Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 3367. Một kiếp khó tránh trong vận mệnh

Hàn Sâm đào cơ thể rách nát của Hỏa Vĩ thú lên, mặc dù trên người nó đâu đâu cũng là vết thương, nhưng nó vẫn óng ánh như ngọc, máu thịt xương cốt đều giống như khối sắt nung đỏ, đủ để thấy được sự mạnh mẽ trong phách thể của nó.
Đào gen Phá Giới lên, phần thi thể còn dư lại thì tiện tay ném cho Tiểu Phi Ngư và Tiểu Miêu, rồi hắn nuốt luôn gen Phá Giới.
Hỏa Vĩ thú không hổ là thú Phá Giới có tỉ lệ trên chín mươi lăm phần trăm, trực tiếp tăng gen Phá Giới của Hàn Sâm lên tám điểm, thu hoạch coi như là khá phong phú.
“Bảo Nhị, cái này cho ngươi.” Hàn Sâm mang Bảo Nhi đi tới một chỗ không người, lợi dụng điều kiện bản thân là chủ của Xích Phần Thiên, che giấu quy tắc của Xích Phần Thiên, rồi mới lấy hạt giống hồ lô kia ra đưa cho Bảo Nhi.
Bảo Nhi trợn to mắt nhìn hạt giống hồ lô trong tay Hàn Sâm, nghỉ ngờ hỏi “Cha, đây là cái gì? Sao ta thấy quen thuộc thế?”
“Ta tìm được nó trong một gốc hồ lô đằng, ngươi cũng chui ra từ trong hồ lô, có lẽ nó có quan hệ gì với ngươi đó.” Hàn Sâm không nói cho biết Bảo Nhi chuyện về hội trưởng hội Thần Loạn.
Nếu tàn linh của hội trưởng hội Thần Loạn đã biến mất, bây giờ nói cho Bảo Nhi thì cũng chỉ làm nàng thấy đau lòng không cần thiết mà thôi, thà không nói còn tốt hơn.
“Cảm ơn cha.” Bảo Nhi cao hứng nhận lấy hạt giống hồ lô.
Hạt giống hồ lô vốn trông bình thường không có gì lạ khi ở trong tay Hàn Sâm, nhưng khi vào trong tay của Bảo Nhi thì chợt xảy ra biến hóa khác thường. Hạt giống này cứ như sống lại vậy, nó nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng, chẳng mấy chốc đã biến thành một hồ lô đằng, đã thế còn quấn quanh người Bảo Nhi nữa.
Hàn Sâm cũng không can thiệp, hắn chỉ đứng bên theo dõi thôi, nếu như hồ lô đằng kia dám làm tổn thương Bảo Nhi thì hắn sẽ ra tay diệt nó ngay.
Bảo Nhi tỏ ra vui sướng, nhìn hồ lô đằng quấn ở trên người của nàng, không ngừng đâm chồi nảy lộc, tự mình đan bệt như vật sống, chẳng mấy chốc đã biến thành một bộ giáp Đằng, khoác lên người Bảo nhi.
Sau khi giáp Đằng hoàn thành thì hồ lô đằng lại bắt đầu khô héo, phiến lá rơi xuống như bụi bặm, nhánh dây leo màu lục dần biến thành màu sắc khi khô héo, từ vàng biến thành nâu, sau đó lại từ màu nâu biến thành nâu đen.
Đợi khi giáp Đằng ngừng biến hóa hoàn toàn thì nó đã biến thành một giáp Đằng màu xám tro, bao trọn lấy cơ thể nhỏ nhắn của Bảo Nhi, trông độc đáo lại còn tinh xảo, đồ đặt người làm hàng thật giá thật.
Bảo Nhi thử hoạt động mấy cái, bộ giáp Đằng đó không ảnh hưởng gì tới hoạt động của nàng hết, linh hoạt nhẹ nhàng vô cùng.
“Bộ giáp Đằng này thú vị quá, ta cảm giác mình như nghe được tâm ý của nó vậy á.” Bảo Nhi nói rồi khoát tay, bộ giáp Đằng kia lan về phía lòng bàn tay của nàng, thoáng cái đã bện thành một đằng chùy.
Bảo Nhi liên tục biến ảo, giáp Đằng biến ảo thành đủ các loại thứ như đao, súng, kiếm, roi v.v… Theo tâm ý của nàng, đến cả súng máy nó cũng biến ra được, Hàn Sâm nhìn trợn mắt há hốc mồm luôn.
“Bảo Nhi, đừng chỉ chơi thế, xem thử thứ này có uy lực thực tế hay không đi.” Hàn Sâm nói với Bảo Nhi.
Hắn không cảm giác được lực lượng quá mạnh từ giáp Đằng phía trên, chỉ thoáng cảm thấy nó có khí tức khá giống với áo giáp Hắc Tinh, nhưng lại có chút khác, không biết rốt cuộc là uy lực thế nào.
Nhưng nếu là thứ mà hội trưởng hội Thần Loạn để lại cho con gái mình thì chắc chắn là vật phi phàm, Hàn Sâm gấp không chờ được muốn biết rốt cuộc uy lực của giáp Đằng như thế nào.
Bảo Nhi suy nghĩ một lúc, biến giáp Đằng thành một đằng chùy lớn, đập xuống một tảng đá lớn ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận