lãng lại mơ hồ lộ vẻ thất vọng.
Bước lên thềm đá trước Hồng Miếu, chỉ thấy toàn bộ Hồng Miếu được đúc từ kim loại màu đỏ đậm, nhìn từ xa giống như một ngọn lửa.
Oành!
Mọi người đang quan sát Hồng Miếu, thì bỗng nghe thấy một tiếng vang rất lớn, cửa chính của Hồng Miếu tự mở ra.
Hết chương 2897.
Bạn cần đăng nhập để bình luận