Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3200. Thanh kiếm phong tình

Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.
Đây là một câu thơ đẹp đến mức nào, ý cảnh kia khiến trái tim người ta rộn ràng đến mức nào.
Nhưng hiện tại, khuôn mặt già nua của Bách Lý Thiên Nhai phối hợp với bộ râu và mái tóc bạc phơ, lại làm ra tư thái ngoái đầu nhìn lại cực kỳ kiều mị.
Ngươi nhìn khóe mắt phi tiếu kia đi, đôi mắt rung động quyến rũ, đó gọi là mị, có điều phía trước còn có thêm chữ yêu.
Mấy người Hàn Sâm và Tần Bạch cũng rùng mình một cái, vẻ mặt trở nên cực kỳ cổ quái. Đặc biệt là Tần Bạch, ấn tượng của hắn đối với Bách Lý Thiên Nhai chính là một lão học giả chính khí, nghiêm nghị, bảo thủ và già dặn, có nằm mơ hắn cũng không ngờ Bách Lý Thiên Nhai sẽ có vẻ mặt và hành động như thế. Tất cả mọi người nhìn đến choáng váng.
Chỉ thấy Bách Lý Thiên Nhai làm thế tay lan hoa chỉ cực kỳ yêu mị xoay người lại, trong xinh đẹp có lẳng lơ, trong lẳng lơ mang theo sự phóng túng, trong phóng túng còn có chút đê tiện, quả thực là điển hình của sự lẳng lơ đê tiện.
Hàn Sâm, Bảo Nhi, Tần Bạch và Cổ Tự Chân xếp thành một hàng, há to miệng nhìn Bách Lý Thiên Nhai uốn éo cơ thể một cách phóng đại, hẳn là đang khiêu vũ.
Nếu một nữ tử xinh đẹp nhảy điệu nhảy đó sẽ khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, thậm chí là trong lòng sinh ra ý nghĩ không thể miêu tả, nhưng một lão đầu lại xoay hông, xoay eo, làm những động tác khêu gợi, khiêu khích, thậm chí còn vươn một chân ra, dùng tay khẽ vuốt ve. Cảnh tượng bực này thật sự làm cho người ta chết lặng.
Cổ Tự Chân rùng mình một cái, chỉ cảm thấy dạ dày không thoải mái. Bây giờ cuối cùng nàng cũng biết, tại sao mới vừa rồi lúc Kiếm Bất Cô nói đến thanh kiếm này, vẻ mặt lại cổ quái như vậy.
“Kiếm thái phó nói hắn cũng đã từng ăn mệt vì thanh kiếm này, chẳng lẽ…” Trong đầu Cổ Tự Chân hiện ra một hình ảnh kỳ quái, khiến nàng không tự chủ được mà rùng mình một cái.
Trên thực tế Hàn Sâm cũng đang nghĩ giống như vậy, hắn cực kỳ muốn biết, nếu như Kiếm Bất Cô nhảy điệu nhảy như vậy thì cảnh tượng đó sẽ như thế nào.
Một giây sau, hình ảnh kinh người hơn xuất hiện, Bách Lý Thiên Nhai vừa nhảy vừa cởi ngoại bào của hắn ra, giống như một vũ nữ thoát y trêu chọc những khán giả cuồng nhiệt, ném áo choàng của mình cho đám người Hàn Sâm.
Mấy người Hàn Sâm nhìn mà muốn rớt cằm, nhanh chóng tránh ra hai bên, một ngón tay cũng không muốn đụng vào áo choàng đó.
Vẻ mặt Tần Bạch cực kỳ cổ quái, vừa buồn cười vừa có chút không dám cười, khuôn mặt chợt đỏ bừng, trong lòng lại mơ hồ có xúc động muốn hô cởi cởi.
Hắn thật sự vô cùng ngạc nhiên vui mừng và bất ngờ, không thể tưởng tượng được rằng Bách Lý thái phó, người dạy bảo hắn như một đứa cháu trai lại có một khía cạnh như thế này. Hắn vừa nhìn vừa mừng thầm trong lòng: “Sau này Bách Lý thái phó sao có thể bày ra tư thái chính khí nghiêm nghị trước mặt ta nữa chứ?”
“Hàn tiên sinh, ngài xem chúng ta phải làm gì bây giờ? Có cần không chế Bách Lý thái phó trước không?” Cổ Tự Chân cố gắng khống chế nét mặt của mình, nhìn về phía Hàn Sâm nói.
Hàn Sâm nhìn Bách Lý Thiên Nhai vẫn đang vừa nhảy vừa cởi đồ, trầm ngâm chốc lát nói: “Ta thấy trên thanh kiếm này không có lệ khí và sát cơ, hơn nữa Kiếm tiên sinh cũng đã nói, bình thường sẽ không gặp nguy hiểm, ta thấy chúng ta vẫn chưa cần ra tay, tránh việc chọc giận thanh kiếm kia, nói không chừng kết quả còn tồi tệ hơn.”
Vẻ mặt Cổ Tự Chân cổ quái, gật đầu: “Cũng đúng, lời Kiếm tiên sinh nói chắc sẽ không sai, chẳng qua là không biết Bách Lý thái phó làm thế nào mới có thể khôi phục bình thường?”
Trong lúc hai người nói chuyện, Bách Lý thái phó đã cởi hết chỉ để lại một chiếc quần đùi màu trắng, để lộ ra làn da già nua khô ráp thể hiện sự quyến rũ lẳng lơ của mình.
Đối mặt với đám người Hàn Sâm, một chân hắn giãm lên một tảng đá lớn, vừa bắn ánh mắt quyến rũ về phía bọn họ, vừa lấy tay vuốt ve cái chân già nua của mình. Cảnh tượng đó khiến đám người Hàn Sâm suýt nữa không nhịn được phun ra.
Đột nhiên, Bách Lý Thiên Nhai giật mình một cái, vẫn duy trì tư thế này không hề nhúc nhích, con ngươi bắt đầu đăm đăm, giống như là con quỷ nhập vào người vừa rời đi.
Ánh mắt Bách Lý Thiên Nhai nhìn đăm đăm mấy người Hàn Sâm vài
giây, một tiếng thét thê lương kinh thiên động địa vang lên từ khu đất trống. Âm thanh kia quả thực là đau đớn đến rơi lệ, trẻ nhỏ hay khóc
ban đêm mà nghe thấy âm thanh này cũng sẽ lập tức ngừng khóc.
Chỉ chốc lát sau, Bách Lý Thiên Nhai đã mặc xong quần áo, có điều khuôn mặt già nua của hắn nhất thời lúc xanh lúc trắng, đứng ở nơi đó không nói một lời, giống như bị đả kích rất lớn.
Hàn Sâm và Cổ Tự Chân cũng biết, lúc này tốt nhất không nên nói chuyện với Bách Lý Thiên Nhai, thế nên bọn họ căn bản không có ý định tiến lên an ủi. Lúc này mà đi an ủi thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.
“Khụ khụ, Cổ thái phó, hay là ngài cũng thử đi rút kiếm một chút xem sao?” Hàn Sâm đề nghị.
Tần Bạch vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, Cổ thái phó có quan niệm nghệ thuật rất sâu sắc, có lẽ sẽ nhận được sự tán thành của thanh kiếm đó.”
Cổ Tự Chân liếc thấy sự xấu xa cất giấu dưới con mắt thuần khiết của hai người kia, nghĩ đến việc mình cũng làm ra mấy tư thái đó giống như Bách Lý Thiên Nhai, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
“Hai người này, thật sự rất đáng giận.” Cổ Tự Chân biết hai người bọn họ đang suy nghĩ gì, nhưng mà nàng lại không cách nào nói ra khỏi miệng được, chỉ đành phải làm bộ như không có chuyện gì, nhìn về phía Hàn Sâm nói: “Ta và Bách Lý thái phó khó phân cao thấp. Nếu Bách Lý thái phó không làm được, ta cũng không làm được. Ngược lại, Hàn tiên sinh ngài có thể dạy thái tử điện hạ Ba Lan Kiếm Ý chỉ trong thời gian hai ngày ngắn ngủi, tu vi kiếm ý của bản thân tất nhiên là cực cao. Ta thấy kiếm này phải là Hàn tiên sinh ra tay mới có thể hàng phục.”
“Đúng đúng đúng, Hàn Sâm, thanh kiếm này chắc chắn chỉ có ngươi mới có thể rút ra được.” Tần Bạch cũng phụ họa.
Trong lòng Hàn Sâm cũng có chút mâu thuẫn. Kiếm này là kiếm tốt, nếu như hắn không nhìn lầm, thanh kiếm này hẳn là đã phá giới, nếu không thì không thể nào ảnh hưởng đến Bách Lý Thiên Nhai một cách dễ dàng, để Bách Lý Thiên Nhai hoàn toàn mất phương hướng như thế.
Một thanh kiếm như vậy, nếu có thể lấy làm của riêng thì hiển nhiên là không thể tốt hơn nữa. Có điều muốn chinh phục một thanh kiếm như vậy, chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.
“Nếu như đã tới thì cũng nên thử một lần mới được, huống chỉ nơi này không bị quy tắc vũ trụ áp chế, cho dù kiếm kia mạnh thế nào thì cũng không thể dễ dàng khiến ta mất phương hướng được.” Hàn Sâm nghĩ trong lòng, gật đầu nói: “Cũng được, vậy ta sẽ thử một lần.”
“Hàn tiên sinh, ngài phải cẩn thận lực lượng trên thanh kiếm kia, hệ sức mạnh vật chất bình thường hoàn toàn không có tác dụng gì với sức mạnh xâm lấn của nó.” Bách Lý Thiên Nhai vẫn đứng ngẩn người ở một bên lên tiếng nói.
“Đa tạ Bách Lý thái phó.” Hàn Sâm thật lòng cảm tạ, Bách Lý Thiên Nhai có thể nhớ đến việc nhắc nhở Hàn Sâm trong tình huống như vậy, đúng là một vị trưởng giả có đức.
Nhưng mà Hàn Sâm nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Bách Lý Thiên Nhai, hình tượng vừa được tạo dựng trong đầu lập tức sụp đổ trong nháy mắt, chỉ đành phải cố kìm nén để vẻ mặt của mình không có biến hóa.
“Một tấc tương tư một tấc chán chường, câu thơ này là trời sinh, hay là có người khắc lên đây?” Hàn Sâm đi tới trước thanh kiếm, trong lòng âm thầm suy tư.
Binh khí Binh Nhãn Thiên đều là sự tồn tại nửa vũ khí nửa chủng gen, nếu như là trời sinh thì dòng chữ này cũng chẳng kỳ lạ. Trên đường tới đây, bọn họ đã gặp không ít binh khí có khắc chữ và các loại văn chú cổ quái.
Nhưng khi nhìn thấy mấy chữ này, Hàn Sâm lại cảm thấy khí chất của bản thân có chút không hợp với thanh kiếm này. Có lẽ dòng chữ này được người khắc lên cũng không biết chừng.
Hết chương 3200.
Bạn cần đăng nhập để bình luận