Siêu Cấp Thần Cơ Nhân

Chương 1892. Xích Hà Điêu

Thú con nhận lấy một đao này thì đau đớn hét lên một tiếng, nó xoay người lao vút lên trời cao đánh về phía Hàn Sâm, nhưng mà tốc độ của Hàn Sâm thực sự quá nhanh, Giày Tuyệt Nha Thố là thú hồn cấp Công Tước, có thể bộc phát ra tốc độ cấp Công Tước.
Thú con cũng chỉ là cấp Bá Tước, tốc độ kém hơn rất nhiều so với Hàn Sâm.
Thân hình Hàn Sâm như ảo ảnh, Quỷ Nha Đao ở trong tay lay động theo cơ thể của hắn, từng đao một chém lên trên người thú con, mặc dù mỗi lần đều chỉ chém ra một vết thương nông nhưng mà sau nhiều lần thì thú con cũng bị những nhát đao giống nhau chém cho mình đầy thương tích.
Hơn nữa máu từ vết thương không ngừng rỉ ra, khói đen tím bay ra từ miệng vết thương, làm cho vết thương dần dần lan rộng ra.
Thú con liên tục bị thương đã có phần không chống đỡ nổi nữa, nó xoay người muốn chạy trốn trở lại bên trong sơn cốc Hồng Hà.
Trong lòng Hàn Sâm cũng có chút hơi buồn bực, tốc độ của hắn vô cùng nhanh chóng, đao cũng là đao tốt, chỉ là năng lực của bản thân hơi kém một chút, Thần Quang cấp Tử Tước phối hợp với Tuyệt Nha Đao cũng khó mà có thể làm cho thú con cấp Bá Tước bị thương nặng được.
Hắn lại chém liên tiếp mấy nhát đao lên trên người thú con, nhưng vẫn để cho nó trốn được vào trong sơn cốc.
“Chú à, dẫn nó ra lần nữa đi.” Hàn Sâm bất đắc dĩ rút lui, ẩn nấp ở trong bóng tối.
Ông chú đành phải quay trở lại cửa sơn cốc, lần này hắn chẳng thèm đi moto nữa, đẳng cấp của cái xe thấp qua, đua tốc độ với dị chủng cấp Bá Tước cũng chẳng có ích gì.
“Cháu trai ơi, ngươi chạy làm gì hả, có gan thì đi ra ngoài tiếp tục đại chiến với ông nội Vương của ngươi ba trăm hiệp…” Vương Vũ Hàng gào thét không ngừng ở sơn khẩu, nhưng có lẽ do thú con đang bị thương nên nhãn nhịn không đi ra.
Vương Vũ Hàng gào thét một hồi, cổ họng bốc khói rồi nhưng thú con không lộ diện nữa.
“Này, rốt cuộc ngươi có được hay không vậy? Không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác.” Tà Tình Đế kêu lên với Vương Vũ Hàng ở phía xa.
Vương Vũ Hàng chợt cứng cổ gào lên: “Cái gì mà không được hả? Nam tử hán đại trượng phu, trong từ điển của Vương Vũ Hàng ta chưa từng có hai chữ không được này.”
Dứt lời, Vương Vũ Hàng giang rộng hai chân đứng về phía cửa sơn cốc, xoay người đưa lưng vào trong sơn cốc kéo quần xuống, để lộ ra cặp mông trắng như tuyết, hắn vừa vỗ mông vừa kêu gào với bên trong: “Cháu trai, ngươi có gan thì ra đây đại chiến ba trăm hiệp với ông nội Vương, nếu không thì con trai của ngươi là do ta sinh…”
“Ául”
Vương Vũ Hàng vừa mới gào lên chưa được mấy tiếng thì đã thấy xích ảnh lóe lên, trên người thú con kia vẫn còn đang chảy máu không ngừng, thế mà lại bất chấp như vậy, tức giận lao vọt ra, ánh mắt của nó giống như Vương Vũ Hàng có mối thù giết cha cướp vợ với nó vậy.
Vương Vũ Hàng lăn một vòng, đồng thời gọi áo giáp ra, nhưng mà vẫn chậm một chút, hắn đã bị thú con kia cắn cho một phát, thoáng cái đã cắn đứt mất một miếng thịt lớn trên mông, máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.
“Đù mét!” Vương Vũ Hàng kêu gào thảm thiết bò ra ngoài, may mà áo giáp đã mặc lên rồi nên không bị cắn trúng thêm phát nữa, nhưng mà máu chảy từ vết thương ở trên mông của hắn đã thấm đỏ cả quần chiến rồi.
Thú con vẫn chưa từ bỏ, nó lại tiếp tục thét lên chói tai xông về phía Vương Vũ Hàng.
Hàn Sâm vội vàng cầm đao chém ra, tốc độ của hắn bộc phát đến cực hạn, trong nháy mắt đã vụt qua khoảng cách hơn một trăm mét, Quỷ Nha Đao lồng vào một chiêu Khuyển Nha chém lên trên người thú con, xé toạc ra một lỗ hổng ở trên mình nó.
Khả năng phục hồi thân thể của thú con dường như không được mạnh mẽ lắm, vết thương lúc trước bị chém vẫn còn đang chảy máu, hơn nữa còn lan rộng ra rất nhiều.
Thú con liều mạng muốn truy sát Vương Vũ Hàng, lại bị Hàn Sâm chém thêm mấy nhát đao, lúc này mới lấy lại sự tỉnh táo muốn chạy trốn về sơn cốc.
Hàn Sâm nghiến răng chém giết điên cuồng, Băng Cơ Ngọc Cốt và Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cũng đã vận chuyển tới cực hạn, cốt nhục toàn thân như ngọc, máu cũng sôi trào lên.
Keng! Kengl! Kengl
Sau khi chém liên tục ba nhát đao, đột nhiên Hàn Sâm cảm thấy huyết dịch bên trong cơ thể dường như thoáng cái đã phun ra ngoài, một lực lượng kỳ dị theo máu tươi trào ra tràn vào bên trong Tuyệt Nha Đao, chớp mắt đã nhuộm Tuyệt Nha Đao thành màu đỏ tươi.
“Dị Huyết thăng cấp lên Tử Tước.”
Cùng lúc đó trong đầu Hàn Sâm cũng vang lên âm thanh nhắc nhở làm cho Hàn Sâm cảm thấy rất đỗi vui mừng, hắn khổ công luyện tập lâu như vậy, cuối cùng Huyết Mạch Mệnh Thần Kinh cũng đã thăng cấp rồi.
Răng rắc!
Quỷ Nha Đao bị nhuộm thành màu đỏ máu mang theo thần quang của Băng Cơ Ngọc Cốt chém lên trên người thú con, cứ thế chặt đứt xương của nó, chém xuống một cái móng vuốt.
Trong lòng Hàn Sâm cảm thấy rất sảng khoái, hắn chém ra liên tục, đao ảnh đỏ tươi hiện lên, chỉ thấy máu tươi bay tán loạn, thú con chưa thể trở về sơn cốc đã bị một đao của Hàn Sâm chém đứt đầu rồi.
“Săn giết dị chủng Xích Hà Điêu cấp Bá Tước, nhận được thú hồn Xích Hà Điêu, phát hiện ra gen dị chủng.”
Trong lòng Hàn Sâm vô cùng mừng rỡ, vội vàng nhấc thú con lên xé da thịt ở bên ngoài của nó ra, tìm được một bộ xương màu đỏ thâm bên trong, chính là gen dị chủng của nó.
“Cứu mạng… Sắp chết người rồi…” Vương Vũ Hàng gục trên mặt đất hét lên bi thảm, vết thương ở trên mông của hắn cũng không phải nhẹ.
“Ai bảo ngươi đũy vậy, đáng đời.” Tà Tình Đế đá một phát vào mông của Vương Vũ Hàng, làm cho Vương Vũ Hàng lại càng kêu gào thảm thiết hơn.
“Các ngươi có còn tính người hay không vậy… Ta là vì mọi người mới hy sinh như vậy đó…”
Tà Tình Đế lại vô cùng khinh thường: “Thì tự ngươi cứ thích lẳng lơ đấy chứ”
“Tiểu Ngân Ngân, chữa trị cho hắn đi.” Hàn Sâm đi về tới gọi Tiểu Ngân Ngân qua.
“Không… Không cần… A…” Vương Vũ Hàng còn chưa kịp nói thết thì
trong mắt Tiểu Ngân Ngân đã lập tức bắn ra hai tia lôi điện màu bạc, trong nháy mắt đã rơi lên trên cái mông của hắn, làm cho Vương Vũ
Hàng lại càng kêu lên thảm thiết.
Mặc dù quá trình chữa trị của Tiểu Ngân Ngân có hơi khổ sở một chút, nhưng mà hiệu quả thực sự rất tốt, dù sao thì nàng cũng đã thăng lên cấp Tử Tước rồi, hiệu quả chữa trị vô cùng rõ ràng, chỉ trong một chốc lát thì vết thương của Vương Vũ Hàng đã hoàn toàn khép lại rồi.
“Chú, ngươi thử đi tiếp đi, nhìn xem bên trong có còn dị chủng hay không.” Hàn Sâm cười híp mắt nói với Vương Vũ Hàng.
Mặc dù Vương Vũ Hàng không tình nguyện lắm, nhưng mà vẫn đi tới trước sơn cốc gào lên, chỉ là lần này hắn cũng không dám cởi quần nữa rồi.
Sau khi kêu gào một hồi lâu cũng không còn thấy có động tĩnh gì trong sơn cốc nữa, Tà Tình Đế vẽ một ít họa ảnh tiến vào trong sơn cốc, đi quanh sơn cốc một lúc lâu cho đến khi chúng tự động biến mất cũng không bị tập kích nữa.
“Xem ra hẳn là không còn dị chủng bên trong sơn cốc nữa rồi.” Tà Tình Đế thu hồi bản vẽ lại, sải bước đi vào bên trong sơn cốc.
Đám người Hàn Sâm cũng cùng nhau tiến vào sơn cốc, mặc dù không bị tấn công nữa nhưng mà mây ráng đỏ quá dày đặc, nhát thời cũng không tìm được bảo vật gì.
“Mây đỏ ở đây dày quá đi, chẳng nhìn thấy cái gì hết, cho dù có bảo vật ở ngay dưới chân cũng không thấy được.” Vương Vũ Hàng có hơi bất đắc dĩ nói.
Thực sự có tìm kiếm cũng không được kết quả gì, đám người Hàn Sâm đành phải rời khỏi sơn cốc trước đã.
“Chỗ này chắc cũng có bảo vật đấy, nhưng mà làm sao tìm được ra nó
thì quả thật có chút phiền phức” Tà Tình Đế nhíu mày nói. Hàn Sâm đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy có một chiếc máy bay xuyên qua tầng mây bay về hướng căn cứ Kính Hồ.
“Trông không giống máy bay của tộc Rebet nhỉ, lúc này ai có thể đến †inh cầu Nhật Thực chứ?” Hàn Sâm khẽ nhíu mày, hắn gọi đám người Vương Vũ Hàng cùng quay về căn cứ.
Các loại thiết bị điện tử rất khó sử dụng ở tinh cầu Nhật Thực, nếu như muốn biết tình hình trong căn cứ thì chỉ đành quay về thôi.
Máy bay từ từ đáp xuống ở bên ngoài căn cứ Kính Hồ, đến khi cửa máy bay mở ra thì chỉ thấy có một người phụ nữ mặc tăng bào trắng như tuyết bước ra từ bên trong.
Người phụ nữ đó vô cùng xinh đẹp, ấn đường có một nốt ruồi đỏ, đỉnh đầu bóng loáng chẳng có gì cả, rõ ràng là một phụ nữ Phật tộc.
Hết chương 1892.
Bạn cần đăng nhập để bình luận