Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2920. Phiêu lưu.

Đại Kim Ngư cũng không nói rõ rốt cuộc bảo bối đó là gì. Vì không có tên cụ thể, Bảo Nhi cũng không đoán ra hình dạng của nó là gì.
Hơn nữa phương pháp lấy bảo bối mà Đại Kim Ngư nói cũng vô cùng li kì, gần như khiến Hàn Sâm hơi nghi ngờ, con Đại Kim Ngư này có phải đang chơi bọn họ không.
Nhưng suy nghĩ đến IQ của Đại Kim Ngư, tính khả thi mà nó có thể biên ra kiểu câu chuyện phức tạp như vậy quả thực khá thấp, cuối cùng Hàn Sâm vẫn quyết định thử theo cách mà Đại Kim Ngư nói một chút.
Hàn Sâm không dám thả Tiểu Kim Ngư, vẫn bắt Tiểu Kim Ngư làm con tin, để Đại Kim Ngư dẫn bọn họ đi đến đó
Trong biển Rác mênh mông bao la, Hàn Sâm và Bảo Nhi co rút trong một khoang vũ trũ đổ nát, luôn quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Hiện tại Hàn Sâm hơi hối hận khi tin tưởng con Đại Kim Ngư đó. Nó nói chỉ có trốn trong những đống rác này, trôi trong biển Rác theo dòng điện từ, bọn họ mới có thể đến được chỗ có bảo bối đó.
Hàn Sâm và Bảo Nhi nấp trong khoang vũ trụ đổ nát này không bao lâu, quả nhiên đã nhìn thấy khắp nơi trên bầu trời không ngừng có hạt điện quang màu tím nhấp nháy, phân tách rất nhiều rác thành linh kiện nhỏ hơn.
Nhìn xung quanh đều là hạt ánh sáng màu tím nhấp nháy và kim loại bị phân tách, đá và nhựa, Hàn Sâm thật sự sợ mình và Bảo Nhi, kể cả khoang vũ trụ sẽ cùng nhau bị phân hủy sạch.
“Hy vọng con Đại Kim Ngư đó không lừa ta, nếu không trở về nhất định phải nướng ăn toàn bộ già trẻ lớn bé nhà nó, lúc nướng bỏ thêm nhiều ớt.” Giương cung không có đường quay lại, mặc dù trong lòng Hàn Sâm tức giận, nhưng cũng không thể không tạm thời tin tưởng con Đại Kim Ngư đó.
Nắm một mảnh vảy cá đỏ như lửa trong tay, đây là thứ Đại Kim Ngư cho hắn, nói là để hắn mang theo bên cạnh mới có thể an toàn xuyên qua trong dòng từ quang.
Hạt ánh sáng màu tím càng ngày càng nhiều, như kết thành bầy đom đóm ở bên ngoài lấp lóe không yên. Chúng nó sẽ bị vật thể khác hấp thụ, khi hạt ánh sáng màu tím phía trên vật thể nhiều đến mức nhất định, vật thể đó sẽ phân hủy tan rã.
Phía trên khoang vũ trụ tồi tàn cũng đã dính không ít hạt ánh sáng màu tím, Hàn Sâm hơi do dự trong lòng, không biết có cần sử dụng sức mạnh phòng ngự không.
Con Đại Kim Ngư đó còn nói, trong thời gian này tuyệt đối không thể sử dụng sức mạnh, cũng không thể lộ khí tức, nếu không sẽ bị Dị chủng trông coi bảo bối đó phát hiện, đến lúc đó nhất định không có cơ hội đi lấy bảo bối đó nữa.
Nhưng nếu Đại Kim Ngư đang lừa bọn Hàn Sâm, hiện tại nếu không sử dụng sức mạnh phòng ngự, lỡ như hạt sáng tím trực tiếp ảnh hưởng lên người bọn họ, không ai biết có hậu quả gì.
Khi Hàn Sâm đang do dự, mảnh vảy cá đỏ trong tay hơi lóe lên tia sáng đỏ, ánh sáng đỏ này hình thành một tầng màng màu đỏ trong khoang vũ trụ.
Mặc dù bên ngoài khoang vũ trụ dính rất nhiều hạt ánh sáng màu tím, có lẽ là vì có sự bảo vệ của tầng màng đỏ này, khoang vũ trụ trước sau không bị phân hủy giống như những đống rác vũ trụ khác.
Nhìn thấy mảnh vảy của Đại Kim Ngư quả nhiên hữu dụng, trong lòng Hàn Sâm chắc chắn mấy phần.
Hai cha con nấp trong khoang vũ trụ, không ngừng trôi nổi theo dòng †ừ quang, có thể nhìn thấy rất nhiều rác vũ trụ bên ngoài đều bị phân hủy.
Một cung điện đá giống như ngọn núi nhỏ dưới tác dụng của hạt ánh sáng màu tím, vỡ thành rất nhiều viên đá lớn. Sau khi viên đá lớn hấp thụ lượng lớn hạt ánh sáng màu tím, lại vỡ ra thành những viên đá nhỏ hơn. Cứ phân chia hết lần này tới lần khác như vậy, cuối cùng cung điện đá giống như ngọn núi nhỏ đó bị phân hủy thành hạt bụi màu xám tro có thể thấy được khắp tinh vực Đại Tịch Diệt.
Quá trình này tổng cộng chỉ mất bốn năm ngày mà thôi, một cung điện †o như vậy đã biến thành cát bụi.
Trong thời gian phiêu lưu này, Hàn Sâm và Bảo Nhi nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng như thế, đã hơi chết lặng rồi. May mà miếng vảy đó luôn †ỏa ra ánh sáng đỏ yếu ớt, bảo vệ bên trong khoang vũ trụ, đến bây giờ khoang vũ trụ vẫn không bị phân hủy.
Từ lúc bắt đầu, hạt ánh sáng tím cũng khá ít, hiện tại hạt ánh sáng tím bên ngoài giống như một biển ánh sáng tím, ngoài màu tím, đã rất khó thấy màu khác nữa.
Trong dòng ánh sáng tím, khoang vũ trụ không ngừng quay cuồng. May mà Lĩnh Vực Đồng Huyền của Hàn Sâm định vị không gian và vũ †rụ vô cùng chính xác, nếu không hiện tại e rằng ngay cả phương hướng bọn họ cũng không phân biệt rõ.
“Đó là cái gì?”Bảo Nhi xuyên qua cửa kính của khoang vũ trụ nhìn ra, hơi kinh ngạc nói.
“Lẽ nào đến nơi rồi?” Hàn Sâm đến bên cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy bên ngoài vẫn là một mảng dòng ánh sáng tím, giống như đại dương, rõ ràng vân chưa đến nơi Đại Kim Ngư nói.
Dựa theo lời Đại Kim Ngư nói, khi nào dòng ánh sáng tim này biến mất, bọn họ cũng đến nơi.
Nhưng hiện tại bên ngoài ánh sáng tím đang chảy, với nhãn lực của Hàn Sâm cũng không nhìn được quá ba mét, đương nhiên không thể đến nơi rồi.
Nhưng trong dòng ánh sáng tím đó, Hàn Sâm lại nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, giống như có một vật nhấp nhô trong dòng ánh sáng tím.
Cách đồ vật đó hơi xa, Hàn Sâm cũng không thấy rõ lắm, nhưng trong lòng lại có chút kinh ngạc.
Bọn họ phiêu lưu đã gần nửa tháng. Mọi thứ nhìn thấy cơ bản đều bị dòng ánh sáng tím phân rã. Mấy ngày gần đây, vì dòng ánh sáng tím thực sự quá nhiều quá dày, đã không thấy có rác xuất hiện. Ngoài khoang vũ trụ ra, đồ vật bình thường tiến vào dòng ánh sáng tím sẽ bị phân rã thành tro bụi lập tức.
Nhưng hiện tại đồ vật phía ngoài này lại không bị phân rã giống như khoang vũ trụ, nhấp nhô trong dòng ánh sáng tím, trôi theo dòng ánh sáng tím cùng đám Hàn Sâm.
“Rốt cuộc là thứ gì chứ?” Hai cha con Hàn Sâm và Bảo Nhi ghé đầu ở trước cửa sổ nhỏ, luôn nhìn đồ vật bên ngoài đó, chỉ hy vọng nó cách khoang vũ trụ gần một chút, để bọn họ có thể may mắn nhìn rõ, rốt cuộc là thứ gì.
Có thể lời cầu nguyện của bọn họ cảm động thần linh, dưới chuyển động của dòng ánh sáng tím, đồ vật đó lại tiến gần về phía bọn họ.
“Gần rồi, gần rồi, sắp có thể nhìn rõ rồi…” Hàn Sâm hưng phấn trong lòng. Suy cho cùng, chờ đợi nhiều ngày trong khoang vũ trụ như vậy, thực sự quá buồn chán rồi, hiếm khi gặp được sự việc thú vị.
Khuôn mặt Bảo Nhi cũng tràn đầy mong đợi, nằm sấp lên trên cửa sổ nhỏ tưởng tượng: “Cha ơi, ngươi nói đồ vật đó có thể là một xe bán kem không?”
“Chỗ này bán kem… suy nghĩ của ngươi không tệ… Hàn Sâm dở khóc dở cười, đại khái cũng biết mấy ngày nay Bảo Nhi bị nhốt ở đây, không được ăn đồ ngon gì, ước chừng miệng cũng thèm rồi.
Đột nhiên, mắt hai người bắt đầu nhìn rõ đồ vật đó, cách bọn họ chưa đến hai mét, Hàn Sâm lập tức nhìn rõ một bộ phận khá gần bọn họ.
“Đm… lại là một xác chết….” Hàn Sâm nhìn rõ, đó lại một xác chết, trông có vẻ giống như một người đàn ông, ngồi xếp bằng, quần áo trên người vẫn nguyên vẹn, nhưng khuôn mặt và tay lộ ra bên ngoài đã biến thành xương, đến cả chút máu thịt cũng không thấy.
Trong dòng ánh sáng tím đông đúc này, xương sọ bị chiếu đến toàn thân như ngọc, khóe mắt tỏa ra ánh sáng tím yếu ớt, trông có vẻ vô cùng kì quái. “Quần áo và xương cốt trên người hắn lại không bị phân rã, trông không giống như vật bình thường.” Hàn Sâm nhìn quen người chết, đến bây giờ không cảm thấy sợ hãi, trái lại chú ý đến quần áo trên xác chết đó.
Hết chương 2920.
Bạn cần đăng nhập để bình luận