Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1967. Ngọc khí

Bên trên Trấn Thiên Cung là trời, bên dưới cũng là trời, chỉ có hòn đảo lơ lửng nằm giữa áng mây ngũ sắc.
Hàn Sâm ngồi trên con chim lớn, thưởng thức cảnh sắc lạ kì của Trấn Thiên Cung, chừng hơn một tiếng trôi qua, chim lớn trắng tuyết cuối cùng cũng đáp xuống một trong những hòn đảo lơ lửng.
Hòn đảo này nằm trong mây tía, trông mông lung huyền ảo, nhưng có thể nhìn thấy mười hai tòa tháp tạo thành từ bạch ngọc như ẩn như hiện trong mây mù.
Chim lớn trắng tuyết đậu trên đảo, Thiên Vũ Hạc và Hàn Sâm cùng đi xuống, Hàn Sâm phát hiện trên mặt đất của cả hòn đảo lơ lửng này đều là ngọc thạch trắng muốt như tuyết, không nhìn ra một chút dấu tích chạm khắc nào của con người.
Thiên Vũ Hạc tự mình đi về phía Bạch Ngọc Kinh, Hàn Sâm đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy trên đảo có dòng hào quang chảy xuôi, từ phía trên nhìn xuống có thể thấy được bóng của mười hai tòa Bạch Ngọc Lâu nhưng đứng trên đảo lại chỉ có thể nhìn thấy một toà tháp đúc thành †ừ bạch ngọc ở phía trước, mười một toà Bạch Ngọc Lâu khác lại không thấy bóng dáng đâu.
Bạch Ngọc Lâu có bảy tầng nhưng từ xa nhìn lại như thế này chỉ thấy ngọc lâu kia trong suốt lấp lánh như được bảo quang bao phủ. Giống như tất cả các hòn đảo lơ lửng, trên ngọc lâu cũng không có dấu tích chạm khắc, dường như là miếng ngọc quý có hình dáng ngọc lâu trời sinh.
“Thiên Vũ huynh, Bạch Ngọc Lâu là do vị tiên hiền nào tạo thành?” Hàn Sâm vừa đi vừa hỏi.
Thiên Vũ Hạc mở miệng đáp: “Năm thành mười hai lầu của Bạch Ngọc Kinh từ lúc phát hiện ra không gian dị chủng Trấn Thiên Cung đã tồn tại rồi, là thiên nhiên tạo ra, không phải sinh vật như ta và ngươi kiến tạo nên.”
“Vậy thì thật thần kì.” Hàn Sâm lại có thêm chút hứng thú với Bạch Ngọc Kinh.
Hai người đến đi đến phía trước bảy tầng ngọc lâu, suốt đường đi lại không có người trông giữ, Thiên Vũ Hạc trực tiếp đẩy cửa đi vào trong.
Hàn Sâm có hơi thất vọng: “Bạch Ngọc Kinh không phải nơi ai cũng có thể tùy ý bước vào cơ mà? Sao lại chẳng thấy ai trông giữ hết, không lẽ nào người người đều có thể đi vào sao?”
Thiên Vũ Hạc nghe vậy, hờ hững nói: “Ngươi không nhìn thấy hai con ngọc thú thủ vệ ngoài tháp sao? Ngươi có thể đi vào là bởi vì trên người ngươi có ngọc bài, nếu sinh vật không có ngọc bài tới đây thì đã bị nuốt chửng ở ngoài cửa rồi. Sau này nếu ngươi không đem theo ngọc bài, tuyệt đối không thể xông bừa vào Bạch Ngọc Lâu.”
“Thì ra là vậy.” Bây giờ Hàn Sâm mới nhớ ra, đúng là trước cửa ngọc lâu có hai pho tượng ngọc thú cao hơn ba thước, vừa giống hổ lại giống kì lân, đứng ở hai bên của Bạch Ngọc Lâu. Lúc trước hắn còn tưởng là vật chết, không ngờ chúng vẫn còn sống.
Thiên Vũ Hạc không nhiều lời nữa, đi thẳng vào phía bên trong.
Hàn Sâm quan sát toà Bạch Ngọc Lâu này, khắp bên trong ngọc lâu chẳng có cái gì, chỉ có một bậc thềm ngọc thạch thông lên tầng hai.
Hàn Sâm nhìn Thiên Vũ Hạc đi lên thêm ngọc, cũng đi lên theo.
Tầng hai giống như tầng một, cũng trống không chẳng có cái gì, chỉ có một cầu thang ngọc thạch thông lên tầng ba, thấy thế trong lòng Hàn Sâm cảm thấy kì lạ, không khỏi hỏi tiếp: “Sao trong Bạch Ngọc Lâu chẳng có gì vậy, tu hành ở đây có lợi ích gì?”
Thiên Vũ Hạc vừa bước lên cầu thang vừa nói: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc Bạch Ngọc Kinh mở ra, đương nhiên là không có cảm giác gì rồi. Bảy tầng Bạch Ngọc Lâu, sau khi Bạch Ngọc Kinh mở ra, càng đi lên cao ngọc khí tràn vào cũng càng nhiều. Ngươi thân là Tử Tước, tu hành ở tầng ba là được, nếu như cảm thấy có thể chịu được ngọc khí của tầng ba, lại lên tầng trên cũng không muộn.”
Nói xong, Thiên Vũ Hạc đi lên tầng thứ ba, Hàn Sâm cũng đi lên theo.
Ở tầng thứ ba, cuối cùng không còn trống không không có vật gì nữa, chỉ thấy trong đó có vài nam nữ trẻ tuổi hoặc ngồi hoặc đứng nhưng chẳng ai phát ra tiếng động cả, cũng không hề nói chuyện với nhau.
Mấy nam nữ trẻ tuổi kia nhìn thấy Thiên Vũ Hạc đi vào, đều đứng dậy hành lễ: “Tham kiến Hạc sư thúc.”
Thiên Vũ Hạc khẽ gật đầu, rồi đi lên tầng thứ tư.
Mấy nam nữ trẻ tuổi kia đều hơi tò mò quan sát Hàn Sâm, bọn họ chỉ cảm thấy Hàn Sâm lạ mặt, trước kia chưa từng gặp, không biết hắn chính là đệ tử của Nữ Hoàng Đao Phong được cõng vào trong Trấn Thiên Cung.
Tuy nhiên trong số đó vẫn thực sự có một người nhận ra Hàn Sâm, chính là Tố Nữ đứng cùng nam nhân trung niên mặc áo xám từng nhìn Hàn Sâm đi Thiên Lộ, tên đầy đủ của nàng là Vân Tố Y, Tố Nữ là biệt danh mà người nhà gọi nàng.
Đôi mắt Vân Tố Y cong thành hình trăng non, ngồi trong góc nhìn Hàn Sâm, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn vẫn còn đến cơ đấy, đúng là không biết xấu hổ. Từ cổ chí kim chắc có hắn là người đầu tiên được cõng vào Trấn Thiên Cung.”
Những nam nữ Thiên tộc khác vô cùng tò mò về Hàn Sâm, dù sao người ngoại tộc có thể vào Bạch Ngọc Kinh rất hiếm thấy, hơn nữa bọn họ cũng không nghe nói gần đây có ai có được tư cách bước vào Bạch Ngọc Kinh.
Một nam nhân trẻ tuổi đi đến trước mặt Hàn Sâm nói: “Ta tên Vân Phi, là đệ tử của Cửu Tịch Trưởng Lão, ngươi là đệ tử của ai?”
“Ta không phải đệ tử của Trấn Thiên Cung, sư phụ ta là Nữ Hoàng Đao Phong.” Hàn Sâm đáp.
“Ngươi chính là Hàn Sâm được cõng vào trong Trấn Thiên Cung hả?” Vân Phi nhất thời ngạc nhiên chỉ vào Hàn Sâm kêu lên.
Những nam nữ trẻ tuổi khác cũng đều kinh ngạc nhìn Hàn Sâm, dáng vẻ cứ như đang nhìn động vật quý hiếm trong sở thú.
“Đúng, ta chính là Hàn Sâm kia.” Hàn Sâm khẽ nhún vai, nói một cách không để tâm lắm.
“Người anh em lợi hại thật đấy. Từ khi Thiên tộc chúng ta chiếm giữ Trấn Thiên Cung đến nay, ngươi là người đầu tiên được cõng vào Trấn Thiên Cung đấy, rốt cuộc ngươi làm thế nào hay vậy?” Vân Phi võ vai Hàn Sâm, ha ha cười lớn.
“Ta cũng không cẩn thận mới thành người thứ nhất từ cổ chí kim, thật sự không cố ý, các ngươi không cần đố ky.” Hàn Sâm cười nói.
Đám nam nữ Thiên tộc Vân Phi thấy tính khí Hàn Sâm khá tốt, còn biết pha trò nên đều nói chuyện với hắn vài câu.
Bọn họ đều là tinh anh Thiên tộc có tư cách tiến vào Bạch Ngọc Kinh, không có xung đột lợi ích trực tiếp với Hàn Sâm, đương nhiên cũng không ai cố ý ghim hắn, đám người nói chuyện rất vui vẻ.
Vân Tố Y chỉ đứng một bên xem, không tham gia vào cuộc nói chuyện, thấy Hàn Sâm và Vân Phi nói chuyện hăng say, thầm nói trong lòng: “Người thì có vẻ không tồi, đáng tiếc ý chí lại quá yếu ớt, thật không biết Nữ Hoàng Đao Phong sao lại nhận một đệ tử như vậy nữa, hắn cũng không phải người tộc Rebet”
Nói chuyện một lúc, Vân Phi đột nhiên nói: “Đã đến giờ rồi, để sau nói tiếp nhé.”
Nói rồi đi tìm một chỗ ngồi xuống, những nam nữ khác cũng đều như vậy, ngồi ngay xuống mặt đất.
Hàn Sâm biết Bạch Ngọc Kinh sắp mở khoá, cũng tìm một chỗ ngồi xuống giống bọn họ.
Trong ngọc lâu trong lành không nhiễm chút bụi bặm, chạm vào mặt đất bằng ngọc thạch có cảm giác nhắn nhụi mát lạnh, Hàn Sâm ngồi bên trên chợt cảm thấy một luồng khí mát mẻ truyền vào trong cơ thể.
Còn chưa đợi Hàn Sâm cảm nhận kĩ càng luồng khí mát kia, đã nhìn thấy những làn khói trắng tuôn ra từ trong ngọc thạch lóng lánh, hơi khói kia trong suốt như ngọc, tràn ra từ trong mỗi tấc ngọc thạch của ngọc lâu, chỉ trong phút chốc đã bao phủ khắp không gian.
Đám người Vân Phi đều vận chuyển năng lượng của chính mình hấp thu hơi khói tuôn ra từ ngọc thạch, khiến xung quanh họ hình thành những vòng xoáy khí nho nhỏ.
Lúc vừa nãy Hàn Sâm tán gấu với họ đã hỏi rõ tình hình trong Bạch Ngọc Lâu, thấy vậy cũng vận chuyển thuật gen của mình hấp thu ngọc khí bao phủ khắp lâu.
Trong nháy mắt, Hàn Sâm đã cảm thấy một luồng khí tức mát lạnh tràn vào trong cơ thể hắn.
Hết chương 1967.
Bạn cần đăng nhập để bình luận