Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3113. Dũng khí

Trên long án của Cảnh Chân hoàng đế chất đầy tấu chương của đại †hần, cho dù hắn không mở ra nhìn thì cũng biết nội dung trong đó đều là những lời như trách cứ Thái tử, yêu cầu xử lý nghiêm vụ án của Thiết Mạc, cách diễn tả trong đó đều vô cùng kịch liệt.
Cứ như thể chỉ cần hắn không giết Hàn Sâm thì sẽ là hôn quân vô đức, mà tên Hàn Sâm kia nếu không diệt trừ thì tương lai ắt sẽ là gian nịnh làm rối loạn triều cương ấy.
“Bệ hạ, Thái tử điện hạ không chịu hồi cung.” Một thái giám vào trước bẩm báo.
Trên khuôn mặt của Cảnh Chân hoàng đế lộ ra vẻ kinh ngạc , hắn biết
rõ tính nết của đứa con trai kia của hắn ra sao, dù có tùy hứng làm bậy tới đâu thì vẫn kính sợ người cha như hắn vô cùng, nên mệnh lệnh của hắn, Tần Bạch không dám không nghe.
Nhưng mà lần này, Tần Bạch lại chống lại mệnh lệnh của hắn, chuyện này trước kia chưa xảy ra bao giờ.
“Thái tử điện hạ còn nói…” Thái giám ấp a ấp úng. “Nói thẳng đi, không sao.” Cảnh Chân hoàng đế nói.
Thái giám nghe vậy thì mới nói: “Thái tử điện hạ nói, nếu như đến sự trong sạch của mà hắn cũng không bảo vệ được thì chức vị Thái tử này còn có ý nghĩa gì nữa chứ, không làm cũng được.”
“Càn quấy.” Cảnh Chân hoàng đế quát lên một tiếng, nhưng trong lòng thì lại thấy hơi hứng thú với con người tên Hàn Sâm này.
Hắn hiểu Tần Bạch rất rõ, trong lòng của thằng oắt ranh còn chưa được khai hóa tư tưởng chân chính kia chẳng có điểm mấu chốt thật gì đâu, mà không có điểm mấu chốt thì đương nhiên là cũng không có sự kiên trì rồi.
Bình thường mặc dù nổi hứng làm bậy, nhưng mà nếu làm hắn thấy bất an thật thì chắc chắn Tần Bạch sẽ lui.
Nhưng mà lần này, Tần Bạch lại cãi lại lời hắn, đã thế còn nói ra lời như vậy vì kẻ trên Hàn Sâm này. Đây là một hành động rất hiếm thấy của Tần Bạch, và cũng là sự kiên trì ít có với hắn.
“Đi mời Bách Lý thái phó, kêu hắn đi một chuyến, đưa hoàng nhi về.” Cảnh Chân hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi nói.
Thái phó Bách Lý Thiên Nhai đã dạy Tần Bạch từ nhỏ, nếu nói tới sợ thì sự kính sợ mà Tần Bạch dành cho Bách Lý Thiên Nhai còn trên cả Cảnh Chân.
Chuyện nhỏ thế này vốn không cần Bách Lý Thiên Nhai phải ra mặt, nhưng Cảnh Chân hoàng đế muốn xem thử ranh giới kiên trì cuối cùng của Tần Bạch là ở đâu, cho nên hắn mới phái Bách Lý Thiên Nhai tự mình đi một chuyến, dẫn Tần Bạch về.
Vụ án của Thiết Mạc có ảnh hưởng quá lớn, dù là Cảnh Chân hoàng đế thì cũng không thể tùy tiện đưa ra kết án cho chuyện này được, nên đương nhiên Tần Bạch cũng không dính vào được.
“Bệ hạ, nếu như Bách Lý thái phó cũng không mang được Thái tử điện hạ về thì sao?” Trước khi gã thái giám kia ra ngoài thì vẫn do dự hỏi một câu.
“Vậy thì triệu cả Hàn Sâm kia vào cung cùng luôn.” Cảnh Chân hoàng đế cười nhạt nói.
Hắn cũng hy vọng loại chuyện kia sẽ xảy ra, có, có sự kiên trì thì đó là dấu hiệu của một người bắt đầu trưởng thành một cách chân chính, chứng tỏ trong lòng hắn đã có kinh vĩ quy tắc của bản thân, cho dù kinh vĩ của những quy tắc kia là sai thì nó cũng đã chứng tỏ Tần Bạch đang trưởng thành .
Đáng tiếc Cảnh Chân rất rõ ràng, trong lòng Tần Bạch còn không biết ranh giới cuối cùng của quy tắc là thứ gì, ít nhất thì khi hắn đứng ở †rước mặt Bách Lý Thiên Nhai mà hắn kính sợ nhất thì sự kiên trì ấy sẽ không vững chắc như vậy nữa.
Bách Lý Thiên Nhai là một quốc học đại sư tráng niên nghiêm cẩn chính trực, cực kỳ tuân theo đạo của Thánh Nhân.
Hắn được Cảnh Chân hoàng đế tự mình mời tới làm Thái phó dạy dỗ Tần Bạch, nhưng khổ nỗi Tần Bạch thật sự là quá thảm hại, đầu óc thì ngu ngơ, đến cả đại sư một đời cũng bó tay không dạy hắn thành tài được.
Nhưng Tần Bạch cũng bị Bách Lý Thiên Nhai làm cho sợ thật, từ nhỏ đến lớn, Tần Bạch không biết đã ăn bao nhiêu thước của Bách Lý Thiên Nhai rồi. Có một một lần Tần Bạch phạm phải sai lầm lớn và bị Bách Lý Thiên Nhai đánh ba mươi thước, hai tay sưng tới không cầm nổi đồ để ăn cơm nữa.
Vì thế nên khi Tân Bạch đang chơi cờ nhảy với Hàn Sâm bỗng nhìn thấy Bách Lý Thiên Nhai, hắn suýt nữa thì bị dọa nhảy dựng lên.
“Thái phó… Sao ngươi lại tới đây…” Tần Bạch vội vàng đứng bật dậy, người cứng ngắc hành lễ với Bách Lý Thiên Nhai, cơ mặt co quắp lại, hắn cúi đầu không dám nhìn Bách Lý Thiên Nhai, như học sinh tiểu học đã làm sai chuyện vậy.
Bách Lý Thiên Nhai liếc Hàn Sâm liếc ở bên, tính cách của hắn cực kỳ nghiêm cẩn, và hắn cũng có nghe thấy một vài về chuyện mà Hàn Sâm phạm vào nên vô cùng không thích.
Lúc này lại thấy Hàn Sâm chẳng hề hấn gì ngồi ở nơi đó thì tỏ ra lạnh nhạt với Hàn Sâm và càng không thích Hàn Sâm hơn.
Nhưng dù Bách Lý Thiên Nhai không thích Hàn Sâm thì cũng không nói gì thêm. Hắn không phải cấm vệ quân, cũng không phải Ngự sử, không cần xử án bắt người, chỉ cần mang Tần Bạch về là đủ rồi.
“Thái tử điện hạ, ngươi đã không làm bài tập hai ngày rồi, Nghiệp học tinh thông nhờ chuyên cần, dở dang do qua loa hời hợt, đức hạnh thành tựu nhờ suy nghĩ sâu xa, đức hạnh bị huỷ hoại do cẩu thả tùy tiện. Ngươi là vua của đế quốc Đại Tần tương lai, thật sự không nên bỏ bê việc học như thế, càng không nên làm ra loại chuyện hoang đường như thế này, bây giờ về với lão hủ đi.” Bách Lý Thiên Nhai vừa nói vừa kéo tay Tần Bạch, muốn rời khỏi lâu đài cổ của Phượng gia.
Mặt Tần Bạch cứng đờ, ánh mắt nhìn về phía Hàn Sâm như đang cầu cứu, hắn cũng không muốn đi, nhưng mà hắn sợ Bách Lý Thiên Nhai hoàn toàn không dám phản kháng.
Mà Hàn Sâm thì chỉ mỉm cười nhìn Tần Bạch, cũng không định lên tiếng ngăn cản.
Nếu Tần Bạch ở lại thì đúng là tốt không còn gì bằng, nhưng nếu bị mang đi thì cũng chẳng sao.
Mặc dù Hàn Sâm mời Tần Bạch hỗ trợ, nhưng hắn cũng không đặt hết mọi thứ lên người một đứa con trai ngốc nhà địa chủ như Tần Bạch. Hắn đã có dự định khác ở trong lòng từ lâu rồi, vậy nên dù Tần Bạch bị mang đi thật thì hắn cũng không để tâm.
Tần Bạch bị Bách Lý Thiên Nhai kéo ra ngoài, luôn cẩn thận nhìn về phía Hàn Sâm, mong Hàn Sâm lên tiếng giữ hắn lại. Nhưng Hàn Sâm lại không nói gì, chỉ cười dài nhìn hắn.
Không biết tại sao, Tân Bạch thấy Hàn Sâm cười như vậy thì trong lòng thấy khó chịu vô cùng, cũng không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, đứng ì tại chỗ không đi nữa.
Bách Lý Thiên Nhai chỉ khẽ kéo Tần Bạch thôi, cũng không dùng sức gì, thế nên khi Tần Bạch dừng lại như vậy thì Bách Lý Thiên Nhai cũng ngừng tho, hắn nhìn về phía Tần Bạch hỏi: “Thái tử điện hạ, còn có chuyện gì sao?”
Tần Bạch bị hai mắt của Bách Lý Thiên Nhai nhìn chăm chú thì lập tức cúi đầu, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn cắn răng rồi nói: “Thái phó, ta đã hứa với Hàn Sâm ở lại đây chơi với hắn rồi, ngươi luôn dạy đệ tử rằng một lời hứa của quân tử đáng giá nghìn vàng, tiểu nhân nói chuyện không giữ lời, lời của Hoàng đế nặng tựa giang sơn, sao đệ tử có thể làm một tên tiểu nhân nói chuyện không giữ lời cơ chứ?”
Những lời mà Tần Bạch nói này trông rất thiếu tự tin, sau khi nói xong hắn cúi đầu cũng không dám nhìn Bách Lý Thiên Nhai, nhưng mà trong mắt của Bách Lý Thiên Nhai lại toát ra sự kinh ngạc.
Từ trước đến giờ Tần Bạch luôn sợ hắn cực, chưa bao giờ tần bạch dám nói ra những lời như vậy ở trước mặt hắn.
Bách Lý Thiên Nhai thấy rằng, mặc dù Tần Bạch sợ hãi nhưng có vẻ không định đi cùng với hắn nên hắn không nhịn được liếc Hàn Sâm vài lần.
Đương nhiên hắn sẽ không cưỡng chế dẫn Tần Bạch đi, vì nếu như muốn cậy mạnh thì chẳng cần Bách Lý Thiên Nhai hắn tới đây làm gì.
Bách Lý Thiên Nhai khẽ gật đầu, buông cánh tay của Tần Bạch mà hắn kéo ra, rồi đi về phía Hàn Sâm đang ngồi ở trước bàn cờ.
Hắn biết, một mình bản thân Tần Bạch là sẽ không có dũng khí như vậy, mà nếu nói có người cho hắn dũng khí thì cũng chỉ có thanh niên độ hơn hai mươi tuổi ở trước mặt này thôi. Hắn chỉ cần chấn nhiếp được Hàn Sâm thì dũng khí của Tần Bạch sẽ biến mất không còn tăm hơi ngay tức khắc, khi đó đương nhiên sẽ dẫn Tần Bạch rời đi một cách dễ dàng rồi.
Hết chương 3113.
Bạn cần đăng nhập để bình luận