Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3129. Thiên Nguyên Vương

Thiên Nguyên Vương đã trốn ra khỏi tinh vực Kim Tinh, nhưng con phi ngư kia vẫn cứ đuổi theo hắn không tha, trông có vẻ nó hận Thiên Nguyên Vương lắm luôn, không đốt chết hắn thì tuyệt đối không bỏ qua.
Hàn Sâm cũng chỉ đành bay đuổi theo bọn họ suốt một đường, hy vọng tìm được cơ hội ra tay với phi ngư.
Không thể không nói, Thiên Nguyên Vương không hổ là một trong những người có quyền thế nhất của đế quốc Đại Tần, gia sản phải nói là phong phú vô cùng, đủ loại chủng gen cao cấp bị hắn lôi ra dùng để giữ mạng như hàng không cần tiền.
Đương nhiên, nếu thực lực của Thiên Nguyên Vương không kinh người thì cũng chẳng có cơ hội để sử dụng như vậy.
Đột nhiên, Hàn Sâm phát hiện chuyện này có chút kỳ lạ, hắn lấy bản đồ ra nhìn qua thì hiểu ra liền.
“Gã Thiên Nguyên Vương này đúng là một nhân vật lợi hại!” Hàn Sâm đã nhìn ra, rõ ràng Thiên Nguyên Vương muốn lây vạ cho người khác, vì nơi mà hắn đi rõ ràng là biên cảnh giữa Tần quốc và Hàn quốc, chỉ cái này thôi cũng đã chứng tỏ hắn muốn họa thủy đông dẫn.
Quả nhiên suy đoán của Hàn Sâm không sai, khi tới một tinh cầu của Hàn quốc ở biên cảnh thì Thiên Nguyên Vương lại chẳng cố ky gì bay thẳng vào trong tinh cầu. Lúc trước, khi hắn còn ở trong biên giới của Tần quốc thì chưa làm vậy bao giờ, lúc hắn chạy trối chết cũng sẽ vẫn cố ý tránh đi tinh cầu có sự sống.
“Phen này Hàn quốc thảm.” Hàn Sâm buộc phải thừa nhận rằng gừng càng già càng cay, Thiên Nguyên Vương bị thiệt lớn như thế nên muốn đòi chút lời lãi từ Hàn quốc đây mà.
Hàn Sâm chẳng cần đoán cũng nghĩ ra được, chắc chắn quan hệ giữa Thiên Nguyên Vương và Hàn quốc cũng chẳng tốt đẹp gì, thậm chí bọn họ còn có xung đột về lợi ích, nếu không thì hắn sẽ chẳng dụ phi ngư chạy đến đây.
Nếu là muốn lây vạ bừa thật thì Ngụy quốc gần hơn chút, nhưng hắn lại chạy một mạch một đoạn đường xa như thế để tới tinh cầu của Hàn quốc, rõ ràng là có mưu đồ.
Phi ngư đuổi theo Thiên Nguyên Vương tiến vào trong tinh cầu, hơn nữa nơi mà nó tới rõ ràng là một thành phố lớn, Hàn Sâm cầm lòng không đặng phát ra tiếng thở dài..
Với lực lượng của phi ngư, nếu là không có cường giả đỉnh cấp tới đối kháng thì e tinh cầy này sẽ bị phá hủy.
Nhưng mà điều nằm ngoài dự đoán của Hàn Sâm đó là, sau khi phi ngư đáp xuống thành phố thì cảnh tượng lửa cháy ngút trời không xuất hiện, mà im ắng như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Hàn Sâm còn tưởng rằng Thiên Nguyên Vương và phi ngư vẫn chưa đánh, nhưng chờ thêm giây lát lại vẫn không thấy có ngọn lửa phóng lên cao.
“Lạ ghê, xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng nhẽ Thiên Nguyên Vương đã sắp đặt sẵn mai phục ở chỗ này và vây nhốt phi ngư lại rồi?” Hàn Sâm cảm thấy loại khả năng không cao lắm, nhưng nghỉ thì lại không biết có chuyện gì xảy ra, nên đành phải tới gần tinh cầu này một chút, xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Sâm không tới quá gần, vì Khổng Tước Vương Nhãn của hắn còn tốt hơn vệ tinh nhiều, ánh mắt lấp lóe, tình huống phía dưới đã hiện ra rõ ràng.
Chỉ thấy lúc này vị Thiên Nguyên Vương chật vật tới không nỡ nhìn, trông như tên ăn mày kia đang đừng như trời chồng ở trên đường như một pho tượng đá.
May mà giờ hắn mặt xám mày tro, trên người toàn bụi bặm tro tàn còn vương lại sau khi bị đốt cháy, tóc cũng cắt, quần áo rách bươm, nên hoàn toàn không có ai nhận ra hắn là Thiên Nguyên Vương, không thì phải bị cười chết.
Nhưng cho dù là thế thì vẫn có rất nhiều người ở trên đường cái chỗ xa xa chỉ chõ hắn.
Nhưng mà Thiên Nguyên Vương không dám động đậy, hắn chẳng thèm để ý tới những tiếng cười nhạo và bàn luận xôn xao của những người đó, hắn nhìn chằm chằm vào phía trước, người không nhúc nhích, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ trên trán.
Mà con phi ngư kia, lúc này đang ở chỗ cách Thiên Nguyên Vương chưa đầy một mét, đôi mắt cá của nó cũng đang nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyên Vương, nhưng mà nó cũng không phun lửa ngay.
Bởi vì lúc này con phi ngư đang bị một đôi tay trắng noãn nhỏ bé ôm.
Khi Hàn Sâm thấy rõ ràng chủ nhân của đôi tay trắng noãn nhỏ bé kia thì con ngươi suýt nữa lồi ra ngoài, hắn không nhịn được nghẹn ngào kêu lên: “Bảo Nhi… Sao nàng lại ở đây…”
Trên trán Thiên Nguyên Vương không ngừng toát ra mồ hôi lạnh, hắn nhìn phi ngư và cô bé ở trước mặt, sắc mặt trông rất lạ, nhưng lại lại không dám nhúc nhích.
Hắn vốn định làm như những gì Hàn Sâm đã nghĩ, hắn muốn họa thủy đông dẫn, để phi ngư gây họa cho Hàn quốc, cho nên mới vọt thẳng vào trong thành phố.
Mà phi ngư cũng đuổi theo thật, nhưng ai mà ngờ sau khi phi ngư đáp xuống thành phố thì cũng không phun lửa ngay rồi đối kháng với lực lượng phòng vệ của tinh cầu theo như dự tính.
Con phi ngư này đáp xuống bên cạnh một cô bé, mà điều làm hắn càng thấy kinh ngạc đó là, cô bé kia lại duỗi tay ôm lấy phi ngư, như thể đang ôm búp bê vậy.
Điều càng khó tin hơn đó là, phi ngư lại không phản kháng, mặc cho cô bé kia ôm, đã thế còn cọ lòng bàn tay cô bé bằng đầu hết sức thân mật.
Thiên Nguyên Vương ngây ngẩn cả người, mà cũng chỉ trong thời gian một thoáng ngẩn người ấy, con phi ngư kia đã lách mình tới trước mặt của hắn, nhìn chằm chằm vào hắn.
Bởi vì khoảng cách quá gần, phi ngư không động nên Thiên Nguyên Vương cũng không dám động, nếu hắn lộ ra chút sơ hở nào thì sẽ bị con phi ngư này cho ăn một công kích trí mạng ngay.
Bởi vì phi ngư không có phun lửa làm tổn hại thành phố nên lực lượng phòng ngự cũng không khởi động, điều này khiến cho kế hoạch của Thiên Nguyên Vương thất bại hoàn toàn.
Thiên Nguyên Vương nhìn cô bé đi tới đang ôm lấy phi ngư, sờ đầu phi ngư như sờ đầu con chó, con mèo thì khóe mắt giật giật.
Hắn chưa gặp loại cảnh tượng này bao giờ, chủng gen kinh khủng như thế giờ lại nghe theo một cô bé như thế, đây là chuyện từ xưa tới nay đều không xảy ra.
Dù là công chúa hoàng tộc của bảy đại đế quốc cũng không có năng lực như thế.
Đừng nói là công chúa, cho dù Hoàng đế tới thì chắc con phi ngư khủng bố này cũng sẽ phun cho mặt Hoàng đế toàn nước miếng.
“Rốt cuộc cô bé này là ai?” Thiên Nguyên Vương nhìn cô bé với vẻ mặt cổ quái, nở nụ cười: “Cô bé, ngươi ôm phi ngư đi có được không? Gia gia cho ngươi tiền mua kẹo ăn.”
Mặc dù phi ngư bị cô bé ôm nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ cần hắn hơi lộ tí sơ hở là nó sẽ phát động tấn công, một kích trí mạng ngay.
Thiên Nguyên Vương không dám động, hắn muốn lấy lòng cô bé, lừa cô bé kia ôm phi ngư đi, có thế thì hắn mới trốn được.
“Tiền là cái gì thế?” Cô bé ôm phi ngư, tỏ ra nghi ngờ nhìn Thiên Nguyên Vương hỏi.
“Tiền là… Là thứ có thể mua được rất nhiều rất nhiều kẹo… Đột nhiên Thiên Nguyên Vương phát hiện, hắn không biết phải giải thích với một cô bé rốt cuộc tiền là thứ gì.
“Thế kẹo là cái gì?” Cô bé vẫn tỏ ra nghi hoặc.
Thiên Nguyên Vương thấy nghỉ ngờ vô cùng, cô bé này lại không biết kẹo là cái gì, nhưng khi nhìn vẻ mặt ngây thơ vô số tội kia của cô bé thì đúng là không giống nói láo thật.
“À thì… Kẹo là một thứ ăn rất ngon, vị ngọt…” Thiên Nguyên Vương đành phải giải thích tiếp.
“Có thật không? Vậy ngươi cho ta một cái kẹo đi, cho ta nếm thử” Cô bé nhìn Thiên Nguyên Vương với vẻ mong đợi.
“Ta không có kẹo, nhưng ta có thể cho ngươi tiền để ngươi đi mua thật nhiều kẹo…” Thiên Nguyên Vương nói.
“Thế thì đưa đây.” Cô bé vươn tay nói.
Thiên Nguyên Vương lại bị kẹt, hắn đâu có mang theo tiền cơ chứ, mà dù có mang thì cũng bị đốt trụi từ lâu rồi, với lại hắn không dám cử động, con phi ngư kia còn đang theo dõi hắn kia kìa.
“Bạn nhỏ à, ngươi mang phi ngư đi trước đi ha, gia gia nhìn nó là sợ, không lấy tiền cho ngươi được.” Thiên Nguyên Vương giả bộ sợ sệt nói.
Nếu để cho người ta thấy dáng điệu lúc này của Thiên Nguyên Vương thì e sẽ không dám tin lẻ này là vị Thiên Nguyên Vương bá đạo vô cùng kia.
“Cá nhỏ đáng yêu như thế, sao ngươi lại sợ nó cơ chứ?” Cô bé vừa nói vừa giơ phi ngư trước mặt Thiên Nguyên Vương, miệng cá cách Thiên Nguyên Vương chưa đầy một thước, dọa cho hai chân của Thiên Nguyên Vương như nhũữn ra, sợ run cả người, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã chảy ướt đẫm quần áo rách rưới trên người hắn.
Hết chương 3129.
Bạn cần đăng nhập để bình luận