Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3247. Ngươi có thể hiểu đao

Trong đồng băng lớn vô biên vô bờ, Hàn Sâm đã dùng Động Huyền Khí Tràng quét nhìn cũng không thể phát hiện nơi nào chôn địa mạch và trứng gen.
Điều này làm Hàn Sâm không thể không thừa nhận, thuật có chuyên về một lĩnh vực. Dù sức mạnh của hắn mạnh nhưng về phương diện tìm địa mạch này cũng không bằng Dương Phu Tử và đầu trọc.
Mà Điền Tĩnh và Tăng Hiệp rõ ràng có nghiên cứu rất sâu về thuật địa mạch. Căn cứ theo tin tức Bảo Nhi truyền về, Điền Tĩnh và Tăng Hiệp có vẻ là đang tìm kiếm một chỗ thần mạch kinh thiên lfRZ##fÈ, mà ở nơi đó rất có thể đang ấp ủ một con chủng gen tuyệt thế tên là Băng Ngọc Yêu Cơ.
“Tên này với thuật Băng Cơ Ngọc Cốt của ta thật là xứng đôi, có lẽ lần này vật dẫn nghịch chuyển thuật Băng Cơ Ngọc Gốt có hy vọng rồi.” Hàn Sâm theo manh mối Bảo Nhi để lại, đi theo phía sau hai người Điền Tĩnh và Tăng Hiệp từ xa xa.
Không có người sẽ đề phòng một bé gái bốn năm tuổi. Ít nhất Điền Tĩnh và Tăng Hiệp không coi Bảo Nhi trở thành một uy hiếp, lúc nói chuyện cũng không cố ý phòng bị.
“Sư tỷ, ngươi nói trứng gen Băng Ngọc Yêu Cơ này rốt cuộc sẽ ở chỗ nào đây?” Tăng Hiệp vừa đi vừa nói chuyện.
Điền Tĩnh bế Bảo Nhi đang ngủ trong lồng ngực của nàng, thuận miệng trả lời: “Ngươi đã nghe qua câu băng nổi ở mặt mà ngọc giấu trong tim chưa?”
“Xin sư tỷ chỉ giáo.” Tăng Hiệp cung kính nói.
“Sông băng luôn ở mặt ngoài còn ngọc thạch bình thường đều ẩn sâu dưới núi đá. Băng Ngọc Yêu Cơ này kiêm đủ cả đặc tính của băng và ngọc, cho nên nếu nơi này thật sự có thể ấp ủ ra trứng gen của Băng Ngọc Yêu Cơ thì nó nhất định là ở chỗ băng bao ngọc.” Điền Tĩnh nói.
“Thế nào là băng bao ngọc.” Tăng Hiệp vẫn không hiểu lắm.
Ánh mắt Điền Tĩnh nhìn đồng băng mênh mông nói: “Nhìn tên đoán nghĩa, là trong băng bao lấy ngọc. Ở chỗ đó sẽ không có bất cứ dị tượng nào, chỉ có dưới tầng băng ẩn giấu ngọc mạch ngọc sơn. Nơi phù hợp với loại địa hình này rất có khả năng là nơi ấp ủ Băng Ngọc Yêu Cơ.”
“Cánh đồng băng này mai táng không biết bao nhiêu ngôi sao, trong đó chắc chắc không thiếu ngọc sơn ngọc quặng. Nếu một đám đi đào thì sợ là đào cả mấy trăm triệu năm cũng rất khó tìm thấy chỗ của Băng Ngọc Yêu Cơ đi?” Tăng Hiệp cười khổ nói.
Điền Tĩnh cười nói: “Cũng không hẳn là vậy. Ngọc sơn ngọc mạch bình thường chắc chắn là không ấp ủ ra Băng Ngọc Yêu Cơ. Không phải ta đã nói ngọc mạch bình thường đều ẩn giấu dưới núi đá sao, mà núi đá có quá nhiều tạp chất, khí cơ không tinh khiết, chắc chắn không thể ấp ủ ra Băng Ngọc Yêu Cơ. Cho nên nơi chúng ta muốn tìm chỉ có ở chỗ sông băng và ngọc mạch, ngoài ra chỗ này không thể có chút tạp chất nào, chỗ tinh khiết như vậy mới có thể ấp ủ ra trứng gen của Băng Ngọc Yêu Cơ.”
Lúc này Tăng Hiệp mới bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra là thế, thật sự không nghĩ tới trong này thế mà còn nhiều thứ cần chú ý như vậy. Nếu chỉ mình ta tới chỉ sợ là hoàn toàn không tìm được nơi có trứng gen Băng Ngọc Yêu Cơ, càng đừng nói là đào trứng gen.”
“Tăng sư đệ, ngươi nhập môn khá muộn không hiểu những điều này cũng rất bình thường, về sau từ từ học là được.” Điền Tĩnh dừng một chút còn nói thêm: “Chúng ta đi mau thôi, tuy có những đặc trưng này có thể tìm ra nhưng bởi vì không có dị tượng nào lộ ra ngoài nên muốn †ìm được nơi đó cũng không dễ dàng.”
Dứt lời, Điền Tĩnh thúc Ngọc Kỳ Lân đang ngồi tăng tốc lao đi điên cuồng trên đồng băng.
Tăng Hiệp cũng tăng tốc theo, nhưng hắn lại lặng lẽ ném một thứ xuống mặt tuyết, vẫn chưa bị Điền Tĩnh phát hiện.
Bảo Nhi vốn dĩ đang ngủ say trong lòng ngực Điền Tĩnh, đôi mắt lại một ra một khe nhỏ liếc nhìn Tăng Hiệp một cái.
Hàn Sâm không vội vàng đuổi theo đám Điền Tĩnh, chỉ bước đi chậm rãi trên cánh đồng tuyết. Có Bảo Nhi ở nơi đó hắn cũng không sợ sẽ bị mất dấu.
Cho dù bọn họ thật sự tìm được thần mạch nhưng muốn đào xong †hần mạch rồi tìm được trứng gen cũng tốn khoảng thời gian rất dài, cho nên Hàn Sâm không hề nóng nảy chút nào.
Ầm ầm ầm!
Hàn Sâm đang đi trên cánh đồng tuyết thì đột nhiên nghe thấy tiếng chân vang lên ầm ầm từ phía sau. Quay đầu nhìn lại chỉ thấy chín con Thánh Văn Bạch Lộc đang kéo một chiếc xe ngọc trắng tuyết đi đến.
Loại chủng gen Thánh Văn Bạch Lộc này trước kia Hàn Sâm cũng từng được một con, sau đó lại cho Dương Phu Tử để hắn duy trì kinh doanh trong tiệm.
Bản thân Thánh Văn Bạch Lộc cũng đã rất hi hữu hiếm thấy thế mà lại có người dùng chín con Thánh Văn Bạch Lộc để kéo xe. Vả lại chín con Thánh Văn Bạch Lộc kia thấy sao cũng đều là thể cuối cùng. So với một con mà Hàn Sâm cho Dương Phu Tử mượn còn càng to lớn, mạnh mẽ, hoa lệ và thánh khiết hơn.
“Cũng không biết trong xe ngọc là người nào, điệu bộ thật lớn.” Hàn Sâm rất hứng thú nhìn nhìn chín con Thánh Văn Bạch Lộc kéo xe ngọc đến, nhìn phương hướng bọn họ tiến lên thế mà có vẻ lại giống hắn.
Tốc độ của Thánh Văn Bạch Lộc rất nhanh, trong chớp mắt đã bay vọt qua người Hàn Sâm. Bởi vì ngoài xe ngọc kia có rất nhiều phù văn thần bí nên ánh mắt Hàn Sâm không xuyên vào được.
Chỉ có thể nhìn thấy phu xe lái xe, thế mà lại là một thiếu nữ xinh đẹp.
Dáng vẻ thiếu nữ kia chỉ có mười bảy mười tám tuổi. Thế mà có thể thuần thục khống chế chín con Thánh Văn Bạch Lộc, gần như chắc chắn chín con Thánh Văn Bạch Lộc kia là chủng gen mà nàng thu phục.
Kể từ đó, lòng hiếu kỳ của Hàn Sâm càng nặng thêm. Một phu xe thế mà có được chín con chủng gen Thánh Văn Bạch Lộc. Như vậy chủ nhân ngồi ở trong xe chỉ sợ không phải là một vị phú hào lớn giàu nhất thiên hạ thì cũng là một vị quý tộc lớn có quyền thế rất to.
Lúc Hàn Sâm đang suy nghĩ thì sau khi chín con Thánh Văn Bạch Lộc đi ngang qua hắn lại đột nhiên dừng lại. Bốn vó của Thánh Văn Bạch Lộc như đinh vào mặt trên sông băng, xe ngọc tuyết trắng kia cũng dừng lại vững vàng.
“Ngài hiểu đao?” Trong xe vang lên âm thanh của một người đàn ông thanh nhã.
ẩn”
“Có học từ sư phụ một chút, không tính là hiểu.” Hàn Sâm thấy xung quanh chỉ có một mình hắn, âm thanh trong xe hiển nhiên là đang nói chuyện với hắn vì thế trả lời.
Đao pháp của Hàn Sâm xem như không tồi, cũng là một trong những †ài nghệ sở trường nhất của hắn. Nhưng Hàn Sâm cũng không cho rằng bản thân là một đao khách thuần túy, bởi vì cảm giác của hắn đối với đao và với mũi tên, kiếm và binh khí khác không khác nhau lắm. Cho nên chỉ có thể nói là luyện khá quen nhưng không thể nói là luyện tốt.
“Trong lòng không đao cho dù đao pháp lại luyện tốt cỡ nào chung quy cũng không đạt được đại cục.” Nghe câu trả lời này của Hàn Sâm, âm thanh thanh nhã kia thở dài một tiếng.
Sau đó chín con Thánh Văn Bạch Lộc lại tự chuyển động, nháy mắt đã chạy xa ngàn dặm biến mất trong tâm nhìn của Hàn Sâm.
Hàn Sâm có lẽ có thể hiểu được ý nghĩ của người bên trong xe ngọc nhưng hắn cũng không hoàn toàn đồng ý với loại tư tưởng này.
Đối với Hàn Sâm, thích một việc cùng với có thể làm tốt được một việc cũng không phải là một chuyện. Cho dù hắn không thích kiếm như Lục Đạo Đại Đế nhưng cũng không có nghĩa là Hàn Sâm luyện kiếm không tốt.
Mấu chốt ở chỗ dụng tâm và dụng công mà không phải là thích và không thích.
Đương nhiên, có thích thì càng dễ dàng dụng tâm và dụng công hơn nhưng điều này cũng không phải là tuyệt đối.
Với cái gì Hàn Sâm cũng có chút hứng thú, lúc thật sự đi luyện cũng có đủ dụng tâm và dụng công. Hắn cũng không cho rằng đao pháp của bản thân kém hơn vài người thật sự thích đao.
Chỉ là người trong xe ngọc lại không nghĩ như vậy. Tuy cảm giác được trên người Hàn Sâm có ý vị của đạo đao nhưng lại vì câu trả lời của Hàn Sâm mà nhìn thấu hắn cũng không phải là một người cố chấp với đạo đao, cho nên bèn không hề để Hàn Sâm ở trong lòng.
Hết chương 3247.
Bạn cần đăng nhập để bình luận