Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1710. Dị biến vườn nuôi cấy

“Những cái này là thứ gì vậy?” Tà Tình Đế che mũi nhìn những hài cốt và chất lỏng trên mặt đất kia hỏi.
“Phần lớn đều là những loài đa gen dùng để thí nghiệm, cũng có một vài loại là nguyên thể, chẳng hạn như nó.” Lão Miêu nói xong thì bay
vút đến phía trước một bình tinh thể hoàn hảo, nhìn chằm chằm sinh vật bên trong nói.
Hàn Sâm và Tà Tình Đế đều nhìn sang theo Lão Miêu, chỉ thấy bên trong bình tinh thể kia đang ngâm một sinh vật kỳ dị.
Hàn Sâm không thể hình dung được đó là một sinh vật như thế nào, ngoại hình khá giống nhân loại, nhưng lại rất giống côn trùng, tứ chỉ thân thể và đầu giống nhân loại, nhưng một đôi mắt trên đầu giống như ruồi chiếm cứ hơn nửa đầu, hơn nữa còn là mắt kép do vô số mắt nhỏ tạo thành.
Các chỉ trên cơ thể được phân bố giống như nhân loại, nhưng lại có giáp xác và khớp xương giống như côn trùng, tổng thể thoạt nhìn vô cùng quái dị.
“Đây là chủng tộc gì?” Hàn Sâm nhìn sinh vật kia hỏi.
“Côn trùng gớm ghiếc mà thôi.” Lão Miêu nói một câu, bỗng chốc nhảy đến phía trên bình tinh thể, dùng móng vuốt vỗ mấy cái ở phía trên, lập tức đánh vỡ bình tinh thể.
“Chuẩn bị xong rồi chứ? Đợi lát nữa sau khi ta đánh vỡ bình, bất kẻ là chết hay sống đều trực tiếp chặt đầu nó xuống.” Lão Miêu nói với Hàn Sâm.
“Được.” Hàn Sâm đồng ý một tiếng. Rầm!
Bình tinh thể vỡ tan, chất lỏng và trùng nhân bên trong kia cùng nhau chảy ra ngoài.
Hàn Sâm không nói hai lời, trực tiếp triệu hồi ra chiến giáp gen màu trắng mặc lên trên người, tay hoá thành đao chém về phía cổ côn trùng.
Mép bàn tay được chiến giáp bao bọc lấy của Hàn Sâm vang lên
những tiếng coong coong, thế nhưng không ngờ rằng với sức mạnh hiện tại của Hàn Sâm cộng với một đòn toàn lực của chiến giáp gen cũng chỉ có thể chém ra một dấu vết nhàn nhạt ở phía trên mà thôi.
May mà trùng nhân không có phản ứng gì, thoạt nhìn có lẽ là đã chết hoàn toàn, Hàn Sâm liên tục chém hơn trăm lần, cuối cùng cũng chém vỡ vỏ ngoài phía trên cổ hắn.
Thịt bên trong lộ ra một loại màu sắc đỏ tươi, không hề có huyết dịch chảy ra, thoạt nhìn quả thực là đã chết lâu lắm rồi.
Sau khi chém không biết bao nhiêu lần, cuối cùng Hàn Sâm mới chém được đầu của trùng nhân gớm ghiếc kia xuống, thầm nghĩ: “Mức độ rắn chắc của thân thể thứ này thật sự quá đáng sợ, may mà là chết rồi, nếu không đúng thật là phiền phức.”
“Hàn Sâm, chúng ta là đã nói rồi đấy, nếu như là đã chết thì toàn bộ thứ trong cơ thể cái tên này đều thuộc về ta, ngươi sẽ không nuốt lời chứ?” Lão Miêu thấy đầu trùng nhân đã bị chặt xuống, vội vàng xông đến, giãm lên trên người trùng nhân nói.
“Cứ tuỳ ý.” Hàn Sâm cũng không định cướp với Lão Miêu, lùi sang một bên nhìn Lão Miêu và thi thể, xem xem nó có thể lấy ra thứ gì từ trên người trùng nhân.
Lão Miêu vươn móng vuốt ra, cào thành một đường ở phía trên giáp xác của trùng nhân. Một vết cào sâu hoắm xuất hiện phía trên lớp vỏ, Hàn Sâm nhìn mà trong lòng chợt lạnh.
Mặc dù đã biết cái tên Lão Miêu này tuyệt đối không yếu, hơn nữa rất có thể là rất mạnh, nhưng mà cảnh tượng móng vuốt này cào xuống một cái vẫn khiến Hàn Sâm có hơi kinh ngạc.
Cho dù đã sử dụng sức mạnh của găng tay, thế nhưng Hàn Sâm cũng không cho rằng mình có thể dễ dàng đánh vỡ lớp vỏ của trùng nhân như vậy được, thế thì Lão Miêu còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của hắn.
Quả thật móng vuốt của Lão Miêu giống như dao phẫu thuật của bác sĩ ngoại khoa, nhanh chóng mở ngực róc bụng trùng nhân, không lâu sau đã lấy ra một thứ màu xanh lục giống như là ngọc bích.
“Đó là cái gì? Sỏi thận ư?” Hàn Sâm nhìn thứ trong tay Lão Miêu hỏi.
“Đây là gan của nó.” Lão Miêu hài lòng thỏa dạ nhận lấy gan giống như ngọc bích kia.
Hàn Sâm không nhìn thấy Lão Miêu đã cất thứ ở nơi nào, có điều vẫn †ò mò hỏi: “Thứ đó nhìn thế nào cũng thấy trông như cục đá, không giống cơ quan có thể làm việc, loại cơ quan đặc biệt này có tác dụng gì?” Hàn Sâm tiếp tục hỏi.
“Đây chính là thứ tốt đấy, sau khi đi ra ngoài ngươi sẽ biết thôi, bây giờ có giải thích thì ngươi cũng không hiểu.” Sau khi Lão Miêu móc gan trùng nhân ra xong thì cũng không tiếp tục giải phẫu thi thể nữa, nhảy vọt lên bầu trời: “Chúng ta đi thôi, nơi này đã không còn thứ gì tốt nữa rồi.”
Tà Tình Đế lại cảm thấy có không thoả mãn lắm: “Cũng đã đến rồi, nơi này còn có chỗ nào đặc biệt không, dẫn bọn ta đi mở mang kiến thức đi?”
“Ngươi cho rằng chúng ta đến để du lịch à? Còn dẫn ngươi đi mở mang kiến thức nữa chứ, dẫn ngươi đi tự sát thì còn tạm được.” Lão Miêu lườm hắn một cái, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Hàn Sâm và Tà Tình Đế đưa mắt nhìn nhau, đi theo Lão Miêu cùng rời khỏi phòng thí nghiệm, men theo đường cũ muốn rời khỏi di tích Tỉnh tộc này.
Khi ba người đi qua khu vườn thực vật kia, đột nhiên Lão Miêu lập tức khom người, gắt gao nhìn chằm bên trong vườn, nghiêm nghị hỏi: “Các ngươi có từng động vào thứ trong vườn này không?”
“Bọn ta vẫn luôn ở cùng ngươi, làm gì có thời gian động vào thứ trong này chứ?” Tà Tình Đế nói.
“Lão Miêu, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hàn Sâm lại nhìn về phía bên trong vườn rồi hỏi.
“Có một gò đất đã bị đào ra.” Lão Miêu nhìn chằm chằm một chỗ bên trong vườn nói.
Lúc này Hàn Sâm cũng đã nhìn thấy, trong số những gò đất hệt như nấm mộ kia có một gò đất trong đó đã bị đào thành một cái hố lớn, khắp nơi đều là bùn đất mới được xới tung lên.
“Không phải ngươi đào à?” Hàn Sâm nhíu mày hỏi.
“Nếu như là ta đào thì ta còn ở đây nói làm cái quái gì!” Lão Miêu hung hăng nói.
“Không phải ngươi đào, cũng không phải bọn ta đào, vậy chỉ còn lại hai loại khả năng mà thôi, bên trong này ngoại trừ chúng ta ra còn có sinh
vật khác, hoặc là nói thứ bên dưới tự đào rồi trèo ra ngoài.” Tà Tình Đế
nói.
Vẻ mặt Hàn Sâm và Lão Miêu đều khá nghiêm nghị, bất kể là tình huống nào thì cũng đều cảm thấy không tốt lắm.
“Đi, chúng ta rời khỏi nơi này trước.” Lão Miêu nói một tiếng xong thì †ăng nhanh tốc độ chạy về phía đường đi.
Hàn Sâm và Tà Tình Đế cũng cùng tăng tốc đuổi theo Lão Miêu, ba người chạy được một lúc, giờ đây đột nhiên biến sắm. Bọn họ đã chạy ít nhất cũng đã mấy chục dặm đường, nhưng mà không những không chạy ra ngoài, hơn nữa lại còn nhìn thấy khu vườn nuôi cấy thực vật kia, vả lại thêm một cái hố to đùng nữa xuất hiện.
Sắc mặt đám người Hàn Sâm đều rất khó coi, ánh mắt quan sát xung quanh, nhưng mà khắp nơi đều là khung cảnh yên tĩnh, căn bản không nhìn thấy vật sống nào.
Động Huyền Khí Tràng của Hàn Sâm cũng không cảm nhận được gần đây có khí tức của sinh vật, ba người đều im lặng, nhìn chằm chằm cái hố lớn kia không nói câu nào.
“Đi tiếp.” Lão Miêu nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, tốc độ cũng càng thêm nhanh.
Tuy nhiên chẳng được bao lâu, ba người phát hiện bọn họ lại trở về phía trước khu vườn nuôi cấy kia.
“Đúng là gặp quỷ rồi.” Tà Tình Đế không sợ hãi lắm, hắn còn mơ hồ có cảm giác hưng phấn nhìn vườn nuôi cấy.
Nhưng Hàn Sâm và Lão Miêu không có tâm trạng tốt như vậy. Hai kẻ đưa mắt nhìn nhau chuẩn bị muốn đi tiếp, nhưng mà đột nhiên lại nghe thấy bên trong vườn kia truyền đến âm thanh kỳ lạ.
Phụt! Phụt!
Chỉ thấy gò đất giống như ngôi mộ bên trong kia lần lượt nổ tung như đài phun nước, phía trên mỗi một gò đất đều hiện ra một miệng hố tối thui, hiện tại thoạt nhìn toàn bộ vườn nuôi cấy hệt như một tổ ong vò vẽ khổng lồ.
Hết chương 1710.
Bạn cần đăng nhập để bình luận