Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1737. Chích Thủ Già Thiên

Tất cả mọi người đều kinh hãi, chỉ riêng một giáo quan có gen dị chủng kết hợp đã khiến bọn họ khó chống chọi, huống chỉ là dị chủng thật sự.
Khác với các loài dị chủng cấp thấp mà Hàn Sâm đã thấy trên tinh cầu Kate, tinh vực Đại Tịch Diệt - nơi có cổng vào của Tí Hộ Sở, đồng thời cũng là nơi mà các loài dị chủng cấp cao thực sự hoành hành. Trong số đó có rất nhiều loài dị chủng cấp đại công tước hủy diệt thế
giới. Chỉ cần một con trong số chúng bước vào thì đều có thể gây ra những thảm họa tàn khốc giống như Tinh tộc năm đó.
Hàn Sâm biết một khi những sinh vật cường giả đó sử dụng sức mạnh quá giới hạn quy định trong Tí Hộ Sở thì sẽ bị kìm hãm bởi sức mạnh trong Tí Hộ Sở hệt như Lão Miêu, bị bài trừ thẳng ra khỏi Tí Hộ Sở.
Lão Miêu là dòng dõi Cửu Mệnh Huyết Miêu có được đặc quyền nhất định trong Tí Hộ Sở. Dù vậy, nó cũng phải tự mình trấn áp sức mạnh của bản thân và không dám động đến quy tắc của Tí Hộ Sở, các loài dị chủng khác lại càng bị áp chế nghiêm trọng hơn.
Nhưng vấn đề nằm ở chõ, nếu loài dị chủng này quá mạnh, chỉ cần một vài đòn tấn công trước khi bị bài trừ khỏi Tí Hộ Sở, hoặc thậm chí chỉ một đòn tấn công cũng đã có thể gây ra những tổn thất không thể bù đắp.
Khoảnh khắc con yêu thú dị chủng lao ra khỏi Tí Hộ Sở, ngẩng đầu lên trời và gầm lên một tiếng, thế nhưng hoàn toàn không nghe thấy thanh âm của nó. Chỉ nhìn thấy trong cái miệng đang mở rộng, một chùm năng lượng đáng sợ đang ngưng tụ giống như nó sắp phun ra hơi thở của ác long.
Chùm ánh sáng đen tụ lại trong miệng nó ngày một mạnh hơn, mặc dù nó chưa phun ra, chỉ là những gợn sóng do sức mạnh đó tạo thành, thế đã gây ra nhiều cơn bão kinh hoàng khác nhau ở một số tinh vực.
“Tiêu rồi!” Hàn Sâm biến sắc. Chắc chắn tên dị chủng này không phải cấp nam tước, tử tước hay các loài dị chủng khác. Nó có thể là một hầu tước hoặc thậm chí là một tồn tại đáng sợ chẳng hạn như công tước. Hàn Sâm chỉ cảm nhận được sức mạnh và biết rằng mình mãi mãi không phải là đối thủ nó.
Không có kỹ năng nào dùng được khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, nó thực sự là một tồn tại bất khả chiến bại ở cấp độ hủy diệt.
Khuôn mặt Ngao Dạ cũng biến sắc, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự khủng khiếp của con yêu thú dị chủng, căn bản là nó không hề có đối thủ ngang sức tồn tại.
“Chết tiệt, dù sao cũng phải chiến đấu.” Hàn Sâm biết rằng bản thân không phải đối thủ, thế nhưng hắn không muốn ngồi yên đợi chết. Toàn thân hắn tỏa ra ánh bạc, biến thành một con vượn khổng lồ lông bạc cao hơn ba thước, đồng thời trên chiến giáp gen Chú Ngữ cũng lóe lên, một sức mạnh kỳ lạ tràn vào tay phải của Hàn Sâm.
Hàn Sâm đánh đòn mạnh nhất của mình vào con yêu thú dị chủng trong khoảng không, thậm chí đã dùng hết sức mạnh của Chích Thủ Già Thiên.
Cố Khuynh Thành, Ngao Dạ, Tà Tình Đế và nhiều cường giả khác cũng đã sử dụng đòn mạnh nhất của mình, cùng đánh thẳng về phía yêu thú dị chủng theo sức mạnh của Hàn Sâm.
Nhiều sức mạnh khủng khiếp xông vào trong cái miệng khổng lồ của yêu thú dị chủng, Hàn Sâm không hi vọng bọn họ có thể khiến dị chủng nổ tung, chỉ mong có thể kích nổ sức mạnh đang cô đọng trong miệng của dị chủng, có lẽ có thể làm dị chủng bị thương và đồng thời kích nổ sức mạnh. Rất có thể dị chủng sẽ trực tiếp bị bài trừ bởi các quy tắc của Tí Hộ Sở.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể đi con đường này, nếu không thể thành công thì đó là một ngõ cụt, không ai có khả năng đối diện ngăn chặn sức mạnh đáng sợ của dị chủng.
Kiếm quang độc đoán, thánh quang tối cao và đao khí kinh thiên động địa, đủ loại sức mạnh đáng sợ xông phá vào miệng dị chủng, nhưng cũng không đủ làm cho hắc quang bên trong gợn sóng.
»:m
“Tiêu rồi xuống.
Trong lòng Hàn Sâm chấn động, mồ hôi lạnh liên tục chảy
Trong thoáng chốc, những người khác cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng. Giống như những gì Tỉnh tộc trải qua năm đó, có vẻ như nhân loại cũng sẽ trải qua một thảm họa chưa từng có.
Nhìn thấy cái miệng lớn của yêu thú dị chủng đã mở đến cực hạn, dường như hắc quang phía trong sắp tràn ra. Yêu thú dị chủng hơi cúi đầu giống như sắp phun ra hắc quang có thể hủy diệt tinh vực.
Hàn Sâm đang ôm Tiểu Hoa, trong đầu hắn lóe lên vô số suy nghĩ, thế nhưng chưa nghĩ ra được cách hiệu quả nào để ngăn chặn thảm họa xảy ra.
Đột nhiên, một lòng bàn tay vươn ra từ lỗ đen sắp biến mất, tóm lấy con yêu thú dị chủng.
Lòng bàn tay của hắn ta trông không lớn lắm, nhưng khi hắn chộp một cái, con yêu thú dị chủng tưởng chừng như hủy diệt thế giới đã lại nằm gọn trong lòng bàn tay. Dưới sự kìm kẹp, xương, thịt và máu tươi bắn tung tóe dâng trào lên như nước sông, con yêu thú dị chủng vô cùng đáng sợ đó trực tiếp bị bàn tay đó nghiền nát.
Mọi người đều ngạc nhiên và vui mừng. Vui là vì yêu thú dị chủng không thể phun ra thứ làm hủy diệt thế giới nữa, nhưng điều ngạc nhiên là không biết rốt cuộc chủ nhân của lòng bàn tay bí ẩn đó là ai, sao kẻ đó có thể bóp nát yêu thú dị chủng như vậy, điều đó thật kinh khủng và không thể tưởng tượng được.
Nếu chủ nhân của lòng bàn tay cũng có thù địch với Tí Hộ Sở, dưới lòng bàn tay ấy thì e rằng nhân loại sẽ bị tiêu diệt còn triệt để hơn so với Tình tộc trước đây.
Tuy nhiên, cánh cổng của Tí Hộ Sở đang đóng lại, thế nhưng lỗ đen đủ nhỏ để có thể lòng bàn tay dễ dàng chui vào, nhưng có vẻ như thân thể gắn liền với lòng bàn tay kia không thể vào được nữa.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đó thì chợt nghe thấy một giọng nói vọng ra từ khoảng không: “Không ngờ ở nơi Tí Hộ Sở lại có sức mạnh vô song như vậy, quả là một chuyến đi đáng giá.”
Hàn Sâm đang tự hỏi lời nói này có nghĩa là gì thì đột nhiên nhìn thấy lòng bàn tay đó nắm vút trên trời cao, một sức mạnh vô song bỗng chốc hút Tiểu Hoa đang ngồi trên vai Hàn Sâm bay về phía lòng bàn †ay ấy nhanh như sao băng.
“Tiểu Hoa!” Hàn Sâm sửng sốt, làm gì quan tâm được nhiều nữa. Cơ thể giống như con vượn bạc của hắn xuyên thủng khoảng không và lao về phía trước, xé toạc không gian ôm lấy Tiểu Hoa, cố gắng ngăn Tiểu Hoa bay về phía lòng bàn tay bí ẩn kia.
Nhưng sức mạnh đó mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, đột ngột kéo cả Hàn Sâm, trong thoáng chốc đã bị hút vào trong lòng bàn tay.
Nhìn có vẻ lòng bàn tay đó không lớn lắm, thế nhưng giây phút Hàn Sâm và Tiểu Hoa rơi vào lòng bàn tay đó, hai người họ chỉ giống như con kiến, chỉ chiếm lấy một phần diện tích nhỏ trong lòng bàn tay.
Trước khi những người khác kịp phản ứng, lòng bàn tay đã giữ chặt Hàn Sâm và Tiểu Hoa rồi thoát ra khỏi lỗ đen, lỗ đen dần thu nhỏ lại rồi biến mất.
Kỷ Yên Nhiên gần như ngất đi, gương mặt La Lam và Hàn Ngọc Phi cùng tràn ngập vẻ lo lắng, nhưng lúc này bọn họ bất lực, không ai có thể giúp đỡ.
Chưa kể cánh cổng Tí Hộ Sở đã đóng chặt, bọn họ không thể đuổi ra ngoài được nữa. Ngay cả khi cổng không đóng, bọn họ có xông ra ngoài thì cũng vô ích. Một tồn tại hệt như dùng cả bàn tay che lấp cả bầu trời như thế, e rằng bọn họ thậm chí sẽ không thể chống lại dù chỉ một ngón tay của đối phương.
“Hàn Sâm và Tiểu Hoa không dễ chết như vậy đây.” Tà Tình Đế nhìn chằm chằm vào hư không với ánh mắt như thiêu đốt nói: “Không ngờ trên thế gian lại tồn tại loại sức mạnh như vậy. Ta nhất định phải ra ngoài.”
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng khó hiểu, nhưng Cố Khuynh Thành bước tới chỗ Linh, nói: “Linh, trước đây ngươi triệu hồi Hàn Sâm thế nào? Bây giờ có thể sử dụng lại được không?”
Linh khẽ lắc đầu: “Ta không thể khống chế loại sức mạnh đó được, vừa rồi là nó tự kích hoạt, ta không biết làm thế nào mới có thể kích hoạt nó.”
Đột nhiên Cố Khuynh Thành không nói lời nào, Thuần Quân Kiếm với kiếm quang độc đoán trong tay nàng chém thẳng về phía đầu Linh
“Ngươi đang làm gì vậy?” Mọi người đều cực kỳ sợ hãi.
Hết chương 1737.
Bạn cần đăng nhập để bình luận