Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 2917. Biển Rác

Hàn Sâm véo má của nàng, cười nói: “Ngươi cho rằng ta không biết, trước đây lúc ở chỗ kiếm Thần Phạt, ngươi muốn chạy lung tung có phải không?”
Bảo Nhi lộ vẻ mặt oan ức nói: “Ta chỉ thấy cha có hứng thú với với thanh Đại bảo kiếm đó, muốn rút nó ra tặng cho ngươi.”
“Ngươi có thể rút ra sao?” Hàn Sâm ngạc nhiên nhìn Bảo Nhi. “Cảm giác có lẽ được.” Bảo Nhi gật đầu nói.
“Vậy vì sao ngươi không ra tay?” Hàn Sâm hơi tò mò, sao Bảo Nhi có thể nhịn không ra tay. Việc này không phải tính cách của Bảo Nhi.
“Không phải có mấy người xấu ở đó sao.” Người xấu mà Bảo Nhi nói đương nhiên là đám Đại quốc sư Cổ Uyên.
“Ngươi rất thông minh.” Hàn Sâm an ủi xoa đầu Bảo Nhi: “Không vội, đợi lúc chúng ta trở về hãng rút Đại bảo kiếm ra cũng không muộn.”
Hàn Sâm thế mới biết trong suốt dọc đường này, vì sao Bảo Nhi có thể ngoan ngoãn như vậy, thì ra là vì có đám Cổ Uyên ở đó.
Tiến vào biển Rác, Hàn Sâm lập tức cảm thấy phạm vi mà Lĩnh Vực Động Huyền của mình có thể cảm ứng được bị giảm bớt đáng kể. Đủ loại sức mạnh loạn lưu trong Biển Rác này quá hỗn loạn, đến cả Lĩnh Vực Động Huyền cũng khó mà kéo dài được. Lĩnh Vực Động Huyền cũng có thể kéo ra xa nhất trên ngàn mét, dưới tình huống bị năng lượng loạn lưu quấy nhiễu, thì sẽ càng tệ hơn.
“Chả trách Cổ Uyên không định đi cùng ta nữa, ở chỗ này, không ai dám mang theo trái bom hẹn giờ bên cạnh.” Hàn Sâm vừa quan sát bốn phía vừa cẩn thận đi về phía trước.
Khắp nơi đều là mảnh kim loại, tinh thể, vật liệu tổng hợp.v.v… vỡ vụn, lớn có xác máy móc và công trình kiến trúc bị tàn phá, nhỏ có đủ loại đồ vật, rất nhiều đồ vật Hàn Sâm không biết là gì.
Sau khi đi qua bên cạnh cột đá gấy rời khổng lồ, Hàn Sâm nhìn thấy phía trước trên biển Rác, có một vòng năng lượng giống như lỗ đen chuyển động trong biển Rác, lỗ đen đó còn to hơn tinh cầu có cắm đại bảo kiếm. Những nơi nó đi qua, phần lớn rác đều bị hút vào trong.
Mặc dù Hàn Sâm còn cách rất xa vòng xoáy năng lượng đó, nhưng đã có thể cảm ứng được lực hút mạnh mẽ.
“Vòng xoáy năng lượng thật kinh khủng, chỉ e cho dù là cường giả cấp Chân Thần bị hút vào, cũng rất khó thoát khỏi nhỉ?” Hàn Sâm cách xa quỹ đạo của vòng xoáy năng lượng, không dám đến quá gần.
Ở chỗ này, ngay cả dịch chuyển tức thời Hàn Sâm cũng không dám dùng bừa, sợ không cẩn thận tiến nhầm vào một vài nơi như không gian loạn lưu.
Ầm ầm ầm!
Mới đi vòng qua khu vực lỗ đen không bao lâu, Hàn Sâm nhìn thấy trong biển Rác phía trước xuất hiện từng tia chớp giống như pháo hoa. Những tia chớp này giống như từng hạt ánh sáng đang không ngừng lấp lánh, từng mảng đủ màu trông có vẻ rất đẹp.
Nhưng ở khu vực hạt ánh sáng lấp lánh đó, rất nhiều rác cỡ lớn đều nứt toác ra, mà không phải bị cưỡng ép tách rời, càng giống như phân rã cơ giới, phân tách thành linh kiện nhỏ hơn.
“Đó lại là cái quỷ gì vậy?” Hàn Sâm nhíu mày. Mặc dù hắn có thể nhìn thấy những bánh răng vũ trụ sáng lấp lánh đó, đáng tiếc hắn lại không biết những bánh răng vũ trụ đó đại biểu cho điều gì.
Khi Hàn Sâm đang hoài nghi, ở một bên khác của biển Rác, lại xuất hiện một dòng sông hoa.
Là dòng sông hoa tươi thật sự, đủ loại hoa đầy màu sắc đang nở ra trên những đống rác, hoàn toàn che lấp đống rác đó, hình thành một dòng sông hoa rộng mười mấy mét, không biết dài bao nhiêu. Hơn nữa dòng sông hoa đó còn đang kéo dài không ngừng.
Mặc dù ở đây không coi là tuyệt đối chân không, nhưng cũng không phải là một nơi mà thực vật bình thường có thể sinh tồn, chưa kể bốn phía xung quanh đều là bụi xám tro, đột nhiên có hoa tươi đua nhau nở rộ, hiển nhiên không bình thường.
Hàn Sâm tỉ mỉ quan sát, chỉ thấy ở phía đầu của dòng sông hoa đó, có một con Đại Kim Ngư màu đỏ giống như con sư tử đang bơi. Chỗ nó bơi qua, ánh sáng đỏ trên người nó chiếu rọi, đống rác xung quanh lập tức nở ra hoa tươi, thoạt nhìn vô cùng thần kì rực rỡ.
“Dị chủng cấp Chân Thần?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, chỉ riêng khí tức †ỏa ra trên thân con Kim Ngư này đã kinh khủng đến mức khiến trái †im người ta hoảng sợ, tám chín phần mười là Dị chủng cấp Chân Thần.
Dị chủng Kim Ngư lắc đuôi, chỗ nó bơi tới, rác tự động lui về sau tạo thành một con đường, hơn nữa cho dù trên mặt kim loại hay đá đều không ngừng nở ra hoa tươi, mà suốt dọc đường nó bơi qua, lại luôn nhắm đúng hướng Hàn Sâm đang đứng.
“Đến rất đúng lúc, giết một con Dị chủng Chân Thần này, gen Thần Hóa của ta gần như có thể đầy rồi.”
Hàn Sâm rút ra đao Nhân Quả Báo Ứng, đồng thời cũng tự ngưng tụ sức mạnh, chuẩn bị đại chiến một trận với Kim Ngư đó.
Đợi con Kim Ngư đó cách gần một chút, Hàn Sâm mới phát hiện Kim Ngư đó vô cùng kì lạ. Vảy cá trên thân nó là kim loại màu đỏ không biết tên, mà bên trong lại là thân máu thịt, cộng thêm nó sở hữu năng lực hệ thực vật, thực sự rất khó xác định, rốt cuộc nó là Dị chủng hệ nào.
“Tinh vực Đại Tịch Diệt quả nhiên kì quái, sao Dị chủng ở đây hình như đều là đa hệ?” Hàn Sâm suy nghĩ, Kim Ngư đó cách bọn họ càng ngày càng gần.
Trên bãi rác thải xung quanh, đã bắt đầu có hạt giống hoa nảy mầm, khiến một mảng biển Rác màu xám trắng cũng thêm mấy phần sinh cơ.
Hàn Sâm đang chuẩn bị vung đao nghênh địch, lại thấy Kim Ngư đó há †o miệng, phun ra một thứ giống như bóng nước, đường kính bóng nước đó dài mười mấy mét, nó như bay phất phơ rơi về hướng Hàn Sâm.
Tử khí của đao Nhân Quả Báo Ứng trong tay Hàn Sâm bành trướng, chém một chiêu Liêu Nha về hướng bóng nước.
Bóng nước đó rất mỏng, giống như chạm một cái sẽ vỡ tung, nhưng đao khí của Hàn Sâm chém lên bóng nước lại xuyên và. Sau đó đao khí giống như chịu ảnh hưởng của loại sức mạnh nào đó, không ngừng chuyển động trong bóng nước, giống như rơi vào vòng xoáy nước.
“Lại còn biết sức mạnh hệ Thủy?” Hàn Sâm hơi kinh ngạc, thực tế không thể nhận ra rốt cuộc con Kim Ngư này là Dị chủng hệ gì.
Nhìn thấy bóng nước lơ lửng qua đây, Hàn Sâm trốn tránh, đồng thời chém một đao qua con Kim Ngư đó.
Nhưng còn không đợi đao khí của hắn tiếp cận Kim Ngư, miệng Kim Ngư đó phun ra một quả bóng nước lớn, tràn ngập một khu vực rộng lớn trong nháy mắt.
Hàn Sâm trốn tránh vài lần, thì phát hiện không gian bốn phía đều bị bóng nước này chiếm giữ, căn bản không có không gian trốn tránh. Hắn chỉ có thể lấy ra Thuẫn Medusa, dùng thuẫn bảo vệ thân thể, đồng thời mở ra Ngưng Thị của Medusa.
Chỉ thấy cô gái yêu dị phía trên thuẫn từ từ mở hai mắt, trong mắt phun ra ánh sáng yêu dị, nhưng ánh sáng yêu dị đó chiếu vào bóng nước, lập tức bị bóng nước khúc xạ trở lại.
Ánh sáng Ngưng Thị của Medusa nhiều lần khúc xạ trên bóng nước, hình thành rất nhiều chùm ánh sáng, gần như rơi trên người Hàn Sâm, khiến Hàn Sâm không thể không di chuyển thân thể né tránh.
Bùm!
Nhưng không gian bốn phía đã bị những bóng nước đó chiếm giữ, Hàn Sâm khẽ chuyển động một chút, đâm vào bóng nước.
‘Thuân Medusa đâm vào phía trên bóng nước, lại đột nhiên lõm vào, Hàn Sâm và Bảo Nhi cùng nhau chìm vào trong bóng nước.
Lần này Hàn Sâm không dám dùng Ngưng Thị của Medusa nữa. Sử dụng Ngưng Thị của Medusa bên trong bóng nước, dưới khúc xạ liên tục, hắn và Bảo Nhi nhất định sẽ trúng chiêu.
Hàn Sâm ngưng tụ sức mạnh, định dùng thuẫn muốn xông ra ngoài từ trong bóng nước, nhưng vừa tiếp cận vách nước, thì cảm thấy một luồng sức mạnh xoay tròn khiến hắn và cái thuẫn mất khống chế trượt sang một bên, giống như lướt sóng, không ngừng trượt trên vách bóng nước.
Hàn Sâm lách người tách khỏi vách bóng nước, lúc này mới dừng lại được, không khỏi khẽ nhíu mày:”Năng lực của Dị chủng này tương đối kì lạ, lại có thể khắc chế Ngưng Thị của Medusa.”
Bụp bụp bụp!
Lúc Hàn Sâm đang suy nghĩ, những bóng nước xung quanh đều vỡ ra, chỉ còn lại bóng nước mà hắn đang đứng vẫn còn nguyên vẹn, mà con Kim Ngư đó đã đến trước bóng nước. Mắt cá khổng lồ đó đã sắp áp sát trước mặt bóng nước, đường kính con mắt còn dài hơn vóc người Hàn Sâm một chút, cố định nhìn chằm chằm Hàn Sâm và Bảo Nhi trong bóng nước.
Hết chương 2917.
Chương 2918. Vật thí nghiệm số 304.
Hàn Sâm nhìn thấy con Đại Kim Ngư đó nhìn chằm chằm bọn họ từ bên ngoài bóng nước, ngưng tụ lực Huyền Hoàng Kinh trong tay, chuẩn bị nhào vô vào nó, xem có thể đánh rớt một cấp của nó không.
Ai biết còn chưa đợi Hàn Sâm ra tay, Đại Kim Ngư mở to miệng hút một cái, chỉ nghe bụp một tiếng, Hàn Sâm, Bảo Nhi kể cả quả bóng nước đó cùng bị Đại Kim Ngư hút vào.
Sau khi Đại Kim Ngư nuốt bóng nước, cái đuôi lớn như bươm bướm xòe ra, bắt đầu lay động ra từng đường không gian lấp lánh, xoay người lên đường bơi đi.
Hàn Sâm, Bảo Nhi và quả bóng nước cùng bị Đại Kim Ngư nuốt vào trong bụng, chỉ thấy bên ngoài quả bóng nước lại là từng luồng sáng đỏ rực, giống như bước vào rặng mây đỏ.
Sau rặng mây đỏ, lại lờ mờ có thể nhìn thấy vách tường kim loại giống như đồng đỏ. Càng quái lạ hơn là, trên bức tường kim loại đó lại khắc rất nhiều ký hiệu và chữ viết, rõ ràng có dấu vết nhân tạo.
Hàn Sâm thấy bóng nước không bị vỡ, cũng không có sức mạnh ăn mòn thân thể bọn họ, ánh mắt hắn lại bị chữ viết và kí hiệu trên tường kim loại thu hút, tạm thời không vội ra tay.
“Lễ nào nói những Dị chủng của tinh vực Đại Tịch Diệt đều do người chế tạo ra hay sao? Nhưng người chế tạo ra Dị chủng cấp Chân Thân thì có thủ đoạn lớn dường nào, e rằng ngay cả những thần linh đó cũng không làm được, Thánh Vực trước đây thật sự mạnh mẽ đến mức này sao?” Hàn Sâm cẩn thận phân biệt chữ viết và kí hiệu trên bức tường kim loại.
Hàn Sâm không nhìn ra những kí hiệu đó có ý nghĩa gì, nhưng chữ viết lại là chữ viết thông dụng của đại vũ trụ, Hàn Sâm nhìn rõ ràng.
“Vật thí nghiệm số 304….” Hàn Sâm đọc ra những chữ viết đó, rõ ràng đây là số thứ tự, chữ hắn có thể đọc hiểu cũng chỉ bấy nhiêu đó.
Hàn Sâm hiểu rõ ý nghĩ của những chữ viết này, nhưng lại không có tác dụng gì đối với hắn, nhưng nét chữ của những chữ viết này lại khiến Hàn Sâm kinh ngạc trong lòng.
Hắn nhận ra những nét chữ này. Ban đầu ở tinh vực Thiên Hà, Hàn Sâm mượn tầm mắt của Tử Đấu, tiến vào trong tầm mắt của một người phụ nữ, người phụ nữ đó bị nhốt trong núi Lưỡng Giới, nét chữ của nàng giống y như nét chữ trên bức tường kim loại.
“Xem ra không sai, có lẽ con Kim Ngư này chính là vật thí nghiệm của Thánh Vực. người phụ nữ đó là nghiên cứu viên hợp tác cùng Thánh Chủ, có lẽ Kim Ngư chính là một trong những hạng mục nghiên cứu của nàng.” Hàn Sâm vẫn nhớ, trong bụng của Hắc Động Tri Chu, hắn còn từng thấy con hổ trắng mọc nấm trên đỉnh đầu mà người phụ nữ đó nuôi.
Mặc dù biết nguồn gốc của Kim Ngư, nhưng hiện tại cũng không giúp được gì đối với hoàn cảnh của Hàn Sâm và Bảo Nhi. Không biết cô gái đó đi đâu, Hàn Sâm luôn muốn tìm nàng, hỏi nàng vài vấn đề, đáng tiếc căn bản không thấy tăm tích của nàng nữa.
Vốn muốn lập tức phá bóng nước xông ra ngoài, nhưng Hàn Sâm phát hiện hướng đi của Kim Ngư đó, chính là phương hướng hắn muốn đi. Hắn khẽ động trong lòng, thu tay lại.
“Nếu con cá này đã đi hướng ta muốn đi, trong bụng con cá tạm thời không có nguy hiểm, chỉ bằng quá giang, vẫn có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.” Trong lòng Hàn Sâm nghĩ như vậy, cũng không vội ra tay.
Bảo Nhi nhảy xuống từ trên người Hàn Sâm, đạp lên vách bóng nước, giống như muốn lướt sóng, ở phía trên trượt tới trượt lui, chơi vô cùng Vui vẻ.
Hàn Sâm cảm thấy có chút kì quái, con Kim Ngư này nuốt bọn họ, nhưng lại không phá vỡ bóng nước, có bóng nước bảo vệ, sức mạnh giống như rặng mây đỏ bên ngoài vốn dĩ không chút tổn thương đến hắn và Bảo Nhi, cũng không biết rốt cuộc Kim Ngư có ý gì.
“Lễ nào, con Kim Ngư này nhận ra chúng ta có quan hệ với nhất mạch của Thánh Chủ, nên không định giết chúng ta, còn muốn dẫn chúng ta đi chỗ nào đó?” Hàn Sâm nghĩ đến điều này, không muốn lập tức ra tay.
Bởi vì bên trong Kim Ngư, Lĩnh Vực Động Huyền bị thân thể và sức mạnh của Kim Ngư cản trở, chỉ đại khái phán đoán ra phương hướng mà Kim Ngư đi nhưng không cảm ứng được bên ngoài có gì. Hàn Sâm chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
“Có phải là người phụ nữ đó trở về tinh vực Đại Tịch Diệt, phát hiện ta đến đây, cho nên điều khiển con Kim Ngư này dẫn chúng ta đi gặp nàng không?” Hàn Sâm rảnh rỗi không có gì làm, trong lòng lóe lên vô số suy nghĩ, suy đoán rốt cuộc con Kim Ngư này muốn làm gì.
Kéo dài mấy ngày, Kim Ngư vẫn không có ý định dừng lại, Hàn Sâm không biết Kim Ngư muốn đi đâu, nhưng có một việc đến bây giờ có thể xác định, con Kim Ngư này không muốn giết bọn họ, hay nói cách khác là tạm thời không muốn giết bọn họ, nếu không thì sẽ không luôn bảo vệ bọn họ trong bóng nước.
Đại khái trong thời gian bảy, tám ngày Kim Ngư bơi, Bảo Nhi đã cảm thấy vô cùng chán rồi, lười chơi lướt sóng nữa, lấy cờ nhảy ra, chơi cờ cùng Hàn Sâm.
Không biết chơi được mấy ván, đột nhiên cảm thấy hình như Kim Ngư dừng lại, sau đó bóng nước bao bọc Hàn Sâm và Bảo Nhi lại bay ra ngoài.
Không bao lâu, bóng nước bị Kim Ngư nhổ ra.
Hàn Sâm nhìn bốn phía, phát hiện bọn họ vẫn ở trong biển Rác, chẳng qua phía trên đống rác xung quanh mọc đầy hoa tươi, giống như Hoa Viên Không Trung. Một tòa kiến trúc hình cái bát khổng lồ bên dưới cũng mọc đầy hoa tươi bốn phía, bên trong đựng đầy nước. Nước chảy †ừ khe hở cạnh của tòa nhà ra, giống như từng thác nước ngân long chảy xuống hư không, vô cùng hùng vĩ.
Mà trong tòa kiến trúc giống như một hồ nước lớn đó, một con Tiểu Kim Ngư hơn một chút đang dừng trên mặt nước, há miệng nhìn lên trời, đôi mắt mở lớn, đuôi không ngừng lúc lắc, dập dờn từng vòng tròn sóng trên mặt nước.
Bóng nước bao bọc đám Hàn Sâm, rơi thẳng vào miệng con Tiểu Kim Ngư, nhanh đến kinh người.
Hàn Sâm mới phản ứng lại, thầm cười khổ trong lòng: “Xem ra ta nghĩ nhiều rồi, con Kim Ngư này không giết chúng ta, thì ra là vì muốn biến chúng ta thành thức ăn sống về đút cho con cái của nó! Con Kim Ngư này còn rất chú ý, biết đút cho con cái của nó ăn máu thịt tươi ngon.”
Mắt thấy bóng nước cách miệng của Tiểu Kim Ngư đó càng ngày càng gần, Hàn Sâm chỉ có thể ngưng tụ sức mạnh, chuẩn bị phá bóng nước xông ra.
“Vừa hay, bưng luôn một ổ nhỏ lớn này.” Ánh mắt Hàn Sâm nhìn chằm chằm con Tiểu Kim Ngư đó, không lập tức ra tay, kéo khoảng cách gần Tiểu Kim Ngư một chút rồi mới ra tay, đến lúc đó bắt Tiểu Kim Ngư làm con tin trước, Đại Kim Ngư ắt có kiêng dè.
Mặc dù nói là Tiểu Kim Ngư, nhưng đầu của nó cũng lớn bằng một con cá voi cọp trưởng thành, ăn Hàn Sâm và Bảo Nhi vẫn rất đơn giản.
Nhưng dáng vẻ của con Tiểu Kim Ngư này khác con Đại Kim Ngư rất nhiều.
Vảy trên người Đại Kim Ngư đó đều là kim loại, bên dưới lại là máu thịt thật sự, mà toàn thân con Tiểu Kim Ngư này từ đầu đến đuôi, từ trong ra ngoài giống như kim loại đúc, không nhìn ra chút khí huyết nào, giống như một con cá kim loại điêu khắc tinh tế, trông có vẻ cực kì lạ.
Mắt thấy bóng nước đã rơi tới trước mặt Tiểu Kim Ngư, Hàn Sâm lập tức không do dự nữa, ngưng tụ sức mạnh Băng Cơ Ngọc Cốt, đánh một quyền về phía bóng nước.
Sức mạnh một quyền này không đủ lực đánh vỡ nước chảy trong bóng nước, nhưng sức mạnh Băng Phong, lại khiến bóng nước đóng băng, thể lỏng biến thành thể rắn.
Lúc này Hàn Sâm gọi kiếm Lãnh Quang ra, chém một kiếm vào bóng nước đang tạm thời đóng băng, ánh kiếm màu hồng lập tức chém vỡ bóng nước đóng băng.
Không chút do dự, kiếm đi theo người, nhân kiếm hợp nhất gần trong †ầm tay, Tiểu Kim Ngư há miệng đợi đồ ăn bị đâm vào.
Hết chương 2918.
Bạn cần đăng nhập để bình luận