Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2912. Quỷ Xa.

Đó là một con chim lớn toàn thân trắng như tuyết, mỗi một cọng lông đều giống như mũi đao sáng như tuyết, sát khí lan tràn như hung binh lâm thế.
Con chim này sinh ra bốn cánh, hơn nữa còn vô cùng to lớn, lông vũ thon dài, đặc biệt là lông đuôi, tựa như đao lưu thác nước kéo dài ở sau lưng.
Trước đầu sinh ra có chín cái cổ, mọc ra chín cái đầu chim, lông đuôi sinh ra mắt phượng, từng cọng lông mảnh nhỏ như lưỡi đao, tản ra hung sát chi khí sáng như tuyết.
Sau khi con chim chín đầu trông như hung thần bay ra từ trong ánh hào quang bảy màu, hai nửa bia đá trên mặt đất cũng biến mất theo, chỉ có ánh hào quang bảy màu dường như tản ra thành mưa ánh sáng rơi xuống sau lưng con chim kỳ quái.
Theo nó võ bốn cánh, lông chim như đao phát ra tiếng ma sát rắc rắc, nghe như tiếng đao kiếm cọ vào nhau.
“Đây là… Dị chủng cấp Chân Thần, Quỷ Xa…” Một gã Thần Hóa Nguyên Cơ kêu lên sợ hãi.
Hàn Sâm nao nao, hắn cũng từng được nghe nói đến danh tiếng của con Dị chủng Quỷ Xa này. Có người nói Quỷ Xa có huyết mạch phượng hoàng, cũng có người nói Quỷ Xa chính là một con chim cực hung, đi đến đâu tất có tai họa đến đó.
Sở dĩ Hàn Sâm nghe nói đến cái tên Quỷ Xa, không phải vì những lý do đó, mà là vì trong truyền thuyết, trong Tứ đại Thánh thú của Thánh Vực có một con Quỷ Xa, nên Hàn Sâm mới được nghe nói đến cái tên đó.
Chẳng qua, Quỷ Xa trong truyền thuyết có lông màu đen, còn con này lại toàn thân lông trắng như tuyết, sắc như đao. Bản thân nó còn là hệ thạch, vả lại vì hấp thụ ánh đao Thiên Hạ Chi của Hàn Sâm nên mới xuất hiện với hình thái thế này.
“Đúng là Dị chủng kỳ quái, bị ta chém thành hai nửa lại còn không chết đi mà hóa thân thành Dị chủng Quỷ Xa. Không biết nếu chém chết con Quỷ Xa này liệu nó có có biến về thành bia đá không?” Hàn Sâm nghĩ thầm.
Quỷ Xa bay ba vòng quanh Hàn Sâm, cuối cùng đáp xuống trước mặt Hàn Sâm, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít dài, chín lưông sóng âm phá vỡ bầu trời, dường như tiếng ngâm chứa muôn vạn đao.
Tiếng hót kéo dài qua đi, Quỷ Xa rụt bốn cánh về, thân thể quỳ rạp xuống, chín đầu chim cũng cúi xuống mặt đất, dường như đang đại diện cho ý chí thần phục của nó.
“Không biết có thể mang con chim này rời khỏi Thần Vực không nhỉ?” Hàn Sâm thử mở cửa Thần Vực ra, đưa Quỷ Xa ra khỏi Thần Vực.
Bởi vì sinh vật đều có thể sử dụng cửa Thần Vực của mình ra vào Thần Vực, mà sinh vật bên trong Thần Vực thì lại không thể mở cửa Thần Vực được nên bọn chúng cũng không có cách nào rời khỏi Thần Vực.
Nếu Quỷ Xa không thể rời khỏi Thần Vực cùng Hàn Sâm được, thì Hàn Sâm có thuần phục được nó cũng vô dụng.
Không ngờ Quỷ Xa này có thể tùy ý theo Hàn Sâm tiến vào cửa Thần Vực, quay về lại Hoa Viên Không Trung.
Hàn Sâm không biết có phải bởi vì Quỷ Xa đã hấp thụ lực lượng của Thiên Hạ đao hay không, trong lòng cũng tấm tắc lấy làm lạ.
“Má ơi, con hung điểu này từ đâu ra?” Vương Vũ Hàng vừa nhìn thấy Quỷ Xa thì giật nảy mình. Quỷ Xa nhìn chòng chọc vào hắn, lông vũ trên thân dựng thẳng đứng lên, tựa như cả núi đao khủng bố.
“Vừa mới thu phục một con thú cưng, ngươi xem có được không?” Hàn Sâm cười tủm tỉm.
“Thú cưng? Đẳng cấp gì?” Vương Vũ Hàng trợn mắt nhìn Quỷ Xa. “Chân Thần.” Hàn Sâm cười đáp.
“Có phải vận may của cả thiên hạ này đều bị cái tên họ Hàn nhà ngươi cướp sạch rồi không? Mới ra ngoài đi dạo có một vòng mà lại nhặt được một con thú cưng Dị chủng Chân Thần?” Vương Vũ Hàng tỏ vẻ vừa hâm mộ vừa đố ky.
“Nào, để ta cưỡi bay một vòng nào, cảm nhận thử tọa ky Chân Thần có cảm giác gì nào.” Vương Vũ Hàng nói muốn đến gần Quỷ Xa.
Nhưng đột nhiên Quỷ Xa nổi giận, lông đao toàn thân lập lòe, ánh đao sáng như tuyết trên người nó lập tức phồng lên, trong chốc lát đã che trời lấp đất, gần như bao phủ toàn bộ Hoa Viên Không Trung.
Vương Vũ Hàng lập tức bị doạ cho hết hồn, liên tục lùi về sau, vừa lùi lại vừa khoát tay lia lịa, nói:”Đừng, đừng, đừng, ta nói đùa với ngươi thôi mà, ta cưỡi ai chứ không dám cưỡi ngươi đâu.”
“Không được tùy tiện đả thương người khác.” Hàn Sâm nói với Quỷ Xa, lúc này đao lưu trên người Quỷ Xa mới rụt về, nhưng nó vẫn tỏ vẻ hung tợn trừng Vương Vũ Hàng.
“Chú út, đây là đị chủng, không phải thú hồn dùng làm tọa ky, không thể nói cưỡi là cưỡi được.” Hàn Sâm cười, nói.
Bảo Nhi và Linh Nhi nắm tay nhau chạy đến, tò mò nhìn Quỷ Xa. Lục Nhĩ Di Hầu và Thánh Anh bước theo ngay phía sau, trông giống như hai tùy tùng.
“Cha ơi, đây là con chim gì vậy, sao trông xấu thế?” Bảo Nhi kéo tay Linh Nhi đi đến bên cạnh Hàn Sâm, nhìn Quỷ Xa rồi nói.
“Ta thật sự không biết nó tên là gì nữa.” Hàn Sâm nhìn Quỷ Xa, đáp.
Mặc dù hình dạng của nó là Quỷ Xa, nhưng bản thân nó lại là hệ thạch, lại thêm lực lượng Thiên Hạ Đao của Hàn Sâm, không giống với Quỷ Xa thật sự. Gọi nó là Quỷ Xa hình như không phù hợp lắm.
“Vậy gọi nó là Tiểu Cửu đi, ta và em gái muốn đi hái quả, vừa vặn để Tiểu Cửu cõng chúng ta đi.” Bảo Nhi vừa nói liền kéo tay Linh Nhi chạy nhảy về phía Quỷ Xa.
Hàn Sâm giật mình. Dù sao Tiểu Cửu cũng là Dị chủng cấp Chân Thần, lại còn hung dữ như thế, lỡ kích phát hung tính, làm Bảo Nhi và Linh Nhi bị thương sẽ không tốt.
Đang định ngăn cản thì đã thấy con chim chín đầu bị Bảo Nhi đặt tên là Tiểu Cửu lại thu lông vũ sắc như đao về, hạ thấp người xuống, tùy ý để Bảo Nhi và Linh Nhi bò lên cổ của nó mà ngồi.
Lục Nhĩ Di Hầu và Thánh Anh cũng định theo sau, nhưng ai biết còn chưa kịp đến gần thì Tiểu Cửu đã đập cái cánh sắc như lưỡi đao ra, chín cái đầu quay sang liếc nhìn bọn họ.
“Tiểu Cửu, đi nhanh nào, đưa ta và em gái Linh Nhi đi hái quả.” Bảo Nhi vỗ cổ Tiểu Cửu, nói.
Tiểu Cửu lập tức vỗ cánh bay thẳng lên trời, dường như chỉ sợ Bảo Nhi và Linh Nhi không thoải mái, Tiểu Cửu còn bay rất chậm, cơ thể luôn duy trì trạng thái thăng bằng.
“Vậy cũng được nữa à?” Hàn Sâm trợn mắt há mồm, Tiểu Cửu bị hắn †hu phục vậy mà dễ dàng bị Bảo Nhi sai bảo bay đi rồi.
“Chắc chắn là Tiểu Cửu cảm ứng được Bảo Nhi và Linh Nhi là con gái của mình, chảy cùng dòng máu với mình, nên mới nghe lời như thế… Quả nhiên vẫn là mình lợi hại nhất…” Trong lòng Hàn Sâm thầm an ủi bản thân.
Chẳng qua, vừa nghĩ như thế, Hàn Sâm thấy an tâm hơn không ít.
Mặc dù nói Tiểu Cửu đã bị hắn thuần phục, nhưng lai lịch của nó thật sự quá quái lạ, Hàn Sâm cũng không dám hoàn toàn tin tưởng nó, thật sự không dám để nó một mình ở lại Hoa Viên Không Trung.
Hàn Sâm vốn định đưa nó ra bên ngoài Hoa Viên Không Trung, làm thủ hộ đóng góp sức chiến đấu cho Hoa Viên Không Trung. Nếu đã có Bảo Nhi quản thúc nó, đương nhiên không cần phải làm thế nữa.
“Bia đá kia hấp thụ lực lượng Thiên Hạ Đao của mình, biến thành Dị chủng Quỷ Xa, sức chiến đấu chắc chắn đã đạt đến Chân Thần đỉnh cấp. Có nó bảo vệ Hoa Viên Không Trung, mình rất yêu tâm, dù có người có năng lực kỳ lạ như Đạo Thánh tiến vào Hoa Viên Không Trung lúc không có mình ở đây, Hoa Viên Không Trung cũng có sức đánh một trận, không đến mức để người ta muốn làm gì thì làm.” Hàn Sâm nghĩ thầm.
Mặc dù có được Tiểu Cửu là chuyện vui, nhưng Hàn Sâm vẫn không thể thu hoạch được gen Dị chủng Thần Hóa, khiến hắn cảm thấy hơi buồn rầu.
“Nói đi nói lại, mấy vật liệu vũ khí Chân Thần kia hình như lấy gen Dị chủng Thần Hóa làm chủ nhỉ? Không biết có thể ăn được hay không nữa?” Hàn Sâm ngẫm nghĩ. Chẳng qua ngẫm nghĩ một hồi rồi lại thôi. Độ khó để thu hoạch được một món Vũ khí Chân Thần khó hơn săn giết Dị chủng Hóa Điệp nhiều.
Hết chương 2912.
Bạn cần đăng nhập để bình luận